Trốn Thoát Dưới Đáy Biển

Chương 36: Hẹp hòi




Sau nhiều lần bị lừa, thực ra Lộ Giai đã bắt đầu nghi ngờ Phoenix. Tuy nhiên, trong lòng cô vẫn giữ một chút hy vọng xa vời, bởi theo lẽ thường, một người đang trong tình trạng chạy trốn sẽ không muốn mang theo một gánh nặng, vì điều đó gây ra rất nhiều bất tiện.

Bây giờ, Lộ Giai không kỳ vọng Phoenix sẽ đưa cô đến nơi an toàn, nhưng việc anh ta bỏ rơi cô sau khi lợi dụng là điều hoàn toàn hợp lý. Ví dụ như lần trước ở Nam California, Phoenix đã quyết định để Héctor đưa cô ra sân bay chỉ vì cô đã quay một đoạn video giúp anh ta giải quyết vấn đề bị truy nã.

Tại sao Phoenix lại thay đổi ý định? Lộ Giai nhớ lại lời mà Héctor đã nói với hai tên côn đồ trong gara. Những thế lực truy bắt Phoenix dường như không những không bỏ cuộc mà còn sử dụng các thế lực ngầm để tiếp tục đe dọa hành trình trốn chạy của anh. Phoenix đã dùng mọi cách để đánh lạc hướng nhưng vẫn không thể trốn thoát.

Vì điều này, Lộ Giai cho rằng, dù là để làm bình phong hay con tin, chắc chắn cô vẫn còn giá trị lợi dụng đối với Phoenix. Chỉ không biết việc anh nói CIA đã để mắt tới cô là cái cớ hay sự thật...

Có lẽ cô đã nghĩ quá tệ về Phoenix, nhưng sau khi gặp anh, cô đã trải qua quá nhiều điều đáng sợ, không thể không nghĩ đến những khả năng tồi tệ nhất.

Khi vẫn đang tức giận, Lộ Giai đột nhiên nhận ra không biết từ khi nào mình đã bước đến trước mặt Phoenix, khoảng cách giữa hai người gần đến mức chạm mặt, bốn mắt đối diện nhau. Lộ Giai mở miệng, những câu hỏi và cảm xúc dồn nén chưa kịp thốt ra, cuối cùng cô lại tự nuốt vào trong, bởi cô hiểu rõ một khi đã rơi vào tình cảnh nguy hiểm này, cô chỉ có thể dựa vào chính mình.

Nghĩ đến đây, cô từ từ cúi đầu xuống, hít một hơi sâu để nhanh chóng bình tĩnh lại. Bây giờ chưa phải là lúc vạch trần mọi chuyện với Phoenix. Điều cô có thể làm là khiến anh mất cảnh giác, sau đó tìm cơ hội trốn thoát về nước, đồng thời cố gắng tìm hiểu bí mật của Phoenix trước khi rời đi. Tất nhiên, tìm hiểu bí mật không phải là điều bắt buộc, trở về an toàn mới là quan trọng nhất.

Thái độ của Lộ Giai lập tức thay đổi, đôi mắt to đen láy đột nhiên trở nên ướt át, đầy vẻ bất lực và cương quyết, "Tôi nghĩ...tôi không còn dám tin anh nữa."

Nói xong, cô bất ngờ nắm lấy bàn tay thô ráp của Phoenix, đồng thời chăm chú quan sát nét mặt của anh, "Anh nói CIA đã theo dõi tôi, có phải thật không?"

Ánh mắt Phoenix trầm ngâm nhìn xuống, đôi mắt xám xanh của anh dõi theo nét mặt Lộ Giai. Anh từ tốn giơ tay lên, ngón tay dài chầm chậm xoa nhẹ lên vành tai đã ửng đỏ của cô, như thể trong thế giới này chỉ còn lại hai người họ.

Giọng nói trầm thấp của Phoenix như dồn nén từ cổ họng vang lên, "Ừm."

Toàn bộ sự chú ý của Lộ Giai đều đổ dồn vào bàn tay của Phoenix, tai cô nóng rực lên, hơi thở bỗng trở nên gấp gáp, tim đập dồn dập như tiếng súng nổ trong lồng ngực, khiến cô không thể nhận ra liệu anh có đang nói dối hay không.

