Trốn Thoát Dưới Đáy Biển

Chương 61: Đông đúc




"Lộ Giai..."

Phoenix không hiểu cô bị làm sao, anh đưa tay ôm lấy khuôn mặt của Lộ Giai, nhẹ nhàng dùng ngón tay lau đi những giọt nước mắt trên má cô, sau đó cúi xuống, cố gắng dùng đôi môi nóng bỏng của mình để hôn đi những giọt lệ trong suốt ấy.

Cơ thể Lộ Giai khẽ run rẩy, nhưng cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, không chút cảm xúc đẩy anh ra, "Tôi không sao, phần còn lại anh tự lo liệu đi, tôi phải ngủ đây."

Nói xong, cô không để tâm gì nữa mà chui vào chiếc túi ngủ chưa kịp trải ra, đối diện với tấm lều mỏng manh, cảm nhận mùi máu tanh lan tỏa trong miệng, nghe thấy tiếng động phía sau. Rõ ràng cơ thể cô vô cùng mệt mỏi, nhưng không thể nào ngủ được.

Nhưng một lúc lâu phía sau không có bất kỳ âm thanh nào, cô chỉ cảm thấy có một ánh mắt luôn chăm chú dõi theo mình.

Lộ Giai rất lâu sau đó mới nghe thấy một tiếng thở dài nhẹ, rồi anh từ từ cử động, tiếng kéo khóa chầm chậm vang lên, sau đó là tiếng vải cọ xát vào da.

Tiếng thở của Phoenix ngày càng nặng nề, vết thương kia rõ ràng không nông như anh đã nói trước đó, anh băng bó rất lâu, rồi cuối cùng cô nghe thấy anh khẽ thở phào nhẹ nhõm, sau đó cẩn thận chui vào cùng cô.

Ngay khoảnh khắc đó, Lộ Giai cảm nhận rõ anh không mặc lại áo sơ mi, cơ thể anh nóng rực, dễ dàng ôm trọn cô vào lòng, khiến cô toát mồ hôi.

Nhưng Lộ Giai không muốn anh biết mình vẫn còn tỉnh, hoặc có lẽ tận sâu trong lòng cô vẫn khát khao những cái chạm của anh, cuối cùng cô chỉ khẽ nhắm mắt, điều chỉnh nhịp thở rồi giả vờ như không biết gì.

Cánh tay của anh đối với Lộ Giai thật nặng nề, không chỉ vậy, bàn tay thô ráp của Phoenix lặng lẽ nắm lấy bàn tay nhỏ mềm mại của Lộ Giai, những ngón tay của anh từ từ len lỏi vào giữa các ngón tay cô, mười ngón đan vào nhau.

Lộ Giai cuối cùng cũng không thể kìm chế được nữa mà mở mắt, cô chăm chú nhìn bàn tay rõ từng đốt của Phoenix, chợt nhận ra tay anh thật lớn và dài, ngón tay anh còn to hơn của cô nhiều...

Đang nghĩ vậy, Lộ Giai đột nhiên ý thức được người đàn ông sau lưng đang dần tỉnh lại, hông cô bị đè lên. Có vẻ như Phoenix cũng nhận ra điều này, anh không thể kiểm soát bản thân, cuối cùng chỉ đành chậm rãi buông Lộ Giai ra, nằm ngửa nhìn lên đỉnh lều, gối cánh tay rắn chắc lên sau đầu.

Anh biết Lộ Giai chưa ngủ, trong không gian chật hẹp này, sự thay đổi trong nhịp thở rất dễ nhận ra, dù Lộ Giai đã cố hết sức để điều chỉnh nhịp thở, nhưng vẫn không thể qua mắt anh.

Chỉ là, sự kháng cự của Lộ Giai đã quá rõ ràng, dù anh không hiểu tại sao cô lại khóc, nhưng anh không muốn làm cô buồn thêm nữa.

