Trốn Thoát Dưới Đáy Biển - Đả Kết

Chương 75




Tháng 9, Lộ Giai chính thức nhập học cao học. Cô đưa tay, dùng dây buộc tóc để cột gọn mái tóc ngắn màu đen lại, nhanh chóng kiểm tra danh sách trong khi bỏ đồ đạc vào vali, chuẩn bị đến trường để làm thủ tục nhập học.

Tiếng "lộc cộc" vang lên khi cô kéo chiếc vali nặng nề xuống cầu thang.

Thời tiết lúc này vẫn rất nóng. Lộ Giai trước đây rất ghét mùa hè, nhiệt độ khó chịu, mùi mồ hôi nhè nhẹ và tâm trạng bực bội. Nhưng không biết vì sao, có lẽ là vì cô đã thay đổi, mùa hè trước đã mang đến cho cô cảm xúc phức tạp: sự hồi hộp đến nghẹt thở vì không biết đường đi phía trước, niềm vui tột cùng chạm đến tận tâm hồn và nỗi đau đớn tàn khốc như xé lòng...

m nhạc vang lên trong hai bên tai nghe, cô nhìn ra ngoài cửa sổ xe, khung cảnh sáng rực lướt qua khiến cô không thể kìm lòng nhắm mắt lại.

Đã hơn một năm trôi qua kể từ sự việc đó, ngoài việc phải khai báo chi tiết khi vừa trở về nội địa, sau đó không còn ai liên hệ với cô nữa.

Chuyến đi đó giống như một giấc mơ, dường như những gì cô trải qua chưa từng xảy ra.

Trong suốt thời gian này, cô chưa từng chấp nhận bất kỳ cuộc phỏng vấn nào, câu chuyện về cuộc đào thoát từ miền Tây nước Mỹ cũng chưa bao giờ được tiết lộ. Nó chỉ âm thầm tồn tại trong ký ức của Lộ Giai, chờ thời gian làm nó phai đi.

Thế nhưng, trong những đêm hè nóng bức, ký ức cứ không ngừng ùa về, kéo theo cả nhịp thở của anh bên tai, những cái chạm nhẹ và đôi mắt xám xanh sâu thẳm đầy mê hoặc của anh.

Lộ Giai từng nhiều lần mơ thấy đêm cô trở về nội địa, mơ thấy ánh mắt đau thương của Phoenix khi nhìn cô. Cô tự hỏi liệu mình có hối hận không.

Cô luôn tự hỏi bây giờ anh đang ở đâu và sống ra sao?

Liệu anh có bị trục xuất vì hành động của cô lúc đó, sau cùng mang theo nỗi tiếc nuối mà chết ở một nơi xa xôi nào đó trên hành tinh này? Hay anh đã ẩn mình trong một vùng đất hoang vắng vô danh, sớm quên lãng bản thân mình?

Cô không biết.

Nếu anh còn sống, Lộ Giai sẽ không hối hận với lựa chọn của mình. Cô tuyệt đối không thể vì một kẻ dối trá đã lừa cô nhiều lần mà phản bội lại đất nước của mình.

Còn nếu anh đã chết...

Nhưng Lộ Giai luôn có cảm giác anh vẫn còn sống, không có lý do gì, cô chỉ đơn giản tin vào điều đó.

Cô tin gã khốn nạn đó không dễ gì chết được.

Tuy nhiên, sau cuộc điện thoại không đầu không đuôi kia, Lộ Giai không gặp lại bất cứ tình huống tương tự nào nữa. Những cuộc gọi đến cho cô phần lớn là các dịch vụ quảng cáo, giao hàng hoặc chuyển phát...vẫn đơn giản và thường nhật như mọi khi.

Caspar Phoenix hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của Lộ Giai.

...

Lộ Giai kéo vali đến trường. Mặc dù cô tiếp tục học cao học tại trường cũ, nhưng việc kéo vali dưới cái nắng gay gắt để đăng ký, nhận đồ và sách vở vẫn khiến cô có chút đau đầu. Điện thoại lại rung lên vào lúc không hợp thời điểm, cô chẳng có thời gian hoặc tay để nhận cuộc gọi, nghĩ chẳng có ai quan trọng sẽ gọi mình nên tạm thời bỏ qua chuyện này.

