Mộ Dung Mẫn nằm dài ra trên ghế sofa vừa cắn hột dưa vừa tám chuyện, bàn chân nõn nà gác lên thành ghế, đung đưa theo nhịp.
Trạch Minh Bác nhìn bàn chân kia lại nghĩ đến lời nói của Chiếu Thư Trinh, đây chính là 'rầu rĩ'? Hầu nữ nhìn thấy hắn đang đứng ngoài cửa mà kinh hồn bạt vía, lập lức trở về trạng thái nghiêm túc chỉnh tề, không dám ngẩng đầu lên nhìn thẳng.
Hai nữ hầu đang cao hứng kể chuyện, đột nhiên thay đổi thái độ, Mộ Dung Mẫn thấy vậy liền biết có điềm, toang! Công sức chiều nay cùng mấy em gái diễn trò đáng thương đã thành công cốc, vốn dĩ muốn bày ra dáng vẻ buồn bã đáng thương để được hắn thương hại đưa ra ngoài chơi, nhân cơ hội đó trốn thoát, giờ thì hay rồi,...
Cô ngồi dậy, nhìn hắn nở nụ cười nghượng, thật là không biết phải đối mặt như nào. Hẳn là quản gia cũng đã báo cáo tình hình cho hắn rồi, sơ hở vừa rồi quá lộ liễu hắn thông minh như thế, ắt hẳn cũng nhìn thấy được ý đồ.
Trạch Minh Bác cởi áo khoác vứt lên cạnh ghế, hắn đưa bàn tay thon dài lộ rõ đường gân lên cổ nới lỏng cà vạt, thành thục cởi nút áo trên cùng của sơ mi ra lộ một khoảng vùng ngực rắn chắc.
Thân hình cao lớn mang bảy lười biếng ngồi xuống ghế sofa, đầu hơi ngã ra sau, lộ rõ yết hầu quyến rũ, mày kiếm sắc xảo kiêu hãnh hơi cau lại, khuôn mặt có chút mệt mỏi, cả tuần nay hắn bận rộn công việc trên công ty không có thời gian nghỉ ngơi, một ngày chỉ ngủ tầm năm tiếng, thậm chí hôm hắn chỉ ngủ ba tiếng, bọng mắt đã lộ ra hai quầng thâm nhưng vì lan da hắn hơi ngăm, nên nhìn qua quầng thâm cũng không quá nổi bật.
Nữ hầu từ trong bếp bưng ra một ly nước ép cam, đưa đến bên cạnh cô.
"Cám ơn"
Mộ Dung nhận lấy ly ép cam, húp một ngụm rồi đặt xuống bàn. Nữ hầu bên cạnh đôi mắt to tròn ngạc nhiên, nhỏ giọng nhắc nhở cô.
"Mộ Dung tiểu thư, cái này là của thiếu gia"
Cô ngơ ngác chậm rãi quay sang nhìn nữ hầu.
"Vậy tại sao cô lại đưa cho tôi?"
"Tôi đưa nước cho tiểu thư mời thiếu gia"
Cô như muốn thông não, hóa ra là vậy à, Mộ Dung Mẫn có chút xấu hổ, khẽ đưa ngón tay lên gãi gãi chóp mũi, quả thật cô không nghĩ tới, cô đã phục vụ hay chăm sóc ai bao giờ đâu mà biết.
Trạch Minh Bác hơi rũ mắt nhìn cô, xong âm thầm thở dài, không biết hắn đưa cái gì về nhà nữa.
"Vâng, thưa thiếu gia"
Cô ngồi trên sofa, hai chân khoanh lại, đầu hơi cúi, hai tay cầm ly ép cam để sát miệng như thể đang muốn cuộn thành một cục nhỏ.
"Nghe quản gia nói cô ở nhà cảm thất rất nhàm chán"
Nghe xong câu hỏi đôi mắt anh đào của cô léo lên ánh sáng, hắn chưa phát hiện ra? Có lẽ ban nãy bị thành ghế sofa chắn mất tầm nhìn, nên hắn không thấy đúng không? Vậy tốt quá, kế hoạch có thể triển khai rồi.
Cô dịu giọng, khuôn mặt có chút rầu rĩ.
"Anh cũng biết tôi làm nghề gì? Suốt ngày đều đi đây đi đó, vận động luyện tập các kiểu, bây giờ bị nhốt trong này, không khác gì bị trói tay trói chân...không thích ứng được môi trường như này..."