Lều bạt không có tác dụng cách âm, anh lắng nghe những âm thanh xung quanh, trong khu rừng mưa đêm khuya tràn ngập những tiếng động của động vật khiến người ta lo lắng và khó chịu. Bất chợt, một trận mưa nhỏ không báo trước rơi lộp độp trên lều khiến người bây giờ không thể giữ được bình tĩnh như Phoenix càng khó ngủ hơn.

May thay, Lộ Giai cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ, khiến anh thở phào nhẹ nhõm. Thế nhưng khi nghĩ đến điểm đến tiếp theo của họ, anh không khỏi cúi thấp đôi mắt.

—Lộ Giai sắp tới sân bay Managua rồi.

*

Lộ Giai lơ mơ tỉnh dậy, trong lều chỉ còn lại một mình cô. Dù đêm qua cô ngủ không ngon, lưng đau nhức vì nằm trên nền rừng gồ ghề, nhưng cô vẫn nhanh chóng tỉnh táo trở lại.

Họ phải mau chóng xuất phát, cố gắng đến sân bay trong hôm nay.

Lộ Giai vội vã mặc quần áo, khi thò đầu ra khỏi lều, cô thấy Phoenix đang cởi trần nửa thân trên, ngoài những múi cơ bụng rắn chắc còn lộ ra cả đường nhân ngư sắc nét chỉ có vết thương được băng bằng băng gạc. Cơ thể anh vẫn còn ẩm ướt, những giọt nước long lanh lăn qua phần nhô lên màu hồng rồi từ từ thấm vào vải áo. Anh đang cầm áo sơ mi và một chiếc cốc sâu bằng nhôm bước từ xa lại.

Hai người bất giác dừng lại một chút khi chạm mặt nhau. Lộ Giai lập tức dời ánh mắt đi như giật điện, trong lòng có chút bối rối. Trước đây mỗi lần nhìn đều quá mờ ảo, nhưng dù ánh sáng trong rừng cũng không tốt thì vẫn rõ ràng hơn trước rất nhiều. Cuối cùng Phoenix là người phá vỡ sự im lặng, "Tôi tìm thấy một nguồn nước trong cách đây chưa đầy 1km. Tôi đã tắm rửa qua và lấy chút nước, nhưng để an toàn, nếu uống thì cần đun sôi."

Lộ Giai gật đầu bừa, nhưng nghe thấy có suối gần đó thì không khỏi động lòng. Cô thấy người mình dính nhơm nhớp đến khó chịu, dù đã quen với tình trạng này sau mười ngày chạy trốn, cô vẫn muốn tranh thủ rửa ráy chút.

Phoenix ngay lập tức hiểu được suy nghĩ trong lòng cô, anh đặt chiếc cốc sâu lên ngọn lửa nhỏ đã yếu dần, thêm vài cành cây khô rồi ngồi xuống tảng đá bên cạnh, "Đợi nước sôi xong, lát nữa tôi sẽ đi cùng em."

Lộ Giai không vội, ánh mắt lướt nhanh qua Phoenix rồi cúi đầu nói, "Được."

Lửa cháy tí tách, nước nhanh chóng sôi lên. Phoenix đặt nước sang một bên để nguội, đứng dậy quan sát xung quanh, khi chắc chắn không có người lạ nào mới dẫn Lộ Giai đi sâu vào rừng.

Hôm qua cô chưa cảm thấy gì, nhưng giờ Lộ Giai mới phát hiện gót chân mình hơi đau, có lẽ do giày leo núi rộng hơn một cỡ, đi trên địa hình lầy lội khó đi trong rừng mưa khiến chân cô bị phồng rộp. Nhưng cô không nói gì, chỉ bước đi chầm chậm, bước nông bước sâu.

Cơn đau lại nhắc nhở cô về lời nói dối của Phoenix, cảm xúc cuốn đến đêm qua giờ đã tan biến.

Dù sao thì một ngày nào đó cô sẽ rời khỏi đây và trở lại thế giới thực, vì vậy bất kể thế nào, giữa họ cũng không thể có gì hơn.