Sau khi hoàn tất các thủ tục đăng ký, Lộ Giai đến ký túc xá để bắt đầu cuộc sống mới.

Không lâu sau, ba người bạn cùng phòng mới cũng lần lượt đến.

Trong lúc giới thiệu bản thân, một cô gái không học ở trường này từ trước chăm chú nhìn gương mặt của Lộ Giai, vẻ mặt bối rối suy nghĩ, "Lộ Giai...cái tên này hình như tôi đã nghe ở đâu đó?"

Một cô gái cao lớn khác từng học đại học tại đây, cùng ngành địa lý, tuy không học cùng lớp với Lộ Giai nhưng đã từng nghe về vụ mất tích gây xôn xao vào mùa hè năm ngoái của cô. Cô ấy thậm chí còn giúp chia sẻ thông tin trên mạng xã hội. Nhưng không ai biết Lộ Giai thật sự đã trải qua những gì, như một bí ẩn vậy.

Cô gái cao lớn nhìn Lộ Giai một lúc rồi nhẹ nhàng nói đỡ cho cô, "Tên này cũng khá phổ biến, có lẽ cậu nhầm rồi."

Lộ Giai cảm nhận ánh nhìn từ các bạn cùng phòng nhưng không nói gì nhiều, chỉ cúi đầu khẽ mỉm cười.

Chuyện này với cô chẳng còn gì to tát. Sau mùa hè năm ngoái, khi cô trở lại trường, sự chú ý càng tăng lên, gần như ai cũng muốn biết chuyện gì đã xảy ra với cô trong hơn mười ngày mất tích ở Mỹ.

Sự im lặng của cô lại càng khơi dậy nhiều suy đoán hơn, có những người thật sự quan tâm, nhưng cũng có sự tò mò, dò xét và ác ý. May mắn là sức mạnh của thời gian rất lớn, một năm trôi qua, hầu hết mọi người không còn nhắc lại chuyện đó trước mặt cô nữa.

Sau cùng, khi đã sắp xếp xong đồ đạc trong phòng, Lộ Giai mệt mỏi ngồi xuống ghế, nhớ lại cuộc gọi cô chưa kịp nhận. Cô nhanh chóng lấy điện thoại ra để kiểm tra lịch sử cuộc gọi gần đây.

Nhìn thấy cuộc gọi đến từ một số điện thoại ở Ma Cao, Lộ Giai nhíu mày đầy nghi hoặc. Cô từng gặp tình huống tương tự trước đây, theo bản năng nghĩ đây có thể là cuộc gọi lừa đảo.

Cô đặt điện thoại sang một bên, định xem trước nội dung trong sách mới.

Nhưng khi xem, ánh mắt của Lộ Giai vẫn không thể rời khỏi màn hình đen của điện thoại, không thể ngừng suy nghĩ...

— Liệu có phải là anh không?

Giống như cuộc gọi không lời một năm trước.

Nhưng làm sao anh có thể xuất hiện ở Ma Cao được?

Lộ Giai nghĩ đến đây cười tự giễu bản thân, khi nhận ra mình lại bắt đầu suy nghĩ linh tinh liền dời ánh mắt khỏi điện thoại.

Cô biết thói quen này của mình không tốt, vì hy vọng càng nhiều, thất vọng lại càng lớn.

*

Phoenix dừng bước giữa dòng người đông đúc. Vừa mua thẻ sim sau khi xuống máy bay, anh không thể không gọi đến số điện thoại của Lộ Giai mà anh luôn nhớ rõ.

Hơn một năm đã trôi qua, nhưng anh vẫn nhớ như in.

Dù bây giờ Phoenix đã mất hết mọi thứ, anh vẫn cố gắng trong thời gian này để quên đi Lộ Giai.

Không chỉ vì sau tất cả những gì đã xảy ra, cô khó có thể tin tưởng anh thêm lần nữa, anh cũng hiểu rất rõ, bản thân mình thật sự có ý định lợi dụng cô.

Lựa chọn tốt nhất chính là chia tay như cô mong muốn.

Phoenix cũng nên làm vậy, vì sự tồn tại của anh vẫn tiềm ẩn những rủi ro, có lẽ đây là điều tốt nhất cho Lộ Giai.