Nhưng ngẫm lại, Lộ Giai chưa bao giờ thành công trong việc đọc được nét mặt của Phoenix.

Không khí giữa họ trở nên kỳ lạ. Jack đứng bên cạnh cảm thấy mình như bị thế giới lãng quên, vì hành lang hẹp và ánh sáng mờ nhạt khiến anh không nhìn rõ chuyện gì đang diễn ra giữa hai người. Cuối cùng, anh chỉ có thể nhìn xuống đặc vụ Maoni đang nằm bất tỉnh trên sàn, nghĩ rằng có lẽ mình nên nằm cùng với Maoni.

Nhưng không, anh phải nói gì đó.

Jack vội vàng phá vỡ bầu không khí khiến anh khó chịu, "Tôi có thể thử cải trang, sau đó nhanh chóng đưa cô ấy đến đại sứ quán, chắc sẽ không gặp rắc rối đâu."

Nghe đến đây, Lộ Giai lập tức quay sang nhìn người đàn ông cao lớn đứng bên cạnh mình, ánh mắt của cô bừng lên tia hy vọng. Phoenix ngừng lại, anh nhíu mày, quai hàm căng lên, rồi cũng quay đầu nhìn Jack.

"Jack, Lộ không hiểu tình hình thì thôi, nhưng anh nên biết cải trang không thể qua mặt hệ thống. Quan trọng hơn, đám người đó bị ảnh hưởng nặng nề bởi chủ nghĩa McCarthy, thà giết nhầm còn hơn bỏ sót. Tôi không thể để anh mạo hiểm."

Giọng điệu mạnh mẽ của Phoenix khiến Jack cảm động vô cùng, "Không ngờ anh lại lo lắng cho tôi như vậy, nhưng anh nói đúng, việc này thực sự quá nguy hiểm."

Nói xong, anh cúi xuống kéo hai cánh tay của Maoni lên, chuẩn bị lôi anh ta ra ngoài, "Tôi phải quay lại làm việc rồi, còn phải giúp anh xử lý tên này, anh phải cảm ơn tôi đấy."

Phoenix nhanh chóng thu lại biểu cảm trên gương mặt, quay sang nhìn Lộ Giai đang chăm chú dõi theo Jack rời đi, rồi quay lại chắn tầm nhìn của cô, "Đừng để ý đến anh ta, anh ta ăn nói không suy nghĩ."

Hy vọng trong lòng Lộ Giai cứ dâng lên rồi lại bị dập tắt, dù diễn giỏi đến mấy, cô cũng không thể chịu đựng được sự trêu đùa này. Cô cắn môi, cúi đầu đầy thất vọng, bên ngoài giả vờ ngoan ngoãn gật đầu, nhưng nắm tay đã siết chặt từ khi nào không hay.

Thực lòng mà nói, Lộ Giai rất muốn trút giận lên Phoenix, nhưng cô biết rõ lúc này cô không có tư cách làm điều đó.

Phoenix vừa định nói gì đó thì bất chợt tiếng hét của Jack vang lên từ bên ngoài.

"Này, hai vị! Tài xế và người ngồi ghế phụ đâu rồi?!"

Phoenix lập tức dừng lại, sau khi trao đổi ánh mắt với Lộ Giai, anh nhanh chóng bước qua hành lang thùng xe, nhảy xuống đất.

Khi đến trước đầu xe, anh phát hiện ra không có ai, nhưng chìa khóa vẫn đung đưa qua lại trên ổ.

Phoenix quay lại nhìn về phía trước, anh nhớ trước khi xe dừng lại đã có một cú phanh ngắn và gấp. Kết hợp với vết bánh xe rõ ràng và còn mới trên mặt đất, chắc hẳn đã có xe khác chặn họ.

Nhưng bây giờ, dấu vết xe còn đó, nhưng chiếc xe đáng lẽ phải ở đó lại biến mất.

Jack khoanh tay, nói giọng cáu kỉnh, "Chắc chắn là bọn khốn đó đã lái xe đi. Maoni quá nôn nóng bắt anh, thật không ngờ anh ta lại sơ suất đến thế."

Đúng lúc đó, Jack để ý thấy Lộ Giai đang lấp ló nhìn ra từ thùng xe, lo lắng cô gái nhỏ này không thể tự nhảy xuống, anh liền nhanh chóng đi đến, nhẹ nhàng đỡ cô xuống.

