Trốn Thoát Dưới Đáy Biển - Đả Kết

Chương 22




Jacob là một người đàn ông trung niên rất dễ nổi nóng. Sau khi đã lãng phí một giờ đồng hồ tại sở cảnh sát để làm biên bản, ông rời đi trong trạng thái bực dọc.

"Sao lúc lại bắn không trúng ngay hai kẻ đó chứ?!" Ông vừa nghĩ vừa lái xe lao nhanh về phía đập Hoover, dự định sẽ cho cặp đôi tội phạm kia một bài học thích đáng.  

Xe chạy nhanh hơn tàu, nên chỉ sau hai giờ, ông đã đến đích. Tuy nhiên, Jacob đã đợi ở đập Hoover cả tiếng đồng hồ mà vẫn không thấy họ lái thuyền tới.

Trời càng lúc càng nóng, khu vực xung quanh rất ít người qua lại, Jacob vẫn đứng đó chờ đợi mà chưa ăn trưa, khiến ông ngày càng khó chịu và bắt đầu nghi ngờ chính mình.

Cặp đôi tội phạm nói sẽ dừng thuyền tại đập Hoover, liệu chúng có thực sự làm vậy không? Làm gì có tên trộm nào ngu ngốc như thế?

Hay kẻ ngu ngốc thật sự chính là ông?

Nghĩ đến điều này, Jacob lập tức cảm thấy cơn giận bùng lên. Ông đập mạnh vào vô lăng, khiến tiếng còi xe vang lên chói tai, cảm giác như mình bị lừa, "Chết tiệt!"

Jacob khởi động lại xe và lập tức quay đầu. Xét đến việc đập Hoover chia đôi sông Colorado, chúng chỉ có thể đã bỏ thuyền từ trước tại khu vực nông hơn.

Ông lái xe dọc theo hồ Mead, tràn đầy cơn giận và không ngừng kiểm tra từng bãi cạn có khả năng chúng đã lên bờ.

Cuối cùng, ở bãi cạn xa nhất cách đập Hoover, ông tìm thấy chiếc thuyền của chúng.

Jacob hùng hổ lao tới với khẩu súng trong tay, nhưng chiếc thuyền trống không. Cặp đôi tội phạm đã biến mất từ lúc nào.

Đột nhiên, ánh mắt của Jacob dừng lại. Trên ghế thuyền, ông phát hiện một mẩu sáng nhỏ.Ông tò mò tiến tới, cầm thứ đó lên trước mắt để, đọc dòng chữ trên bao bì.

"Thơm ngon và giòn tan, tất cả có trong "Bánh quy Kết Nối"."

Bên dưới dòng chữ là một vết bút mờ, lờ mờ hiện lên dấu vết được khắc mạnh trên giấy nhựa: "Xin lỗi."

Bên trong bao bì còn nhét 1.000 đô la Mỹ.

"..."

Mặt Jacob đỏ bừng. Sau khi nhét tiền vào túi, ông tức giận xé nát bao bì và mảnh giấy.

Nhưng chỉ vài giây sau, khi bình tĩnh lại, Jacob nhớ ra mình rất ghét những du khách thiếu ý thức xả rác bừa bãi. Ông đành phải nén cơn tức, gương mặt đỏ gay lặng lẽ cúi xuống nhặt từng mảnh vụn.

Vừa nhặt, ông vừa chửi thề, "Đôi tội phạm chết tiệt, đừng để tao gặp lại tụi mày!"

...

"Đôi tội phạm" Lộ Giai và Phoenix rời thuyền lúc gần 2 giờ chiều, vào thời điểm nóng nhất trong ngày. Mặt đất sau khi hấp thụ nhiều nhiệt độ giờ đây bốc hơi như lò nướng, nhanh chóng làm khô hết nước.

Họ không có phương tiện di chuyển, chỉ còn cách chịu đựng cái nắng gay gắt, tiếp tục đi qua vùng đất khô cằn vắng người.

Nơi này không có cảnh tượng hùng vĩ của hẻm núi Colorado, nhưng vẫn là một khu vực đầy đá và đồi núi gập ghềnh.

Lộ Giai gần như phát điên vì nóng. Cô nghĩ mình đã đi ít nhất một tiếng, nhưng khi hỏi Phoenix, anh cho biết mới chỉ 15 phút trôi qua.

Cô cầm bình nước quân dụng chỉ còn lại một nửa. Lộ Giai không dám uống quá nhiều.

Trước khi rời thuyền, Phoenix đã sáng suốt đổ đầy một chai nước sông Colorado, lấy từ phần "nước trong" phía trên, nhưng màu sắc và tình trạng của nó vẫn khiến cô lo lắng.

