Trốn Thoát Dưới Đáy Biển

Chương 17: Say nắng




Vào buổi trưa, thời tiết càng trở nên oi bức hơn. Ánh mặt trời gay gắt thiêu đốt mặt đất, dưới chân là những con đường cát sỏi khó đi. Lộ Giai từng bước nặng nề theo sau Phoenix tiến sâu vào khu vực phía Tây của hẻm núi Colorado tìm kiếm nơi hiếm có dấu chân người.

Ban đầu cô cảm thấy không có vấn đề gì, nhưng càng đi sâu, cô càng cảm thấy ngột ngạt đến mức khó thở. Mồ hôi lấp lánh chảy xuống hai bên trán, cổ họng khô khốc như bốc cháy, toàn thân nóng rực trong khi chiếc ba lô trên vai như đè nặng xuống. 

— Thật tồi tệ. 

Lộ Giai thở dốc mệt mỏi, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn xung quanh. Hai bên là những vách núi đỏ dựng đứng bị dòng sông vàng đục chảy xiết bào mòn qua hàng ngàn năm tạo nên những vệt xếp lớp khác nhau. Ở những vùng đất bằng phẳng có thể thấy vài bụi cây nhỏ. Thỉnh thoảng có một chiếc trực thăng bay qua đưa du khách đáp xuống đáy thung lũng ở gần đó. 

Hẻm núi Colorado nằm ở bang Arizona, có khí hậu cận nhiệt đới lục địa khô hạn giống như Las Vegas. Sự chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm rất lớn. Trước đó khi ngồi trong xe, Lộ Giai không cảm nhận rõ ràng, nhưng khi phải đi bộ lâu trong môi trường nóng bức như thế này, cô cảm thấy mình sắp ngã quỵ. 

Họ đang đi trên một con đường nhỏ gồ ghề hướng đến điểm tham quan trên núi. Trên đường, họ chỉ chạm mặt với một vài du khách đi ngược chiều. 

Đi được nửa đường, Phoenix dừng lại trong giây lát, đợi cho không còn du khách nào phía trước hay phía sau. Anh cẩn thận bước vào vùng đất chưa được khai phá nằm bên cạnh con đường mòn, rồi ra hiệu cho Lộ Giai theo sau. 

Lộ Giai vừa thở hổn hển vừa cúi thấp người để bước đi, đồng thời luôn chú ý đến môi trường xung quanh. Con đường mà Phoenix dẫn cô đi rõ ràng không phải là lối đi chính, bởi vì bị núi che khuất, ánh mặt trời bị giảm bớt, thậm chí có thể thấy một số cây xanh tươi. 

Cô càng lúc càng khát nước. Vốn thể lực đã không tốt, dưới ánh nắng chói chang, cô cảm thấy choáng váng, mái tóc dưới chiếc mũ dính bết vào trán vì mồ hôi, ngực phập phồng dữ dội. 

Lộ Giai cắn răng chịu đựng, cố không nghĩ đến nửa chai nước còn lại trong ba lô mà gắng gượng bước theo sau Phoenix, từ vùng có bóng râm bước ra dưới ánh nắng gay gắt trần trụi chiếu xuống. 

Dường như để tránh bị người khác nhìn thấy, họ đang dần rời xa con sông Colorado. Nhưng Lộ Giai lúc này không còn tâm trạng nào để phán đoán phương hướng nữa, vì từ lúc nào, địa hình phía trước đã từ phẳng lặng trở nên gồ ghề với những tảng đá đỏ khổng lồ chồng lên nhau. Chỉ cần bước sai một bước, cô có thể ngã xuống và bị thương. 

Cô đã kiệt sức, cơ thể dần trở nên yếu ớt, như thể mọi sức lực đang bị rút cạn. 

Thời gian dài chịu nắng nóng, thiếu nước và sự mệt mỏi đã khiến Lộ Giai bị sốc nhiệt. 

Nhưng thực tế, ít nhất về phần thiếu nước, đó là do cô cố ý. 

Bởi vì trên đường đi, Lộ Giai nhận ra Phoenix dường như không hài lòng với tốc độ của cô. Điều này khiến cô – người luôn muốn thoát khỏi sự kiểm soát của anh – nghĩ rằng nếu mình trở thành gánh nặng, liệu anh có lựa chọn bỏ rơi cô không? 

Nhưng Lộ Giai cũng biết Phoenix không dễ bị lừa như vậy. Nhờ sự cố vụng về về việc đi vệ sinh trước đó, cô đã nghĩ ra một kế hoạch – giả vờ bị sốc nhiệt. 

Khi anh đi xa, cô có thể nhanh chóng lấy nước trong ba lô ra uống và thoát khỏi sự kiểm soát của anh. 

