Trốn Thoát Dưới Đáy Biển - Đả Kết

Chương 69




Tài xế tên Vương Gia Minh sống ở Nguyên Lãng. Khi còn trẻ từng nổi tiếng với kỹ năng lái xe xuất sắc và luôn sống đúng với nghĩa khí giang hồ, đến giờ ông vẫn còn đầy lòng chính nghĩa. Điều ông khó chịu nhất là đám "gián" trong xã hội.

Dù vậy, khi đếm xấp đô la dày cộm trong tay, Vương Gia Minh không thể kìm được niềm vui. Khoản tiền bất ngờ này gần bằng lương cả tháng của ông rồi.

Đúng là người tốt sẽ được báo đáp.

Vương Gia Minh ngồi trong xe, nhìn qua cửa tòa nhà nơi nhiều loại người khác nhau qua lại, lo sợ có người muốn bắt xe của mình nên ông đã lái xe đến chỗ ít người hơn để chờ hai người kia quay lại. Dù sao, làm người phải giữ chữ tín, ông thậm chí sẵn sàng chờ thêm hai lần 15 phút nữa.

Nhưng xe của ông vừa đỗ lại chưa đến 10 phút thì có hai ba chiếc taxi dừng sau xe ông. Một nhóm người lượn quanh để xác nhận biển số xe của ông rồi chạy thẳng vào tòa nhà đối diện.

Vương Gia Minh há hốc miệng ngạc nhiên, không dám tin vào mắt mình. Làm sao những người này có thể xác định vị trí của cặp đôi kia nhanh như vậy? Chẳng lẽ họ có thiết bị định vị trên người?

Cảm giác bất an và lo lắng trào dâng, ông bắt đầu nhận ra sự việc có lẽ không đơn giản như mình nghĩ. Khi 15 phút trôi qua mà vẫn không thấy họ quay lại, Vương Gia Minh do dự lấy điện thoại ra gọi cho cảnh sát.

*

Ở một nơi khác, CIA đã dựa trên thông tin giám sát theo thời gian thực để chỉ đạo nhóm người trẻ đó lục soát từng tầng của tòa nhà.

Hồng Kông hiện nay không cho phép người mang hộ chiếu ngoại giao miễn thị thực nhập cảnh nữa. Mặc dù đổi sang hộ chiếu phổ thông cũng không quá khó với họ, nhưng việc để đặc vụ của họ đến địa điểm này ngay lập tức vẫn là điều không khả thi.

Họ sẽ cố gắng vào Trung Quốc đại lục trong đêm nay, vì vậy nhất định phải chặn họ lại trước khi điều đó xảy ra!

Vậy nên Vincent cũng không còn cách nào khác...Dù có tức giận, sốt ruột hay chán ghét thế nào đi nữa, lúc này ông cũng chỉ có thể tạm thời sử dụng đám người đó.

*

Ở phía khác, nhóm người trẻ đang tìm kiếm trong tòa nhà đã đến tầng sáu. Tầng này chỉ có hai cửa hàng, một cửa hàng đã đóng cửa, còn lại là một khách sạn đơn sơ. Nhìn tình hình thì hai người kia chắc hẳn đang trốn trong khách sạn đó.

Sau khi trao đổi ánh mắt, cả nhóm nhanh chóng tiến vào khách sạn.

Khách sạn này vốn là vài cửa hàng được nối liền lại với nhau, bên trong chia thành hàng chục phòng nhỏ hẹp cho thuê. Bình thường chỉ có hai anh em già cả thay phiên nhau trực. Họ ít nói nhưng khỏe mạnh và có tiếng tăm tốt.

Nhóm người trẻ vừa vào đã gào lên ra lệnh cho người anh đang trực: "Ông có thấy cặp nam nữ nào không? Nam tóc vàng, mắt xanh, nữ nói tiếng phổ thông, chắc chắn là người đại lục."

Một người khác có lẽ leo thang mệt quá nên vẫn đang thở hổn hển nhưng vẫn cáu kỉnh quát: "Nói mau! Không nói tao đánh mày!"

Ông chủ khách sạn đang lau bàn nghe những lời này cũng không tức giận, chỉ bình tĩnh ngẩng đầu, không biểu lộ cảm xúc gì, đáp: "Không thấy."

"Thật sự không thấy? Phủ nhận nhanh vậy có phải muốn lừa tụi tôi không? Nhìn kỹ ảnh đi ông già!"

Ông chủ khách sạn liếc mắt nhìn thoáng qua, vẫn thản nhiên đáp: "Thật sự không thấy. Ở đây cách âm không tốt, các cậu sẽ làm phiền khách thuê phòng."

"— Này!"

Người thanh niên cáu kỉnh kia bị thái độ lạnh nhạt của ông chủ chọc tức, lập tức lao lên quát tháo. May mà kẻ cầm đầu nhóm không muốn làm lớn chuyện, giơ tay cản lại, "Thôi bỏ đi, có lẽ họ thật sự không ở tầng này. Hơn nữa, A Phong và mấy người đã chốt hết các lối ra ở tầng dưới rồi. Không tin là bọn chúng sẽ mãi trốn ở đây không ra. Nếu như lời họ nói là thật, trong tay thằng ngoại quốc kia có thứ rất quan trọng, người nóng lòng không phải là chúng ta."