Uống nước sông ư? Thà chết khát còn hơn.

Vì vậy, cô đội mũ lưỡi trai để tránh nắng, nhưng vẫn cảm thấy nóng hơn. Không chỉ đầm đìa mồ hôi, đầu cô còn ong ong.

Lộ Giai cố gắng nhìn Phoenix đi phía trước, cảm thấy sắp sụp đổ.

"Chúng ta sẽ đi đến khi nào?" Giọng cô khàn khàn, yếu ớt như tiếng muỗi vo ve.

Cô nghi ngờ nếu không vì Phoenix cần cô để định hướng, anh chắc chắn đã bỏ rơi cô rồi.

Phoenix dừng bước quay lại nhìn cô. Lộ Giai đang cúi đầu mệt mỏi, đi thẳng tới đập đầu vào ba lô cứng ngắt của anh.

Không biết do cảm giác tội lỗi hay khó chịu vì cô đi quá chậm, Phoenix đột nhiên cúi xuống, cởi ba lô ra đeo phía trước, sau đó giang hai tay ra sau.

"Lên đi." Phoenix thở dài. "Chúng ta cần nhanh chóng tới con đường lớn gần nhất, hy vọng có thể gặp được xe đi ngang qua."

Lộ Giai không còn quan tâm đến ý định của anh nữa. Cô nghĩ nếu anh bỏ cô lại thì cũng tốt, nhưng sợ rằng mình sẽ chết khát dưới cái nắng này. Cuối cùng, cô miễn cưỡng nghe theo.

Cô cẩn thận leo lên lưng Phoenix, vòng tay qua cổ anh, hai chân siết chặt vào eo anh. Phoenix khéo léo nâng cô lên, rất lịch sự dùng cổ tay để đỡ cô.

Tuy nhiên, Lộ Giai không còn để tâm đến chuyện đó nữa. Cô phát hiện trong cái nóng này, dù đã có lớp quần áo dày ngăn cách, phần ngực áp vào Phoenix vẫn như đang bị thiêu đốt. Cảm giác nóng nực càng làm cô thêm bất an khi Phoenix từng bước gập ghềnh mà bước đi.

Lưng anh thật nóng.

Không chỉ thế, còn vô cùng rắn chắc. Lộ Giai nằm trên đó chẳng thấy dễ chịu chút nào.

Ngoài cảm giác ngực bị đè nén khó chịu, cơ thể cô cũng chẳng thoải mái, nhưng cô không thể giải thích được vì sao.

Dù được người khác cõng, sức lực vốn đã cạn kiệt của cô lại càng cạn kiệt nhanh hơn. Toàn thân cô rã rời.

Lộ Giai không biết mình bị làm sao, chỉ đành vùi đầu vào cổ Phoenix, cố gắng xua đi cảm giác lạ thường trong cơ thể.

Chắc chắn là tại tên đàn ông này cố ý đi chòng chành để cô khó chịu đây mà.

...

Phoenix là một người đàn ông khỏe mạnh được huấn luyện bài bản, nên dù phải cõng Lộ Giai, anh vẫn đi nhanh hơn lúc cả hai cùng đi bộ.

Anh bước dọc theo phía trong con đường nhỏ. Mặc dù thảm thực vật thưa thớt, anh vẫn có thể chú ý tới xe cộ đi ngang qua mà không dễ bị người đàn ông da đỏ có thể đang đuổi theo phát hiện.

Có lẽ vì Phoenix rất chú ý tới những khu vực có bóng râm, dù chẳng nhiều, nhưng tình trạng của Lộ Giai đã khá hơn chút. Cô bắt đầu đối chiếu địa hình xung quanh với bản đồ mình từng thấy, như chợt nhớ ra điều gì, cô lên tiếng.

"Tôi nhớ nơi này... Nếu băng qua chỗ này, chúng ta sẽ nhanh đến đường lớn hơn, khả năng gặp xe cũng cao hơn."

Cô chỉ về phía thung lũng thoai thoải giữa hai sườn núi xa xa. Dù là thung lũng, nhưng dốc ở đó vẫn cao hơn so với nơi họ đang đi.

Phoenix nhìn theo hướng cô chỉ, cau mày, "Cô chắc không? Đường đó đối với cô không dễ đi đâu."

Lộ Giai quay sang nhìn khuôn mặt nghiêng của Phoenix, lập tức cảm thấy không vui, "Tôi cảm thấy khỏe hơn rồi, thả tôi xuống đi! Chính anh cõng tôi mới khó đi đấy."

Khi nói chuyện, hơi thở của cô phả vào tai anh, nhưng Lộ Giai lại không nhận ra điều đó.