Tất nhiên, điều này có phần nguy hiểm. Nếu Lộ Giai thực sự bị sốc nhiệt và ngất xỉu, đúng lúc không có du khách nào đi qua để kịp thời phát hiện, cô có thể rơi vào tình thế nguy hiểm hơn. 

Vì vậy, cô không thể tiếp tục đi sâu vào trong nữa. 

Ban đầu khi ngã xuống, tình trạng của cô không tệ đến mức đó. Nhưng có lẽ vì nằm trên mặt đất dưới ánh mặt trời quá chói chang, cảm giác nhiệt độ từ mặt đất bỏng rát như thể có thể nướng chín con người, tình trạng sốc nhiệt giả dối của cô gần như trở thành sự thật. 

Tầm nhìn mờ đi, bóng tối dần bao trùm, nỗi sợ hãi trỗi dậy trong lòng Lộ Giai, nhưng mọi giác quan của cô nhanh chóng biến mất, cô hoàn toàn bất lực. 

Không xong rồi... Hậu quả có vẻ nghiêm trọng hơn cô tưởng. Lộ Giai cảm thấy mình sắp chết. 



Sau một giờ đi bộ, Phoenix đột nhiên nghe thấy tiếng động phát ra từ phía sau, giống như một vật nặng rơi xuống đất. 

Anh quay ngoắt lại, phát hiện ra Lộ Giai đã ngã xuống đất. 

Phoenix lập tức chạy đến bên cô, chỉ cần liếc qua gương mặt đỏ rực và người đẫm mồ hôi là biết cô đang bị sốc nhiệt.

Anh ngay lập tức quỳ xuống, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng và kéo cô về phía bóng râm của một tảng đá bên cạnh con đường, đồng thời lấy nước từ trong ba lô ra. Anh từ từ rót nước vào khóe môi của Lộ Giai. 

Đôi môi cô khép chặt, nước trong veo chảy dọc theo cằm thanh tú của cô thấm vào cổ áo. 

Phoenix cau mày, điều chỉnh tư thế, để Lộ Giai tựa vào đùi anh thoải mái hơn. Anh nhanh chóng tháo mũ của cô ra, rồi với tay cởi bớt cổ áo để giúp cô hạ nhiệt. 

"Xoạt — " 

Vừa kéo khóa xuống đến ngực, Phoenix lập tức dừng lại. Hình ảnh đôi gò bồng căng tràn tương phản với sắc hồng dâu tây khiến anh nhất thời sững lại. Anh chợt nhớ cô đã mặc áo leo núi sau khi cởi chiếc áo thun trước đó. 

Nghĩ đến đây, Phoenix nhíu mày, nhanh chóng dời ánh mắt đi, quyết định ưu tiên việc cho cô uống nước trước. 

Phoenix dùng ngón cái và ngón trỏ bóp mạnh vào cằm của Lộ Giai, cố gắng khiến cô mở miệng uống nước. 

Nhưng không hiểu sao, Lộ Giai vẫn cương quyết khép chặt miệng, không chịu mở ra. 

"Lộ... Lộ?" 

Phoenix liên tục gọi tên cô bên tai, cố gắng đánh thức cô để cô cùng hợp tác. 

Nhưng Lộ Giai chỉ khẽ run rẩy đôi lông mi, cô cố gắng mở mắt nhưng không thể tỉnh dậy hoàn toàn. Trong miệng cô lẩm bẩm không rõ lời, như đang khóc không thành tiếng, "Lao... Lao Lu..." 

Phoenix nhất thời không thể nghe rõ cô đang nói gì, có vẻ như là một cái tên. 

Ký ức của anh bỗng trở lại khoảnh khắc khi họ mới quen nhau, khi Lộ Giai nói rằng cô muốn nhờ anh tìm một người. 

Có lẽ cái tên mà cô gọi chính là tên của người đó. 

Nhưng chuyện này không quan trọng. Điều quan trọng là nếu Lộ Giai vẫn khép chặt miệng và từ chối uống nước, cô có thể chết. 

Bỏ rơi cô sao? 

Phoenix không kìm được thở dài. 

... 

Trong cơn mơ màng, cô dường như thấy một bóng dáng cao lớn ngược sáng. Người đó đang nói gì đó bên tai cô, nhưng cô không thể nghe rõ. 

Cơ thể... thật khó chịu, toàn thân nóng rực. 

Cô sẽ không chết vì điều này chứ? 

Lộ Giai vô thức nghĩ đến lão Lộ, người cha đã mất tích bốn năm của mình. 

Nhưng cô vẫn chưa tìm thấy lão Lộ, vì vậy cô không thể chết được. 

Tuy nhiên... hiện tại cô ấy không thể uống nước, trừ khi cô xác nhận, xác nhận rằng cái tên Phoenix chết tiệt này... 