Nói xong, cả nhóm rời đi, trước khi đi còn lườm ông chủ khách sạn một cái rồi đi kiểm tra các tầng khác.

Nghe tiếng bước chân dần xa, Lộ Giai trốn trong căn phòng chật hẹp mới thở ra một hơi, cô khẽ run rẩy, cuối cùng cũng hồi phục lại chút sức lực.

Cô ngẩng đầu nhìn Phoenix vẫn đầy cảnh giác đứng sau cửa. Anh chưa vội yên tâm, còn đứng lắng nghe động tĩnh ngoài cửa thêm một lát rồi mới từ từ buông bỏ cảnh giác.

"Chắc họ đi rồi."

Khi nghe thấy tiếng những người kia, Phoenix đã ngay lập tức dẫn Lộ Giai đến khách sạn này. Lúc đó, quầy lễ tân không có ai, anh định tìm một phòng trống để tạm lánh.

Nhưng họ lại chạm mặt ông chủ khách sạn vừa dọn dẹp xong phòng từ bên trong. Phoenix quá to con, không có lợi thế như Lộ Giai. Vậy nên cô vội véo mình, mắt đỏ hoe cầu xin: "Xin bác giúp chúng cháu với...Bạn trai cháu không may đụng vào một nhóm người. Họ như điên lên đuổi theo bọn cháu vào đây, còn định cướp đồ của bọn cháu nữa...Xin bác hãy giúp chúng cháu!"

Cuối cùng...may mắn là họ không bị phát hiện.

Lộ Giai lạnh lùng gật đầu, giờ cô mới để ý đến căn phòng nhỏ xíu này.

Phòng thật sự rất chật hẹp và sơ sài, ngoài hai tấm ván giường rộng chưa đến một mét thì chỉ có một lối đi nhỏ hẹp ở giữa. Một bên còn có phòng vệ sinh nhỏ vừa đủ chỗ cho bồn cầu, bồn rửa mặt và vòi sen, lại chẳng có cửa sổ.

Lộ Giai trước đây từng đến Hồng Kông với Trương Hiểu Hy nên biết đất ở đây đắt đỏ. Nhưng bây giờ trong phòng không phải là một cô bạn có vóc dáng tương tự cô mà là một người đàn ông to lớn, đẹp trai và vạm vỡ, cô lại vô thức cảm thấy căng thẳng và bất an trước sự xâm lấn vô hình này.

"Chúng ta có thể rời khỏi đây tối nay không?"

Cô cảm thấy mình cần nhanh chóng thoát khỏi tình huống phải ở chung phòng với Phoenix. Nhưng cô cũng nghe thấy đám người kia nói rằng họ đã canh hết mọi lối ra, nên chỉ hỏi với một chút hy vọng.

Phoenix cúi đầu suy nghĩ một lúc, chậm rãi đặt chiếc ba lô đen vừa lấy ở nhà kho xuống cuối giường: "Có lẽ là rạng sáng. Chúng ta sẽ đợi tình hình rõ ràng rồi mới đi."

Nói xong anh nhanh chóng ra khỏi phòng. Qua khe cửa, Lộ Giai thấy Phoenix tiến đến gặp ông chủ khách sạn, nói nhỏ vài câu rồi nhét cho ông ấy một khoản tiền.

Có lẽ vì đề phòng những người kia quay lại, Phoenix hành động rất nhanh, chưa đến một phút đã quay lại.

Khi Phoenix bước vào, ánh mắt anh tình cờ chạm phải Lộ Giai. Cả hai dừng lại trong một khoảnh khắc, rồi sau khi hít một hơi sâu, Phoenix bình tĩnh ngồi xuống giường đối diện Lộ Giai. Phoenix cao lớn, chân dài, nên đầu gối của anh vô tình chạm vào chân Lộ Giai khiến cô theo phản xạ muốn lùi lại.

Nhưng hành động tiếp theo của Phoenix thu hút sự chú ý của Lộ Giai. Anh mở chiếc ba lô vừa ném sang một bên, lần lượt lấy ra hai hộp thuốc nhuộm tóc, một hộp kính áp tròng, một bộ quần áo nam, một chùm chìa khóa có dán nhãn và một chiếc USB.

Ánh mắt của Lộ Giai lập tức dừng lại ở chùm chìa khóa và chiếc USB đó. Trên chùm chìa khóa có nhãn ghi "Gold Coast - Tuen Mun", không tiết lộ nhiều thông tin. Cô lại chuyển ánh mắt sang chiếc USB bên cạnh.

"— Lộ Giai, để giảm khả năng bị phát hiện, tôi sẽ giúp em tẩy tóc nhé?" Phoenix nói.

Lộ Giai nhìn Phoenix, lúc này cô mới nhận ra mình đã nhìn nhầm, đó thực ra là một hộp thuốc tẩy tóc. Cô không trả lời ngay mà trầm ngâm suy nghĩ một lúc rồi đột nhiên hỏi, "Trong tòa nhà này chắc cũng có camera giám sát, họ không xông vào, liệu lát nữa có dựa vào đó để tìm ra dấu vết của chúng ta không?"