...

Khi đến được suối, Lộ Giai mới chắc chắn Phoenix nói thật, dòng suối này trong vắt, dù không sâu, chỉ ngập tới bắp chân cô.

Dĩ nhiên Lộ Giai không phải người thích phô trương, đặc biệt là vào ban ngày. Dù họ đã làm những điều thân mật nhất, cô vẫn không khỏi nhăn mày, nhìn Phoenix đầy dè dặt, "Anh quay lưng lại đi."

Phoenix ngoan ngoãn làm theo, quay cơ thể cao lớn của anh lại, cố gắng nhìn ra xa để không chú ý đến cô.

Cảm xúc phức tạp của Lộ Giai trỗi dậy, cô chuẩn bị cởi quần áo, nhưng khi nhìn xuống nền đất ẩm ướt xung quanh thì không tìm được chỗ để đặt quần áo, cuối cùng cô đành bối rối nhìn về phía Phoenix, "Đưa tay ra, giữ quần áo giúp tôi."

Trái ngược với ý muốn của cô, cơ thể Phoenix thoáng cứng lại, anh đưa tay ra sau, nghe thấy tiếng sột soạt của vải, tay Lộ Giai thỉnh thoảng nắm chặt vào bờ vai không bị thương của anh. Rồi Phoenix cảm nhận cánh tay mình trĩu nặng, quần áo mỏng nhẹ nhàng được móc lên.

Tiếng nước chảy rì rào xen lẫn tiếng thở dài khe khẽ từ cô.

Anh vẫn đứng cứng đờ mà nhìn chằm chằm về phía lều của họ, lúc đó lại chợt nhớ tới cốc nước suối anh đã để lại. Phoenix cảm thấy mình rất cần nó để làm dịu đi cổ họng khô khốc của mình, anh còn cố gắng tưởng tượng ra sự mát lạnh của nó.

Không biết đã bao lâu, tiếng nước dần lắng xuống, bước chân chậm rãi vang lên, hơi thở nhẹ nhàng tiến lại gần. Lộ Giai rút lại quần áo trên tay anh, nhưng lần này, cơ thể mát lạnh của cô tựa vào lưng anh càng khiến ngọn lửa ham muốn trong lòng anh bùng cháy mạnh mẽ hơn.

Lộ Giai lúc này cũng thấy không thoải mái, vì làn da ẩm ướt không có gì để lau khô, việc mặc quần áo trở nên khó khăn. Cô phải kéo từng chút mới có thể mặc lại được, khiến cô phải tựa vào tấm lưng như tường đồng vách sắt của Phoenix.

May mắn thay, cô cũng đang vội nên hành động rất nhanh, chỉ trong chốc lát đã mặc xong quần áo, rồi thở phào nhẹ nhõm, "Xong rồi, chúng ta về thôi."

"Được."

Nhưng Lộ Giai chưa kịp bước đi, cơ thể cô đã mất thăng bằng, bị anh nhẹ nhàng bế bổng lên. Lộ Giai lập tức hiểu ý định của anh, nhưng cô thật sự ghét cái tính áp đặt và quyết đoán của anh, cô không kìm được mà tức giận hét lên trong khu rừng yên tĩnh, "Anh lại làm gì thế!? Thả tôi xuống!"

"Giày của em không thoải mái, tôi chỉ muốn giúp em dễ chịu hơn thôi."

Cô không ngờ Phoenix lại phát hiện ra, nhưng lần này Lộ Giai kiên quyết, cô dùng sức vùng vẫy, nghiến răng nói từng chữ, "Tôi không cần anh bế tôi!"

Nói xong, cô mở to mắt nhìn anh đầy kiên quyết, đồng thời qua lớp băng vải mà mạnh tay bóp vào vết thương của Phoenix.

Máu từ từ rỉ ra, nhưng Phoenix thậm chí không nhăn mặt chút nào, anh chỉ buồn bã cúi thấp đôi mắt sâu thẳm, sau đó cẩn thận đặt Lộ Giai xuống đất.