"Là tôi không suy nghĩ chu toàn, đáng nhẽ ra nên phát hiện sớm"
Hắn nói mà cô không dấu được sự vui vẻ, cao hứng âm thầm nở nụ cười, còn chưa kịp cười xong đã bị câu nói tiếp theo của hắn làm cho tắt ngúm.
"Vừa hay tôi đang thiếu vệ sĩ bên cạnh, cô đảm nhiệm vị trí đó đi"
"Hơ? Không, ý tôi không phải vậy?..."
"Lên giúp tôi chuẩn bị đồ tắm"
Không phải chứ? Ý cô là muốn ra ngoài dạo chơi mà? Ai nói muốn làm vệ sĩ bên cạnh hắn đâu, Vậy chả phải đi bên cạnh hắn suốt 24h ư? Như thế bảo cô trốn như thế nào! Không lẽ là mình bị hắn nhìn ra í đồ, cố ý làm thế để trêu ngươi cô?
Được lắm, làm thì làm, nhưng có người tới ám sát, tôi chạy trước.
Mộ Dung Mẫn đi lên phòng hậm hực chuẩn bị quần áo, mấy năm nay cô sống trong môi trường thô thiển, cách ăn nói hay cách ứng xử cũng trở nên mạnh bạo cứng giọng, rất ít khi nói chuyện nhẹ nhàng, vậy mà gặp hắn ta! Lại phải hạ giọng nói chuyện, thật là tức chết cô rồi, nhìn cái dáng vẻ ung dung lạnh lùng của hắn mà muốn đạp cho mấy cái.
Lửa giận cuộn trào trong dạ dày nhưng lại chẳng làm được gì, vì mạng sống không thể đắc tội với hắn được, phải nhẫn nhịn!
Cô nở nụ cười công nghiệp, nhìn hắn.
"Quần áo tôi chuẩn bị xong rồi, anh vào đi"
"Nếu không muốn cười thì đừng cười"
Thấy hắn đi đóng cửa phòng tắm, cô thở phào ngồi phịch xuống giường, vô tình nhìn tới ngăn kéo đựng bức ảnh đó, ánh mắt đột nhiên trở nên ảm đạm.
Rốt cuộc người con gái trong đó là ai? Trạch Minh Bác tắm xong, mái tóc bị hắn vuốt ngược ra sau, lộ ra vầng trán cao, những giọt nước ướt át còn chưa khô ráo từng giọt lăn trên khuôn mặt hoàn mĩ của hắn.
Trên tay hắn còn cầm máy sấy hướng về phía cô đi tới, không phải hắn định đưa cho cô sấy đó chứ?
"Giúp tôi sấy tóc"
Nghĩ không sai luôn mà, Dung Mẫn quỳ trên nệm, dùng một tay ma sát lên đầu, từng ngón tay xen qua khẽ tóc cô có thể cảm nhận được sự mềm mại của nó, mùi dầu gội nam tính thoang thoảng vào khoang mũi, cô bất giác nói luôn những gì mình đang nghĩ.
"Tóc của anh thơm vậy, lại còn mềm nữa, dưỡng cũng không tồi nha"
"Chỉ tùy tiện đưa dầu gội lên đầu vò rồi xả nước thôi"
"Vậy...Vậy ư"
Hắn nói vậy cô thật không biết phải đáp lại lời như nào nữa.
"Lát nữa tôi ra ngoài có chút chuyện, ngày mai 9h cô chuẩn bị hành lí lái xe tới sân bay chờ tôi"
"Hả? Tới sân bay? Đi đâu ư?"
"Hàn Quốc"
"Ò, mà...Tôi làm vệ sĩ cho anh, thế có được trả lương không?"
"Lương?"
"Đúng rồi, lương làm vệ sĩ"
"Phải xem trình độ của cô như nào đã"
Trong đầu Mộ Dung Mẫn đột nhiên lóe lên một suy nghĩ, nếu đầu quân làm cho anh ta, vậy cũng không tồi...Nhưng mà bên cạnh hắn nguy hiểm trùng trùng, một nhân vật lớn như vậy, không biết có đến bao nhiêu đối thủ, bao nhiêu kẻ thù đáng gườm, thôi vẫn cảm thấy làm xạ thủ ám sát thì hơn, tính mạng của mình vẫn nên đặt hàng đầu, an toàn là trên hết.