Trọn Kiếp Yêu Em

Chương 1: Ám sát




Màn đêm đã sớm bao trùm lấy khoảng trời mênh mông, chỉ còn thấp thoáng những ánh đèn mập mờ trên đường.

Mộ Dung Mẫn đứng trên tầng thượng cao đến tám mươi mốt tầng, mặc một bộ đồ màu đen ôm sát, lộ ra dáng người thon thả, hòa lẫn vào trong bóng đêm tĩnh mịch, một tay cầm khẩu súng SVLK-14S Sumrak, một tay chống eo nhìn xuống tầng thượng của tòa cao tầng đối diện.

Nơi đó đang tổ chức một yến tiệc lớn, trông vô cùng náo nhiệt sang trọng, hội tụ là những con cháu gia tộc tài phiệt.

Mộ Dung Mẫn nhìn đồng hồ, đã hơn 12h đêm, nhưng vẫn chưa thấy mục tiêu xuất hiện, thù lao lần này vô cùng hậu hĩnh, cô đã cất công từ nước Mỹ bay về đây để nhận nhiệm vụ.

Cơ mà chờ đã 6 tiếng, bộ đàm nhỏ gắn tai vẫn không thấy động tĩnh, cũng không thấy mục tiêu xuất hiện, tiệc cũng đã gần tàn.

Xem ra mục tiêu hôm nay không đến rồi, cô vừa chuẩn bị rời đi thì bộ đàm bên tai bất chợt phát ra âm thanh.

"Mục tiêu còn 5 phút nữa sẽ lên tới"

Nghe xong cô liền cười nhẹ, chuẩn bị tư thế ngắm bắn, mục tiêu của cô là một nam nhân trẻ tuổi, hôm nhận nhiệm vụ, cầm bức ảnh trên tay trông người này vô cùng quen mắt, cô hình như đã gặp ở đâu đó, nhưng lại không thể tài nào nhớ ra được, có lẽ khuôn mặt anh ta giống với ai đó cô từng gặp chăng? Mặc kệ anh ta là ai, vẫn phải hoàn thành nhiệm vụ trước đã.

Mộ Dung Mẫn được mệnh danh là nữ hoàng ngoạn mục trong nghành xạ thủ, dù mới xuất hiện 2 năm gần đây, nhưng trong thế giới ngầm tiếng tăm đã vang dội.

Mục tiêu lần này khá gần so với những mục tiêu khác, cô vô cùng tự tin có thể khiến hắn đứt cuống tim, không cho hắn có một cơ hội được cứu sống.

Ngắm tầm 30 phút cô thầm đắc chí mà bóp cò, viên đạn vao vụt nhanh như tia chớp, đạn gần đến hắn nghiêng người né đi, hai đôi mắt cô như muốn rớt ra khỏi tròng, đây chính là cú sốc đầu đời của Mộ Dung Mẫn từ khi bước chân vào nghề xạ thủ.

Tốc độ nhanh như vậy mà hắn lại có thể né, là quỷ sao? Ánh mắt sắc lạnh của anh ta nhìn lên hướng đạn bay tới, hai người đúng lúc mặt đối mặt.

"Toang rồi!"

Mỗi xạ thủ khi ám sát thất bại họ phải nhanh chóng rời khỏi hiện trường, Mộ Dung Mẫn vì quá bất ngờ mà quên mất phải ẩn nấp che dấu sự tồn tại của mình, lần này toang rồi, bị hắn nhìn thấy luôn cả mặt.

Cô vội vàng cầm súng lên chạy trốn, nhưng đã muộn rồi, đội vệ sĩ của hắn chỉ mất 1 phút để lên tới đây! Đúng là chậm một giây mất một mạng.

Nhưng mà muốn lấy mạng này hơi khó đấy, cô nhảy xuống tầng, nhanh tay lấy dây thừng có đầu móc dắt sau hông ra, ném lên lan can tầng trên, sau đó đu người vào lan can bên dưới.

Cô nhanh chóng chạy sang phòng khác lẩn trốn, bây giờ tòa nhà này đã bị người của tên kia phong tỏa nghiêm ngặt, muốn rời khỏi đây không phải là chuyện dễ dàng.

Hôm nay cũng quá chủ quan rồi, thù lao to lớn như vậy, làm sao có thể dễ dàng chứ, nhiệm vụ thất bại đã đành còn bị đối phương thấy mặt, giờ muốn cải trang thoát khỏi đây là điều không thể, ngộ nhỡ xui xẻo bị hắn nhìn thấy, thì thoát được bằng trời.

Căn phòng đang yên tĩnh đột nhiên có tiếng mở cửa, cô ẩn nấp sau cánh cửa, chờ tên vệ sĩ này đi vào trong chút liền chạy ra ngoài, trớ trêu làm sao, hắn vừa bước vào phòng đã đóng khóa trái cửa, như thể đã biết cô đang ở trong.

Căn phòng tối mùi mịt phút chốc đã bị ánh đèn sáng trưng làm cho biến mất, trước mặt cô là người đan ông dáng người cao ráo, một thân mặc vest thẳng tắp, trông vô cùng lịch lãm nhưng khuôn mặt lại toát lên vẻ uy nghiêm vô hình khiến người khác phải thấy có chút kinh diễm. Hắn chính là người mà Mộ Dung Mẫn ám sát ban nãy, cô đứng người tại chỗ,...Khuôn mặt hắn không hiện lên một chút biểu cảm nào, trên người toát lên sát khí ớn lạnh, làm cô có chút sợ hãi.

"Không phải cô muốn giết tôi ư? Giờ tôi đang ở trước mặt, sao không ra tay đi"

Mộ Dung Mẫn ngẩng đầu lên cười gượng.

"Tôi không hề giết anh, là tôi mới vào nghề, nhắm bị sai mục tiêu, ha ha...Tôi tay nghề còn non yếu, có gì anh thông cảm, tôi cũng vì miếng cơm manh áo"

"Mộ Dung Mẫn, 25 tuổi, là một trong xạ thủ hàng đầu thế giới đã xuất hiện được 2 năm, đó là mới của cô?"

Giọng nói hắn vô cùng sắc bén, mang lấn áp tinh thần, làm Mộ Dung Mẫn không thể nào mở giọng nói lên thêm câu nào.

Đôi mắt hắn ta sắc lạnh, dồn cô vào góc dùng tay bóp mạnh vào cổ.

"Nếu cô không giết được tôi, vậy hôm nay là ngày chết của cô!"

Bị hắn bóp đến mức hít thở không thông, khuôn mặt vì thế mà đỏ ửng, cô dùng hai bàn tay của mình đẩy ra nhưng không có tác dụng, cố gắng hết sức rặn ra mấy chữ.

"Tha...Tôi...bất cứ cái...gì tôi cũng...làm...xin hãy...cho tha tôi"

Nghe xong câu này, bàn tay hắn nới lỏng, cô vội vàng thoát khỏi tay hắn, nhanh chóng hít thở không khí.

"Khục khục..."

"Cô nói cô có thể làm mọi thứ?"

"Đúng vậy, tôi có thể làm bất cứ thứ gì, chỉ cần anh tha cho tôi"

Hắn nhàn nhạt nhìn xuống cô.

"Làm tình nhân? Có thể làm được không?"