Thành Phố Dĩ An là nơi cô sinh ra nhưng khi Mộ Dung Mẫn mới lên ba đã được ba mẹ đưa sang Mỹ sinh sống, hiện tại cô một chút kí ức liên quan tới nơi này cũng không có.
Đến năm 18 tuổi, công ty của ba bị phá sản, khoản nợ lên đến hàng chục tỷ, một năm sau, mẹ cô đã đi theo hạnh phúc mới, ba vì áp lực quá lớn đã chọn lên lầu tự tử.
Ngày đó trời mưa rất to, cô quỳ xuống thân xác không còn nguyên vẹn của ba mà khóc gào thảm thiết, máu tươi trộn lẫn với nước mưa chảy theo dòng ồ ạt, tiếng lao xao của người dân bu bám xung quanh.
Mộ Dung Mẫn 19 tuổi, nhìn những bạn bè cùng trang lứa cùng nhau tiến vào cổng trường đại học còn cô thì phải gồng gánh khoản nợ khổng lồ trên đôi vai gầy guộc.
Mỗi ngày đều vất vả làm việc tích góp, nhưng mỗi tháng làm chỉ đủ trả tiền lãi, chủ nợ không kiên nhẫn tới tịch thu nhà, cô thì bị bắt đưa tới gia nhập tổ chức làm việc cho bọn họ để trả nợ.
Sống trong sự huấn luyện khắc nghiệt, cả ngày đều chạm mặt với đám đàn ông đầu trâu mặt ngựa, cảm xúc của cô đã dần trở nên chai lì.
Đến năm 22 tuổi, Mộ Dung Mẫn thể hiện tốt tài năng của mình, được lão đại coi trọng, trở thành cánh tay đắc lực của hắn ta, cuộc sống cũng trở nên thoải mái hơn nhiều.
Cô bắt đầu dành thời gian đăng kí học đại học, bước vào cánh cổng đại học, là điều mà cô hằng ngày mong ước, ở đây cô gặp được Thịnh Hải Nam.
Hắn đối với cô ôn nhu dịu dàng, làm trái tim sắt đá dần tan chảy, cuối cùng là đắm chìm trong tình yêu ngọt ngào. Cứ ngỡ đó là tình yêu của đời mình, nhưng không, tất cả chỉ là sự lừa dối.
Hắn từng vô tình thấy cô gọi phu nhân nhà họ Diệp là mẹ, nhầm lẫn Mộ Dung Mẫn là thiên kim nhà họ Diệp mới tiếp cận, sau khi biết cô chỉ đưa con riêng của bà ta.
Tài sản nhà họ Diệp không liên quan gì đến Mộ Dung Mẫn, hắn không tiếc nuối mà vứt bỏ cô, còn không quên dùng những lời lẽ khó nghe để sỉ nhục.
Cô đường đường là một tay xạ thủ đáng gườm, bao nhiêu người có quyền có tiền còn phải nơm nớm lo sợ, người ám sát họ là Mộ Dung Mẫn.
Mộ Dung Mẫn sống khép mình để che dấu thân phận, không tiện ra tay, nếu không sẽ có người phát hiện hiềm nghi, để mấy tên đàn ông trong tổ chức biết được, họ sẽ khịa đến khi nào cô thúi mặt thì thôi mất.
Quân tử 10 năm báo thù vẫn không muộn, đợi cô làm đủ tiền trả nợ, rời khỏi tổ chức rồi tính toán với hắn sau.
Nếu đã về đây, cô cũng không ngại ở lại thêm vài hôm, xem xem nơi mình từng sinh ra nó như thế nào.
Mộ Dung Mẫn khẽ thở dài một hơi, lái xe đến khách sạn, vừa trong sảnh đã thấy một dàn vệ sĩ đứng đó, biết có điềm cô vội vàng quay lưng chạy ra ngoài cửa, vệ sĩ cũng chạy theo, nhưng vẫn chậm một bước để cô lái xe đi mất.
Cứ ngỡ thoát được rồi, đằng sau lại có mấy chiếc xe bám theo, cô tăng ga đến hết mức, gấp gáp điện cho lão đại.
"Trương tổng, phiền anh gấp rút đặt cho tôi một vé bay sang Mỹ ngay lập tức, tôi đang bị người của Trạch Minh Bác truy đuổi"
Trương Lễ: [Được, cô đang ở đoạn đường nào, tôi cho người tới làm gián đoạn bọn họ]
"Quốc lộ 1A, đường tới sân bay quốc tế Dĩ An"
"Chết tiệt, mấy tên đó dai thật"
Mộ Dung Mẫn tăng tốc chạy, làm náo loạn cả một quãng đường, vì chạy quá tốc độ, đã mau chóng bị cảnh sát giao thông để ý, nhưng may mắn người của Trạch Lễ chạy tới ứng cứu kịp thời.
Cô thuận lợi tới sân bay, người của Trạch Minh Bác đúng là làm việc quá nhanh chóng, chưa gì đã ở đây canh gác rồi, vừa vào sân đã bị túm lấy đánh vào sau gáy, trước mắt dần chìm vào trong bóng tối, thủ đoạn này quá nhanh chóng không cho cô có cơ hội trở tay,
Công sức chạy trốn trở thành công cốc,...
Mộ Dung Mẫn mở mắt ra đã thấy hai tay mình bị trói, nhìn người đàn ông đang ngồi trên ghế, ánh sáng của vầng trăng tròn trịnh chiếu vào lưng của Trạch Minh Bác, ánh sáng có chút mờ ảo, làm sát khí của hắn đáng sợ lên gấp đôi.
Thấy cô dậy, hắn cúi xuống, kéo cô ngồi lên đùi mình, Mộ Dung Mẫn nhìn vào đôi mắt thâm sâu không có đáy, mà bất giác sợ hãi.
Yết hầu hắn khẽ lăn, khóe môi hơi cong, Trạch Minh Bác một tay ôn nhu nhẹ nhàng nâng đầu cô lên trước mặt, phả một hơi khói xì gà vào khuôn mặt cô.
"Không phải cô muốn trốn sao? Trốn tiếp đi"
Câu nói của hắn không mang theo chút dạo dẫm nào, nhưng ngữ khí của hắn lại khiến cô muốn nổi da gà.
"Sao vậy? Sợ à"
"Kh...không"
"Mộ Dung Mẫn, tôi cảnh cáo cô lần cuối, nếu đã đồng ý làm tình nhân của tôi, thì hãy ngoan ngoãn mà làm, đừng giờ trò lật lọng"
"Tôi ghét nhất loại phụ nữ không nghe lời, kết cục thì cô cứ thử trốn thêm một nữa đi rồi sẽ biết!"
Nói đến câu cuối, bàn tay ôn nhu nâng cô lên đột ngột nắm lấy tóc giật mạnh ra sau, làm cô đau đến ghiến răng.
Khốn khiếp, cô đã xem nhẹ người này rồi, hắn không hề đơn giản như cô đã nghĩ!