Lộ Giai nghiến chặt răng, tâm trạng lúc này tồi tệ vô cùng, "Làm ơn, từ giờ hãy học cách tôn trọng ý kiến của tôi."

"...Được."

Phoenix kìm nén hít một hơi sâu, yết hầu khẽ động do anh nuốt xuống, "Xin lỗi."

*

Mãi hơn mười phút sau họ mới quay lại lều, không có dấu hiệu cho thấy người hay động vật nào đã đến đây.

Lộ Giai trước tiên súc miệng bằng nước ấm trong cốc, rồi nuốt nước đã đun sôi vào, dòng nước nhẹ nhàng làm dịu đi cổ họng khô ngứa của cô, khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.

Phoenix cũng làm tương tự. Cốc của anh có dung tích lớn, vẫn còn nước thừa, nên anh cẩn thận đổ phần nước còn lại vào bình.

Sau khi thu dọn đồ đạc xong, hai người lại tiếp tục lên đường.

Mặc dù họ đã đi rất xa khỏi con đường chính, cũng không có bản đồ địa phương, nhưng Phoenix đã lấy được một chiếc điện thoại không bị theo dõi từ biệt thự sang trọng ở Costa Rica. Tuy nhiên, tín hiệu trong rừng mưa Nicaragua vẫn rất kém, lúc này điện thoại hoàn toàn vô dụng.

Nhờ khả năng ghi nhớ mạnh mẽ về bản đồ thế giới từ khi học Địa lý, dù không quen thuộc với nơi này, nhưng Lộ Giai vẫn nhớ mơ hồ rằng thủ đô Managua của Nicaragua nằm về phía Tây Bắc của họ. Dựa vào ánh sáng để xác định phương hướng, cô chắc chắn đi về hướng đó sẽ không sai.

Cơn đau ở gót chân ngày càng rõ rệt, nhưng Lộ Giai không nói gì, cố gắng phớt lờ ánh mắt phức tạp của Phoenix khi anh thỉnh thoảng quay lại nhìn cô, sau đó nỗ lực hết sức để tiếp tục đi theo anh.

Thể lực của Lộ Giai thật sự không tốt, nhưng khi nghĩ đến con đường trở về quê hương đã rất gần, cô lại tràn đầy sức mạnh, những cơn đau bỗng nhiên không còn quan trọng nữa.

Lộ Giai và Phoenix thật may mắn, dù họ vô tình đi lệch khỏi con đường mà những người vượt biên thường đi qua, nhưng thay vì mất sáu đến bảy tiếng đồng hồ như dự kiến, họ chỉ mất khoảng hai đến ba tiếng đã vô tình đến được hồ Nicaragua, một trong những điểm tham quan nổi tiếng nhất của Nicaragua.

Đây cũng là ao hồ lớn nhất ở khu vực Trung Mỹ, khi nhìn thấy toàn cảnh hồ, thế giới như sáng bừng lên. Làn gió nhẹ thổi qua mặt hồ lấp lánh dưới ánh nắng, những con thú hoang dã đang bình thản cúi đầu uống nước ở vùng nước nông, phía xa có hai hòn đảo nhỏ nối liền với nhau, được bao phủ bởi những tán cây xanh um tùm. Không khí trong lành, thỉnh thoảng có vài người qua lại chụp ảnh bên hồ.

Trước cảnh đẹp đó, lòng Lộ Giai dậy sóng, cô không thể nào giữ bình tĩnh nữa, nước mắt cứ thế trào ra.

So với những người vượt biên khác, điểm khác biệt lớn nhất của họ không chỉ nằm ở thị thực hay mục đích, mà còn ở chỗ...họ có tiền.

Vì thế, chỉ cần ở nơi có người, Lộ Giai sẽ có cách và phương tiện để nhờ cậy sự giúp đỡ của họ.

Cô cảm giác rằng mình thực sự có thể trở về nhà.