"......"

Phoenix nghiêng đầu nhìn Lộ Giai một cái, đột nhiên dừng bước.

"Sao thế?"

Anh bất ngờ xốc Lộ Giai lên một cái, khiến cô hét lên vì kinh ngạc và bực bội. Sau đó, anh giữ cô trên lưng một cách ổn định hơn và bình thản nói: "Cô suy nghĩ quá nhiều rồi."

Nói xong, anh tiếp tục đi theo hướng mà Lộ Giai chỉ.

Những tảng đá đỏ gồ ghề liên tục hiện ra phía trước. May mắn thay, địa chất ở đây khá đặc biệt, các lớp đá rõ ràng và dễ đi dù có hơi dốc. Tuy nhiên, khi họ tiến xa hơn, những tảng đá to hơn chất chồng lên nhau khiến địa hình trở nên gập ghềnh hơn. Lúc này, Phoenix mới đồng ý thả Lộ Giai xuống để cô tự đi.

Phoenix đi ở chỗ cao hơn, thỉnh thoảng quay lại đưa tay ra cho Lộ Giai. Cô biết rõ khả năng của mình, với đôi giày leo núi quá cỡ, cô không ngại nắm lấy tay anh. Bàn tay của anh khô ráp và dính chút bụi do leo trèo, nhưng khi tay họ chạm nhau, lòng bàn tay cô lại cảm thấy ngứa ngáy kỳ lạ.

Bắp tay của Phoenix căng lên khi dùng lực kéo cô lên, còn Lộ Giai chỉ cần một cú đạp chân là đã leo lên được. Tuy nhiên, lực kéo của anh quá mạnh khiến cô suýt chút nữa ngã vào lòng anh. May mắn thay, Phoenix đã kịp đỡ cô, giúp cô không bị ngã trên con đường dốc đứng.

Lộ Giai cảm thấy có chút ngượng ngùng. Khi cả hai im lặng, đứng giữa cảnh vật dù hoang sơ nhưng đẹp đẽ một cách nguyên thủy, cô không thể không phá vỡ sự yên lặng.

"Chúng ta đi nhờ xe liệu có bị lộ không?"

"Có thể, nhưng chúng ta không thể đi bộ ra khỏi đây mãi được."

"Ồ..." Lộ Giai kéo dài giọng, suy nghĩ một lúc rồi nói, "Vậy chúng ta phải nghĩ cách làm giảm sự nghi ngờ, phải không? Nhìn anh bây giờ, ai cũng sẽ nghĩ... anh là kẻ xấu."

Vừa nói, cô vừa thở hổn hển sau khi leo chưa được bao xa. Cô nhìn Phoenix, phần cằm anh đã bắt đầu lởm chởm râu xanh sau một đêm ngoài trời. Anh vừa kéo cô lên vừa lạnh lùng liếc mắt nhìn cô, "Đừng nói nữa."

Nhưng Lộ Giai lắc đầu. Họ đã đến đỉnh của thung lũng, con đường chính đã hiện ra rõ ràng. Khi cô đang nói, có một chiếc xe chạy qua.

"Nếu chúng ta không chuẩn bị sẵn câu chuyện, rất có thể sẽ bị lộ." Lộ Giai quyết không bỏ cuộc sau tất cả những gì cô đã trải qua.

Phoenix hiểu ra, anh vừa dìu cô vừa nói, "Nếu cô lo lắng như vậy, cứ nói chúng ta là một cặp đôi đi bộ đường dài, xe bị hỏng trong hẻm núi nên phải đi bộ tìm sự trợ giúp."

Cặp đôi?

Lộ Giai thở dốc, nhưng không thể không nhướng mày hỏi, "Tôi nghe nói... những người đàn ông da trắng thích chọn phụ nữ châu Á... thường bị bệnh "Yellow Fever"."

"Vậy... anh muốn đóng vai... một kẻ không mấy tích cực như vậy sao?"

Phoenix lấy ra một sợi dây leo núi từ trong balo buộc chặt vào một tảng đá lớn, sử dụng làm công cụ leo xuống an toàn hơn. Anh vừa buộc dây lên người cô theo cách mà Lộ Giai không hiểu, vừa lạnh lùng nhìn cô bằng đôi mắt xám xanh sâu thẳm.

"Nếu tôi chọn một cô gái châu Á, điều đó không liên quan đến chủng tộc của cô ấy. Chỉ vì... cô ấy là chính cô ấy."

Khi câu nói vừa dứt, sợi dây cũng thắt chặt, làm Lộ Giai cảm thấy như mình sắp ngạt thở thật sự.

"Đi thôi."