Trốn Thoát Dưới Đáy Biển

Chương 44: Thương tổn




Chênh lệch tuyệt đối về thể lực mang đến sự khác biệt bẩm sinh, do đó những cú đẩy và va chạm trước đây của Lộ Giai chẳng gây ra chút ảnh hưởng nào đối với Phoenix cao lớn và mạnh mẽ.

Nhưng cô thực sự đã cắn rất mạnh, đặc biệt là hàm răng của cô cực kỳ sắc bén, thậm chí lờ mờ chạm đến phần xương cứng dưới lớp da thịt của Phoenix.

Phoenix nghiến răng chịu đựng không phản kháng. Anh chỉ lặng lẽ cúi đầu nhìn cô gái vô tội gần như rơi vào trạng thái hoảng loạn, đưa tay ôm lấy cô vào lòng, lòng bàn tay giữ chặt vào tấm lưng gầy gò của cô, khiến cơ thể Lộ Giai phải nghiêng về phía trước. Mặc dù đã mất hết sức lực và không gian để vùng vẫy, nhưng cô vẫn bướng bỉnh tiếp tục cắn.

Dù sao thì, may mà cô ấy không sao.

Chưa đầy một giờ trước, khi Phoenix phát hiện ra người đàn ông bị anh cướp súng đã tìm thấy Lộ Giai, anh không thể diễn tả được sự hoảng loạn của mình lúc đó, cảm giác tim mình như ngừng đập trong giây lát, một cơn ác mộng cực kỳ tồi tệ chợt lóe lên trong đầu.

Mẹ anh – một phụ nữ trung niên yếu đuối – đã mất mạng trong một hoàn cảnh rất tương tự, bị bắn chết trong một tai nạn súng đột ngột, không rõ là cố ý hay vô tình.

Phoenix đã hét lên thật to, chỉ cần bà ấy nhanh chóng tìm được nơi an toàn để tránh, dù chỉ là nằm xuống và che đầu lại...có hàng ngàn cách tốt hơn để tránh bị giết, nhưng bà lại sững sờ đứng yên như con cá trên thớt, để mặc cho người ta giết hại.

Anh không thể hiểu được, càng không thể chấp nhận sự thật đó.

Nhưng điều đó đã xảy ra.

Chỉ là Phoenix không ngờ rằng chuyện đó suýt nữa lại xảy ra với Lộ Giai.

Ngay cả khi Phoenix đang vật lộn với một kẻ thù khác, anh đã không ngần ngại từ bỏ lợi thế tấn công đã đạt được, nhanh chóng đưa tay ra và chĩa khẩu súng đen về phía người đàn ông ngã trên giường.

Nhưng anh vẫn cảm thấy sợ hãi vô cùng.

Lộ Giai rõ ràng không phải là mẹ anh, vì trong tình huống nguy hiểm đến vậy cô vẫn nhớ ngồi xuống để giảm thiểu mục tiêu, thậm chí còn không do dự phản công lại kẻ thù.

Vì thế, cô vẫn còn sống, và đang đầy sức sống cắn xé anh.

Nhưng Phoenix không thể quên được khoảnh khắc đó, khi những tia lửa và khói bốc ra từ nòng súng đen kịt, khói súng khiến cánh cửa ngăn giữa họ khẽ nghiêng một chút, thời gian như ngừng trôi, lờ mờ hiện ra nửa khuôn mặt mềm mại nhưng vô cùng kiên định của Lộ Giai.

Nhịp tim của anh không thể kiềm chế nổi, sự ngây thơ, thông minh, bướng bỉnh và kiên cường của cô...dường như càng tiếp xúc nhiều với cô, Phoenix càng bị thu hút bởi những đặc điểm đó.

Nhưng đồng thời, nhận thức được chính mình đã mang đến cho Lộ Giai những đau khổ và khó khăn mà cô không đáng phải chịu, Phoenix đã xả sự tức giận và ghê tởm bản thân lên đối thủ trước mặt. Sự giải tỏa duy nhất là qua những đòn trả thù tàn nhẫn, máu me, tiếng thét đau đớn và thậm chí là tính mạng của kẻ địch...

Nhưng dường như điều đó chỉ làm cô ấy càng thêm sợ hãi anh.

Vậy thì làm sao để cô ấy hiểu được sự thật?

Có lẽ vì Phoenix tỏ ra như thể không hề bị đau, hoặc có thể vì Lộ Giai đã cắn mỏi, cuối cùng cô cũng nức nở buông ra.

Nếu có thể, Lộ Giai chắc chắn sẽ không ngần ngại dùng hàm răng sắc bén của mình cắn đứt yết hầu của anh.