Anh từng tự tin mình có thể quên đi tất cả. Dù sao anh cũng lớn hơn cô nhiều tuổi, cũng đã trải qua rất nhiều. Giờ đây anh đã an toàn, chuyện này không thể làm khó được cựu đặc vụ xuất sắc từng thoát khỏi bàn tay tử thần như Caspar Phoenix.

Thời gian sẽ khiến mọi thứ phai mờ, kể cả hiệu ứng cầu treo.

Nhưng mọi thứ đã hoàn toàn không diễn ra như Phoenix tưởng tượng.

Trong suốt một năm qua, anh luôn hồi tưởng từng khoảnh khắc của 13 ngày đó trong giấc mơ và khi ở một mình, thậm chí không thể kiềm chế mà nghĩ rằng, nếu lúc đó anh đưa ra những lựa chọn khác, liệu mọi chuyện có khác đi không.

Nhưng Phoenix đã nghĩ về điều đó không biết bao nhiêu lần trong suốt một năm, cuối cùng anh đã không thể tìm ra một lựa chọn nào tốt hơn. Việc làm chủ bản thân mà anh luôn tự hào đã sớm mất đi trong 13 ngày đó.

Anh biết mình không nên liên lạc với cô nữa, nên để cô có được sự yên bình. Nhưng...cuối cùng Phoenix vẫn không cam lòng.

Những gì xảy ra vào ngày thứ 13 đã khiến anh cảm nhận một cảm xúc chưa từng có. Dù một năm đã trôi qua, Phoenix vẫn không thể quên cảnh Lộ Giai dẫu trên mặt đầy nước mắt vẫn quyết tuyệt đẩy anh ra xa.

Lần đầu tiên anh thực sự nhận ra, bị bỏ rơi là nỗi đau khổ như thế nào, cũng là lần đầu tiên anh nhận ra sự lừa dối của mình đã mang đến cho cô những gì.

Suốt hơn một năm qua, nỗi nhớ nhung, hối hận và cay đắng...mỗi khoảnh khắc đều thấm sâu vào tận xương tủy.

Vì vậy, Phoenix muốn bù đắp tất cả, dù cho có cách biệt núi sông, anh vẫn như vậy.

"Tu...tu...tu"

Sau một hồi chuông dài vẫn không nhận được phản hồi nào, cuối cùng Phoenix chỉ lặng lẽ cúp máy. Anh tự chế giễu bản thân, đột nhiên cảm thấy mình giống như một đứa trẻ không nhận được kẹo thì bắt đầu khóc lóc. Nhưng chẳng mấy chốc, Phoenix cúi đầu, lặng lẽ chìm vào suy tư. Một lúc lâu sau khi ngẩng đầu lên anh mới chậm rãi hòa mình vào dòng người bước ra khỏi sân bay.

...

Khi đến khu vực đón khách, Phoenix ngay lập tức nhìn thấy một người đàn ông cao lớn đeo kính râm ở đằng xa, bên cạnh là một người phụ nữ châu Á nhỏ nhắn. Anh hơi dừng bước, sau đó khuôn mặt lạnh lùng, chầm chậm bước về phía họ.

"Caspar, lâu rồi không gặp —"

Lời vừa dứt, Phoenix đặt chiếc túi xách trên tay xuống đất, sau đó bất ngờ đấm thẳng vào mặt người đàn ông trước mặt. Mặc dù đã hơn mười năm kể từ khi người đàn ông giàu có này nổi lên, nhưng vị tỷ phú trẻ tuổi này vẫn không kịp tránh cú đấm không khoan nhượng của Phoenix mà bị đánh ngã xuống đất. Chiếc kính râm trượt khỏi mặt anh ta, để lộ đôi mắt xanh biếc sâu thẳm.

Toàn bộ khu vực sảnh sân bay lặng đi trong giây lát, thu hút sự chú ý của người qua lại. Một số người ngạc nhiên nhận ra người đàn ông ngã xuống trông rất giống Noah Volvitz, người sáng lập NoFa.

Người phụ nữ châu Á trông khá trẻ sau khi phản ứng lại mới che miệng lại, sau đó vội vàng chạy đến bên cạnh người đàn ông lớn tuổi, lo lắng nói với giọng khẩn thiết, "Caspar, đừng đánh nữa..."