Thiết bị chặn cửa của cô đã bị biến dạng do đạn bắn ở Mexico, bây giờ cô cũng chẳng có gì để chặn cửa. Phoenix chỉ nhếch môi với vẻ mặt phức tạp, có chút mỉa mai, "Đừng lo, ngay khi chúng ta bước vào đây, camera giám sát đã bị "hắn" làm nhiễu rồi."

Lộ Giai nhanh chóng nhận ra "hắn" mà Phoenix nhắc đến là ai, dù rất tò mò về giọng điệu của anh, nhưng cô quyết định không hỏi thêm. Cô cúi đầu, chậm rãi nhận lấy hộp thuốc tẩy từ tay Phoenix, lật mặt sau để xem hướng dẫn sử dụng.

Dù trong lòng không hề muốn phải thay đổi mái tóc đen của mình, nhưng để có thể về nhà an toàn, Lộ Giai biết cô không còn lựa chọn nào khác. Vì vậy, cô đứng dậy bước vào phòng tắm nhỏ hẹp, bực bội mở hộp ra để chuẩn bị tẩy tóc.

Lộ Giai đeo màng nhựa quanh cổ và tai, theo hướng dẫn trộn thuốc tẩy tóc và dung dịch oxy trong hộp, sau đó cầm chiếc lược nhỏ chuẩn bị bôi thuốc tẩy lên tóc. Tiếng sột soạt vang lên do sự ma sát của nhựa.

Nhưng do không gian quá chật hẹp, cộng thêm việc cô luôn thích màu tóc của mình và chưa bao giờ nhuộm tóc trước đây, Lộ Giai trở nên lúng túng.

"Két —"

Tiếng cửa kêu nhẹ từ phía sau khiến Lộ Giai vô thức nhìn vào gương, cô thấy Phoenix đã không biết từ khi nào đứng sau cô. Anh nhẹ nhàng cầm lấy thuốc tẩy và chiếc lược từ tay cô, giọng nói trầm khàn vang lên, "Để tôi giúp em, lát nữa em giúp tôi nhuộm, được chứ?"

Lộ Giai thở dài mệt mỏi rồi cúi đầu. Dù trong lòng vẫn không thoải mái, nhưng kiểu "giao dịch" qua lại này khiến cô dễ chịu hơn là chỉ nhận sự giúp đỡ thuần túy.

Cô im lặng cảm nhận thuốc tẩy dần thấm vào tóc, mùi hăng nồng của hóa chất tràn ngập trong không khí. Những lúc động tác của anh vô tình chạm vào làn da không được che chắn bởi quần áo, cảm giác như có ngọn lửa đang thiêu đốt. Lộ Giai nhìn qua gương thấy Phoenix đang cúi đầu tập trung vào việc tẩy tóc cho cô. Mặc dù anh có sức mạnh vô cùng to lớn, nhưng động tác lại nhẹ nhàng và cẩn thận đến không ngờ, khiến cô liên tưởng đến hình ảnh một con hổ mạnh mẽ nhưng dịu dàng bên đóa hoa hồng.

Sau một lúc lâu, anh mới lên tiếng.

"......Xong rồi."

Phoenix để dụng cụ qua một bên, tháo găng tay ra, rồi nhẹ nhàng đặt tay lên đôi vai đang phủ lớp màng nhựa và mái tóc buông lơi của Lộ Giai. Ánh mắt anh tràn đầy sự dịu dàng và sâu lắng, cổ họng khẽ chuyển động như thể muốn nói điều gì, nhưng có lẽ nghĩ lại, anh nhanh chóng thu lại ánh nhìn rổi khẽ nói, "Lộ Giai, giờ em có thể giúp tôi nhuộm tóc được không?"

Hộp còn lại là thuốc nhuộm màu đen. Dù không thoải mái nhưng Lộ Giai cũng không từ chối, cô nhận lấy hộp thuốc, ngước nhìn chiều cao của anh rồi bảo, "Anh ngồi xuống đi."

Phoenix ngoan ngoãn ngồi xuống, cúi đầu với vẻ khiêm nhường, nhưng hơi thở anh trở nên nặng nề và ngắt quãng. Dù mặc quần leo núi đen, anh vẫn không thể che giấu được những suy nghĩ trong lòng.

Lộ Giai đứng ngay trước mặt anh không biểu lộ cảm xúc gì, rồi bóp thuốc nhuộm đen ra tay. Khi cô chuẩn bị bôi thuốc nhuộm lên mái tóc màu nâu vàng dài của anh, không hiểu vì sao cô lại dùng ngón tay dính đầy thuốc nhuộm đen quệt mạnh lên sống mũi thẳng tắp của anh rồi ấn xuống.

Cô còn cười lạnh, sau đó vỗ nhẹ vào má anh, khiến những giọt chất lỏng đen bắn tung tóe, một giọt thậm chí vướng lại trên hàng mi vàng của anh, "Tôi đã nói rồi, sẽ không có lần sau đâu, nên... đừng mơ tưởng nữa."