Ký ức đột nhiên mờ dần, Lộ Giai ngay lập tức không nhớ nổi bất cứ điều gì, chỉ bị bản năng chi phối. 

Cô quá khát, chưa bao giờ khao khát dòng nước ngọt như thế. 

Lúc này, Lộ Giai cảm thấy mình như rơi vào một vực thẳm nóng rực không có hồi kết, bị thứ gì đó quấn chặt không thể thoát ra, chỉ có cảm giác mát lạnh nhẹ nhàng ở ngực, nhưng không đủ. 

Nước... nước đâu? 

Cùng lúc suy nghĩ này hiện lên, trước mắt Lộ Giai dường như bị bóng tối che phủ, có thứ gì đó nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, một hơi thở quen thuộc và đầy xâm lược ập đến. 

Một sự chạm khẽ ướt át và thăm dò, chỉ đơn thuần là dán vào nhau. 

Đôi môi khô nứt được một ít nước làm dịu đi dễ dàng từ bỏ sự kháng cự ban đầu, đôi môi hé mở, cái lưỡi đỏ thẫm mềm mại tìm cách khám phá nhiều hơn, chạm vào đôi môi mỏng khép lại thành một vòng nhỏ, dòng nước ngọt cùng lúc tưới mát cho hai người dưới ánh mặt trời gay gắt, cơn run rẩy từ đó dần dần lan tỏa. 

Lộ Giai chưa bao giờ nghĩ uống nước lại có thể là một trải nghiệm vui sướng như vậy, cô giơ tay muốn ôm lấy "nguồn nước", nhưng vì kiệt sức mà thất bại, chỉ có thể phát ra tiếng rên yếu ớt và lo lắng. 

Một tiếng thở dài khàn khàn vang lên bên tai, nhưng Lộ Giai không kịp phản ứng đó là âm thanh phát ra từ đâu, cảm giác trên môi nhanh chóng rời khỏi cô. 

Đôi môi Lộ Giai vẫn giữ trạng thái hé mở, lưỡi và môi dính vào nhau vẫn khô khốc khó chịu.  Chỉ một ngụm nước, vẫn không đủ để cô tỉnh táo lại, Lộ Giai mơ hồ và vội vàng, nhưng không thể diễn đạt ý muốn của mình, chỉ có thể bĩu môi tủi thân, liếm nhẹ đôi môi khô nứt. 

Nhưng khi cô nghĩ dòng nước ngọt chỉ là một món quà tình cờ, ngay giây sau, cảm giác mềm mại và ấm áp quen thuộc lại va vào đôi môi cô, thứ đó như có sự sống, nhẹ nhàng hút lấy đầu lưỡi cô, rồi dẫn dòng nước trong lành đến. 

Đầu lưỡi của Lộ Giai tê rần, cơ thể cô nhờ đó mà tỉnh táo hơn một chút, cô chỉ cảm thấy dường như có ai đó mà cô không thể kháng cự đang bao phủ lấy cô, trao cho cô thứ mà cô khao khát nhất lúc này. 

... Là ai? 

Cô cảm thấy sợ hãi tột độ, lo sợ kẻ lạ mặt nào đó đang lấn át mình. 

Vì thế, khi dần nhận ra người cho cô uống nước không phải ai khác mà là Phoenix, Lộ Giai mơ hồ thở phào nhẹ nhõm. 

... Ở một mức độ nào đó, đây không phải là lần đầu tiên môi họ chạm nhau, vì vậy so với tình huống tệ hơn, việc này chẳng là gì. 

Điều khiến cô cảm thấy khó hiểu hơn là người đàn ông ích kỷ cực độ này lúc này lại không bỏ cô mà đi, thay vào đó từng ngụm một đút nước cho cô, trải qua cảm giác hãi hùng đó, ngoại trừ lần đầu vô tình chạm vào đầu lưỡi cô, sau đó anh ta tỏ ra rất "lịch sự".

Anh ta không sợ bị đám người kia đuổi theo sao? Anh ta không ghét bỏ cô là gánh nặng à? 

Trong cuộc đời không mấy dài của Lộ Giai, dường như tất cả mọi người cuối cùng đều ghét bỏ cô và rời xa cô, điều cô không ngờ là Phoenix lại là người duy nhất không làm như vậy. 

Hay Phoenix vẫn còn chút lương tâm, chỉ đơn giản không muốn nhìn cô ngất xỉu mà thôi? 

... Cảm xúc phức tạp. 

Có lẽ cảm nhận được Lộ Giai đã tỉnh táo, Phoenix dừng động tác đút nước, nhanh chóng dùng mu bàn tay lau vết nước trên khóe môi, nhíu mày quay mặt đi, nhét chai nước vào tay Lộ Giai. 

"Tỉnh rồi?" 

"Tự mình uống đi."