Nhưng khi nhận ra ánh mắt của những người xung quanh, người phụ nữ dừng lại một chút, hạ giọng nói, "Anh không biết đâu, Noah đã phải xoay sở rất lâu vì chuyện của anh. Lúc đó anh ấy để lại NoFa cho anh là để bảo vệ tâm huyết của mình. Anh biết đấy, NoFa giống như đứa con của chúng tôi, chúng tôi không muốn nó trở thành vũ khí trong tay những kẻ xấu xa."

"Dù sao thì chúng ta đều biết thân phận của anh khi đó, nghĩ rằng có lẽ anh có thể nói được điều gì đó...chỉ là, chúng tôi hoàn toàn không ngờ "họ" lại thật sự không từ thủ đoạn nào."

Phoenix nghe những lời giải thích của Dung Dật, vợ của Noah, nhưng không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn xuống cặp đôi tình cảm đó, trong lòng không ngừng cười lạnh.

Ở một khía cạnh nào đó, chính vì sự tự phụ của Noah Volvitz mà Phoenix đã mất tất cả ở Mỹ.

Ngay cả khi Phoenix đã hoàn toàn thất vọng với đất nước mà anh từng trung thành, cũng nhờ vậy mà anh đã gặp được người quan trọng nhất trong cuộc đời mình, điều đó không có nghĩa là anh sẽ dễ dàng tha thứ cho Noah.

"Tránh xa tôi ra."

"Caspar..." Noah nhắm mắt lại, xấu hổ nhìn anh, "Tôi biết tôi đã gây ra cho cậu một tổn thương không thể diễn tả được, dù có làm gì cũng không thể bù đắp được cho cậu, nhưng tôi vẫn cảm thấy rất hối hận... Chúng ta là anh em mà, tôi thực sự muốn làm điều gì đó, xin đừng như vậy."

"Không cần, tôi không muốn nhìn thấy hai người nữa."

Phoenix hơi cúi người xuống, dùng cánh tay mạnh mẽ của mình nhặt hành lý bị ném xuống đất, rồi chậm rãi nhưng kiên định bước ra khỏi sân bay ở Ma Cao.

Một năm đã trôi qua, câu chuyện của Phoenix vẫn chưa được đưa ra công chúng.

Một mặt, anh không hề công bố bí mật như Edward Snowden khi trước, mặt khác, "bọn họ" có lẽ cũng xấu hổ vì sự bất tài của mình nên đã chọn cách che đậy sự việc.

Sự việc không mở rộng, đó là cơ hội của Phoenix.

Quan trọng hơn, vì muốn ở lại nên kể từ đó anh tỏ ra rất hợp tác. Anh muốn tìm cô và nói với cô rằng sự việc không hoàn toàn như cô nghĩ.

Có lẽ cũng vì vậy mà Phoenix cuối cùng không bị trục xuất trở lại quê hương.

Tuy nhiên, có lẽ chính quyền địa phương vẫn còn có chút không tin tưởng vào anh, nên mong muốn của Phoenix vẫn không được thực hiện, anh bị hạn chế không thể vào nội địa trong vòng năm năm.

Vì hộ chiếu của anh vẫn có thể sử dụng, Phoenix chọn ở lại Ma Cao, nơi không cần visa và cũng an toàn hơn.

Khi thời gian miễn thị thực hết hạn, anh sẽ tạm thời vào Hồng Kông, rồi sau đó quay lại Ma Cao.

Điều này rõ ràng không phải là kết cục tồi tệ nhất, cũng không cần anh phải suy nghĩ quá nhiều, vì đây là nơi gần cô nhất mà anh có thể đến. Ngoài việc Phoenix không thể vào nội địa để tìm cô, mọi thứ khác vẫn khá ổn.

...Ổn sao?

Phoenix mơ hồ bước đi trên đường phố Ma Cao, một nơi mà anh không quen thuộc, cũng không giống với Hồng Kông nơi anh từng đến cùng cô. Trong giây phút đó, anh không biết mình nên đi đâu về đâu.

Một người phải cô độc đến mức nào mới phải cố gắng níu giữ một người đã hết lần này đến lần khác đẩy mình ra?