Hứa Liên Trăn hỏi Tưởng Chính Nam: “Phải thế nào anh mới bằng lòng thả tôi đi?” Tưởng Chính Nam đứng dậy, nói với cô, khóe miệng khẽ nhếch, lộ ra nụ cười như có như không: “Phối hợp cùng tôi diễn kịch, đến khi nào Diệp Anh Chương hết hy vọng. Mà cô cũng có lợi rất lớn, số tiền đó có thể giúp cho cô sống những ngày sau này không phải lo nghĩ, mà cha cô ở trong tù cũng được thoải mái hơn.” Ánh sáng mặt trời đầu đông chiếu rọi vào ngũ quan góc cạnh rõ ràng trên mặt hắn, sáng tối không đồng nhất.
Cô cúi đầu, lặng im nửa ngày, Tưởng Chính Nam nhìn thấy cô cụp mi, ánh mắt tĩnh lặng dừng ở chóp mũi thanh tú của cô, giống như bị cuốn hút vào đó. Tưởng Chính Nam hạ giọng, tựa như là đang dụ dỗ: “Cô chỉ cần giúp tôi làm cho Diệp Anh Chương hết hy vọng, làm cho cậu ta phải cưới em gái tôi làm vợ.” Cô ôm chặt Tiểu Bạch, lẳng lặng nói: “Được!” Đây là truyện ngôn tình khá đặc sắc và thú vị được xây dựng với những tình tiết lãng mạn làm người đọc dễ dàng bị thu hút. Mời các bạn cùng đón đọc những chuyển biến hấp dẫn tiếp theo của truyện Trọn Đời Không Buông Tay.