Thùng xe quá cao, dù có sự giúp đỡ của Jack, Lộ Giai vẫn không đứng vững, mất thăng bằng mà ngã vào người anh.

Jack lập tức đỡ lấy vai cô, nhưng sau những gì đã xảy ra, Lộ Giai trở nên rất nhạy cảm với những cái chạm lạ, cô ngay lập tức lùi lại theo phản xạ.

Phoenix quan sát tình hình phía sau không tỏ ra cảm xúc gì nhiều, nhưng giọng nói đột nhiên bộc lộ chút bực bội, "Chuẩn bị viết kiểm điểm đi, Jack. Cảm ơn sự tin tưởng và giúp đỡ của anh, nhưng anh ra ngoài quá lâu rồi... Chúng tôi cũng phải đi thôi."

Nói xong, Phoenix nhìn vào gương mặt của Lộ Giai đang đi đến kiểm tra tình hình. "Lộ."

Ánh mắt trầm lắng, hàng mi khẽ rung.

"Tôi đã hứa sẽ đích thân đưa em đến đại sứ quán Trung Quốc, tôi nhất định sẽ làm."

Năm phút sau.

Lộ Giai ngồi trên ghế phụ lái, tiện thể quan sát xung quanh. Không gian bên trong lớn hơn nhiều so với cô tưởng. Ngoài việc ghế ngồi rất rộng, có lẽ để tiện cho việc nghỉ ngơi của các tài xế xe tải đường dài, phía sau ghế còn có một chiếc giường rộng khoảng một mét. Ba lô của Phoenix và Lộ Giai bị vứt vào góc giường.

Lộ Giai thản nhiên thu lại ánh mắt, rồi nhìn ra ngoài qua kính cửa sổ. Cô không biết nhiều về Mexico, nhưng lại thấy những hàng cây cọ và các công trình thấp tầng có phong cách đặc trưng nối tiếp nhau, không khác gì so với California.

"Chúng ta đang đến Mexico City à?"

Dù không biết nhiều về Mexico, nhưng Lộ Giai biết các đại sứ quán Trung Quốc ở nước ngoài thường đặt tại thủ đô của quốc gia đó. Còn về việc có bao nhiêu lãnh sự quán Trung Quốc tại Mexico thì cô không rõ lắm. Dĩ nhiên, đại sứ quán có nhiều chức năng và quyền hạn hơn lãnh sự quán, nên nếu khoảng cách không quá xa, cô sẽ chọn đại sứ quán.

Nhưng điều mà Lộ Giai không biết là, thực ra Trung Quốc có một lãnh sự quán tại Tijuana cách nơi họ đang đứng chỉ cách chưa đầy mười phút đi xe.

Nghe cô hỏi như vậy, Phoenix im lặng rất lâu, cuối cùng quyết định nói sự thật.

"Thực tế, tôi không định đưa em đến đại sứ quán hay lãnh sự quán của Trung Quốc tại Mexico, vì nơi đó đã bị họ xâm nhập nên không an toàn."

Tâm trạng của Lộ Giai vốn đang bình tĩnh, lập tức bùng lên giận dữ, cô thẳng lưng, trừng mắt nhìn anh, "Anh đã hứa với tôi, sao giờ lại bảo nơi đó không an toàn?"

Phoenix thở dài, anh hiểu rõ trong lòng Lộ Giai anh đã không còn chút tín nhiệm nào, bởi vì anh thực sự đã lừa dối cô rất nhiều lần.

"Trung Quốc có một lãnh sự quán tại Tijuana, ngay gần đây. Nếu em nhất quyết muốn đến, tôi có thể đưa em đi xem một chút."

Lộ Giai nhìn anh mà không nói gì, tâm trạng đột nhiên trở nên rối bời và phức tạp.

Phức tạp vì trải qua những ngày đầy nguy hiểm trên hành trình này, cuối cùng cô cũng có cơ hội đến gần lãnh sự quán Trung Quốc để cầu cứu. Nhưng cũng phức tạp ở chỗ, nếu Phoenix không muốn cô về nước, anh không cần phải nói cho cô biết điều này. Nhưng nếu anh đồng ý, tại sao lại chỉ nói là đưa cô đến "xem một chút"?