Nhưng cô không thể...

Người buộc chuông phải là người tháo chuông, Lộ Giai vẫn cần kẻ đầu sỏ này chuộc tội.

Vị tanh của máu từ từ lan tỏa trong miệng, tuy khó chịu nhưng cũng khiến cô tỉnh táo hơn.

Phoenix vẫn chưa buông tay, anh vẫn ôm chặt cô trong vòng tay của mình, như thể cô là một báu vật mà anh vô cùng trân trọng.

...Thật nực cười!

Cô đương nhiên không tin điều đó, chỉ cảm thấy diễn xuất của anh dù có mang lên Hollywood cũng là hạng nhất. Thật tiếc là đặc vụ Maoni đã chân thành đưa ra lời cảnh báo từ đầu, chỉ là lúc đó Lộ Giai quá ngây thơ, không dành đủ sự tôn trọng và tin tưởng cho đối phương.

Nhưng cô cũng đã tạm thời xả được phần nào sự bức xúc, cuối cùng cô hít một hơi sâu, ngẩng đầu lên nhìn vào chiếc cằm sắc sảo của anh, giọng nói mang theo chút chán ghét, "Anh có thể buông tôi ra chưa?"

Tuy nhiên, không biết có phải do biểu cảm của Lộ Giai quá rõ ràng hay không, Phoenix không nói gì mà chỉ cúi đầu, đôi mắt sâu thẳm chăm chú nhìn cô. Trong đôi mắt ấy dường như ẩn hiện dòng chảy ngầm, tụ lại và dần dần tạo thành những con sóng cuộn trào.

Lộ Giai bị ánh mắt của anh nhìn đến rợn người, sự khó chịu mà cô đã cố gắng kìm nén lại bùng lên. Nhưng cả hai lúc này quá gần nhau, trước mắt là một người đàn ông với những đường nét hoàn hảo không thể chối cãi. Sự chênh lệch chiều cao khiến ánh mắt cô không tự chủ được mà hướng về đôi môi mỏng đỏ hồng của anh.

Bầu không khí đột nhiên trở nên kỳ quái và đặc quánh, cô không rõ liệu đó là từ chính mình hay từ Phoenix, thậm chí hơi thở cũng vô thức trở nên nhẹ nhàng.

Lộ Giai rất muốn bình tĩnh lại để thoát khỏi tình huống này, nhưng sau khi trải qua nhiều sự việc căng thẳng, nhịp tim mãnh liệt và dòng máu sục sôi trong cô vẫn không thể lắng xuống.

Cuối cùng, môi của Phoenix khẽ mở, giọng nói khàn khàn trầm ấm dường như chảy ra từ lồng ngực, đáp lại câu hỏi của cô.

"Có thể...nhưng tôi không muốn làm thế."

Trong đêm yên tĩnh và tối đen, ngoài tiếng lá cây bị gió thổi xào xạc ngoài cửa sổ, mọi thứ đều im lặng. Vì tình huống khẩn cấp, họ thậm chí chưa kịp mở cửa sổ xe, nhiệt độ trong xe nhanh chóng tăng lên, tạo thành một lớp sương mỏng.

Lộ Giai cảm thấy tim mình đập nhanh như trống trận, cổ họng khô khốc khiến cô vô thức nuốt nước bọt. Cô lập tức cảm nhận được hai bàn tay đang áp chặt vào lưng mình, nóng bỏng đến mức cô không thể phớt lờ, như thể nó đang âm thầm kiểm soát cơ thể cô.

"Vậy thì..."

"Anh muốn làm gì với tôi đây?"

Lộ Giai kéo dài giọng nói, không rõ bản thân hỏi câu này vì lý do gì. Nhưng cô đột nhiên nhận ra, trong ngữ cảnh hiện tại, câu nói của cô dường như mang chút gì đó ám muội. Ngay lập tức, cô tỉnh táo trở lại, ho nhẹ rồi chuyển chủ đề, "Mau thả tôi ra, bạn trai tôi mà biết sẽ..."

Nghe thấy cô lại nhắc đến từ này, đôi mắt dịu dàng của Phoenix lập tức trở nên sắc bén và đầy thù địch.

Anh cười lạnh, rồi cúi đầu thấp hơn, như một con chim săn mồi không khoan nhượng, chặn đứng miệng của Lộ Giai không cho cô tiếp tục lải nhải.

—!