— Rốt cuộc anh muốn chứng minh điều gì với cô?

Nghĩ đến đây, Lộ Giai bỗng cảm thấy bồn chồn, mặc dù lãnh sự quán Trung Quốc ở Tijuana đã ở ngay gần, nhưng một linh cảm không lành cứ lởn vởn trong đầu cô.

Chẳng lẽ đúng như Phoenix nói, những người đó thà giết nhầm một ngàn người còn hơn để sót một kẻ vô tội không biết gì như cô?

Lộ Giai không dám nghĩ tiếp.

Lúc này đã rất muộn, trời đã hoàn toàn tối. An ninh ở miền Bắc Mexico nổi tiếng là kém, vì vậy trên đường phố không có nhiều người.

Đột nhiên, Phoenix đạp phanh, dừng xe bên lề đường rồi ra hiệu cho Lộ Giai đội mũ, cởi áo khoác leo núi, sau đó cùng anh ra khỏi xe.

Dù không thoải mái, Lộ Giai vẫn làm theo, khi để lộ chiếc áo phông với cổ áo bị rách cô chỉ cảm thấy hơi lạnh.

Đây là một môi trường hoàn toàn xa lạ, trên đường phần lớn là tiếng Tây Ban Nha mà cô không hiểu, nhưng hiện tại cô không có tâm trạng để phân biệt.

Đang lúc bối rối, Lộ Giai cảm thấy Phoenix giống như một kẻ vô lại, dựng cổ áo, vừa bất cần nhìn xung quanh, vừa kéo cô sát vào người mình.

Lộ Giai cảm thấy chóng mặt, nhưng trong tình huống này, cô chỉ có thể bất đắc dĩ ép chặt vào lồng ngực của Phoenix, theo từng bước chân của anh.

Anh hạ giọng.

"Giữ vẻ tự nhiên, đừng nhìn lung tung."

Lãnh sự quán Trung Quốc ở Tijuana lúc này chỉ cách Lộ Giai khoảng 300 mét. Dưới ánh đèn đường mờ ảo, ánh mắt cô lấp lánh, có chút xúc động muốn khóc. Nhưng chưa kịp phấn khích, bàn tay nóng rực của Phoenix đã đè chặt lên eo cô qua lớp áo phông mỏng.

"Hướng 2 giờ, bên cửa sổ của quán ăn nhanh có một gã đàn ông. Chúng ta đi suốt mà hắn chẳng đụng tới đồ ăn trên bàn, còn đeo tai nghe rất khả nghi."

"Hướng 11 giờ có một chiếc xe van. Có lẽ tôi quá nhạy cảm, nhưng loại xe này là kiểu họ rất thích dùng."

"Nâng đầu lên 60 độ, hướng 1 giờ vừa loé lên một tia sáng mờ ảo. Tôi đoán không sai, họ luôn thích trốn trong những nơi cao ráo như thế này. Không thể đi tiếp được nữa. Dù tôi rất mong đó chỉ là ống nhòm, nhưng... tốt nhất đừng mạo hiểm."

Ánh mắt Lộ Giai theo lời anh cố giữ vẻ thản nhiên mà nhìn thoáng qua, nhưng càng nghe, cô càng thấy lạnh toát người. Nếu không phải Phoenix ôm chặt cô suốt chặng đường, chắc cô đã không còn đứng vững được nữa.

... Mọi chuyện sao lại thành ra thế này?!

Cô chỉ là một khách du lịch đến Mỹ, chẳng hề biết gì về mớ rắc rối của Phoenix cả!

Điều quan trọng hơn là, dù trời đã tối, nhưng trên con đường này người qua lại không nhiều, càng khiến Lộ Giai và Phoenix trông nổi bật và khả nghi.

Đúng lúc suy nghĩ này vừa thoáng qua đầu cô, đột nhiên —

Gã đàn ông trong tiệm ăn nhanh không ăn gì ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn thẳng về phía họ. Cả bốn mắt giao nhau.

Tim Lộ Giai như nhảy ra khỏi lồng ngực, may mắn là Phoenix lập tức phản ứng, nhanh chóng kéo cô vào một con hẻm nhỏ chỉ đủ cho một người đi qua.