Lộ Giai hoàn toàn không ngờ cách đối phó vốn hiệu quả của cô lần này lại phản tác dụng hoàn toàn. Đầu của cô bị buộc phải ngửa ra sau bởi sức mạnh áp đảo, để lộ một đường cong thanh thoát nhưng cực kỳ mong manh của chiếc cổ trắng ngần. Lộ Giai bị Phoenix ghì chặt trong vòng tay càng khiến tư thế của lúc này trở nên khó chịu. Cô không kìm được mà phát ra tiếng rên bất ngờ trước sự tấn công mạnh mẽ như dã thú của anh.

Âm thanh ấy bỗng trở nên ngọt ngào và quyến rũ, Lộ Giai lập tức nổi giận vì xấu hổ khi nhận ra điều này, cơn giận với Phoenix từ trước càng tăng lên, cô không ngần ngại cắn mạnh vào môi trên của anh.

Vị tanh trong miệng bỗng trở nên nồng hơn, chỉ là đột nhiên —

Phoenix không còn nhường nhịn nữa, thay vào đó anh đè nặng cơ thể mạnh mẽ của mình xuống cô, như một bức tường thép vô cùng kiên cố. Lộ Giai trong không gian chật hẹp và tuyệt vọng ấy lập tức mất thăng bằng. Tim cô đập mạnh vì hoảng sợ, đầu đập mạnh vào chiếc giường vốn đã không thoải mái.

"Ong —"

Cô ngay lập tức cảm thấy đầu óc choáng váng, nhưng với Phoenix, đó vẫn chưa phải là sự trả thù. Cùng lúc đó, cô cảm nhận được cơn đau dữ dội từ môi dưới khi bị anh ngậm chặt, chiếc lưỡi linh hoạt của anh cuốn đi dòng máu không ngừng tuôn ra, cơ thể họ quấn lấy nhau, máu từ miệng cả hai dần hòa quyện và lan tỏa.

Môi dưới của Lộ Giai vừa đau vừa tê, khiến cô không kìm được mà hít một hơi lạnh.

Nhưng vì vậy, cơn giận lại trào dâng, Lộ Giai tuyệt không chịu lùi bước, quyết tâm đáp trả lại Phoenix.

Vì vậy, Lộ Giai lập tức đưa tay ra sau đầu Phoenix, những ngón tay lướt qua mái tóc vàng nâu dài ra vì không được chăm sóc của anh, rồi cô dùng sức kéo mạnh.

Dù là người không có sơ hở như Phoenix khi bị kéo mạnh tóc cũng sẽ đau, quả nhiên, Lộ Giai cảm thấy động tác của anh dừng lại một chút, khiến cô có cơ hội thở dốc.

Nhưng Lộ Giai hiển nhiên đã vui mừng quá sớm, sự dừng lại của anh chỉ là rất ngắn.

Phoenix rất nhanh lại tiếp tục, anh dường như không quan tâm, đôi tay mạnh mẽ rời khỏi tấm lưng gầy gò của cô, chậm rãi trượt đến phía trước, bàn tay to lớn nhẹ nhàng xoa nắn rồi không do dự siết chặt lại.

Đôi mắt Lộ Giai mở to trong khoảnh khắc, như thể có dòng điện cực mạnh chạy qua toàn thân cô, ngón chân cô căng cứng, tiếng thở gấp và tiếng khóc bị kiềm chế nơi cổ họng, não bộ cô bỗng quên mất mọi nỗi đau mà chỉ cảm nhận niềm vui đến mức trống rỗng.

Sương mù dày đặc đã hoàn toàn che khuất cửa sổ xe. Có thể vì lâu ngày không hít thở không khí trong lành, hoặc có thể vì Phoenix liên tục hôn cô, Lộ Giai thật sự cảm thấy như mình sắp bị ngạt thở.

Đúng lúc này, Phoenix cuối cùng cũng buông tha cho đôi môi bị cắn đến sưng đỏ như chính mình của Lộ Giai, đầu mũi lạnh lẽo của anh khẽ chạm vào cô, rồi thở hổn hển, chậm rãi thì thầm bên tai cô.

"Vậy...bạn trai em biết thì sẽ thế nào?"

Lộ Giai khó khăn ngẩng đầu lên, đôi mắt đen quyến rũ của cô không tin được mà nhìn chằm chằm sự ngạo mạn trên gương mặt anh.

Nhưng Phoenix chỉ nhếch môi, nơi khóe miệng còn vương máu, đôi mắt anh cụp xuống, hàng lông mi khẽ rung, rồi anh giơ tay lên, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve gò má mịn màng của cô.

"— Tôi đột nhiên cảm thấy tò mò, bạn trai mà em nói...thật sự tồn tại không?"