Trọn Đời Em Nuôi Anh

Chương 37




Lúc Mạc Tùy mở cửa miệng vẫn còn hơi mỉm cười, cô cảm thấy tiến triển giữa mình và người đàn ông thật thà Trần Phi kia tuy chậm như ốc sên nhưng dẫu sao cũng là có tiến triển, còn hơn không có gì. Nghĩ lại, người nóng nảy như cô mà kiên trì được như thế cũng thật hiếm có, nhờ ơn Tùy Kỳ cả, chuyện đó dù sao cũng phải giải quyết triệt để.

Cô đẩy cửa vui vẻ đi vào, vừa bước qua cửa đã đâm vào một bức tường thịt. Cô ôm mũi ngẩng đầu, kinh ngạc đối diện với khuôn mặt u ám của Tùy Kỳ.

“Anh đứng đây làm gì?”

Anh không đáp mà hỏi ngược lại: “Hôm nay cô đi đâu vậy?”

Giọng Tùy Kỳ rất bình tĩnh, nhưng Mạc Tùy vẫn nhận ra chút khác thường, như thể có cái gì đó muốn bùng lên mà lại bị cưỡng ép phải nén xuống.

“Đi ăn với bạn, không phải tôi nói với anh rồi sao?” Chưa chuẩn bị chu đáo nên Mạc Tùy không định rút dây động rừng, phải đánh úp mới có hiệu quả.

Tùy Kỳ ngăn Mạc Tùy đang lách mình qua, “Là nam hay nữ?”

Mạc Tùy khó hiểu nhìn anh, “Có gì khác nhau không? Nam hay nữ chỉ cần là bạn tôi thì có vấn đề gì?”

“Cho nên là nam đúng không?” Tùy Kỳ đột nhiên lộ ra vẻ mặt đau đớn, quát: “Cô đi ăn với người đàn ông khác!”

Quan hệ bạn bè của Mạc Tùy rất đơn giản, quen biết nhiều nhưng thực sự thân thiết chỉ có đôi Phạm Tư Nhiễm. Anh vẫn đang thắc mắc gần đây Mạc Tùy hay ra ngoài làm gì, không ngờ lại là đi cùng với người đàn ông khác, bảo sao lại không đưa anh theo. Trong lòng Tùy Kỳ dâng lên một cảm giác vừa tức giận vừa đau lòng vì bị phản bội.

Mạc Tùy không quan tâm nội tâm anh đang long trời lở đất thế nào, cô liếc nhìn đồng hồ nói: “Không còn sớm nữa, đi ngủ trước đã, chuyện của tôi anh đừng xía vào.”

Nói xong cô đẩy tay anh ra đi thẳng.

“Tôi không muốn thấy lần sau!” Tùy Kỳ nói sau lưng cô.

“Lần sau sao?” Mạc Tùy quay đầu nhìn anh, “Vừa nãy anh thấy Trần Phi rồi?”

Tùy Kỳ không đáp, nhưng cô có thể biết đáp án từ vẻ mặt tức tối vì ghen tuông đó.

Mạc Tùy cúi đầu, lập tức nghĩ ra một cách.

Hôm sau, lúc cô chuẩn bị ra ngoài, Tùy Kỳ mặt sa sầm ngồi trong phòng khách nhìn cô, nhưng ngoài dự liệu, anh không ngăn cô lại.

Mạc Tùy không biết anh muốn làm gì, theo như phản ứng hôm qua thì thái độ của anh bây giờ dường như không phù hợp lắm. Nhưng thế nào mới là phù hợp? Giở chiêu một khóc hai làm loạn ba thắt cổ thì chết mất.

Theo thông lệ, nói chuyện với Trần Phi xong thì về, trên đường Mạc Tùy nhớ đến cách hôm qua cô vừa nghĩ ra. Thật ra cũng rất đơn giản, mục đích của tất cả mọi việc đều là vì muốn Tùy Kỳ hết hi vọng, giờ không thể diễn kịch ngay trước mặt anh thì phải nói bóng gió kích thích anh.

Tối hôm qua anh ta đã đứng bên cửa sổ thấy rồi, vậy hôm nay tên kia cũng sẽ chờ ở cửa sổ mà nhìn cho xem. Mạc Tùy liền nảy ra ý chuyển chế độ động khẩu thành chế độ động thủ.

Trần Phi không tỏ ý kiến gì với ý định này của cô, đẩy đẩy kính mắt rồi vui vẻ nhận lời, chỉ có điều nắm tay thì đơn giản, ôm hay hôn thì khó hơn, nhưng chỉ thuần túy nắm tay như trẻ con thì sao có hiệu quả được? Mạc Tùy xưa nay không trò gì không chơi được, mà đã chơi là phải chơi cái khó nhất.

Cô nhìn lại khuôn mặt ngăm ngăm thành thật ẩn chứa chút lo âu của Trần Phi, ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Đứng ở sân chạm một cái thôi, anh thấy sao?”

Trần Phi lập tức đỏ bừng cả mặt, liếc cô một cái rồi cúi gằm xuống, lại nhìn cô rồi lại cúi xuống, cứ như vậy nhiều lần, rốt cục ừm một tiếng như muỗi kêu, tỏ vẻ đồng ý.

Mạc Tùy thật bất đắc dĩ, nhìn anh ta ngại ngùng thế này đến lúc đó chắc lại phải để cô chủ động thôi. Cô vuốt vuốt cánh môi hơi khô của mình, không biết có thể hôn được không.

Dù sao Mạc Tùy cũng chỉ được cái mạnh miệng thôi, càng về đến gần nhà tim càng đập mạnh, bàn tay nắm tay phốp pháp của Trần Phi cũng ướt mồ hôi.

Đi ngang qua một hàng tạp hóa, Mạc Tùy dừng bước, “Anh chờ tôi một chút đã!”

Cô đi vào trong, loanh quanh ở quầy bia rượu một lúc, cuối cùng rút lấy một chai rượu.

Chỉ có thể mượn rượu tăng can đảm thôi, tuy tửu lượng của cô không tốt nhưng một chai bia thì vẫn chưa đủ đô, hơn nữa còn phải rót cho cả Trần Phi nữa. Để chắc chắn cô còn lấy hẳn rượu trắng. Mạc Tùy tính toán trước sau kĩ càng, nhưng lại quên mất một từ: say rượu mất lý trí.

Nồng độ của rượu hơn hẳn với bia, Mạc Tùy chịu đựng mùi cay nồng cả mũi mà uống hai ngụm thật to, sau đó mắt đỏ ngầu đưa cho Trần Phi, “Này, anh cũng uống một ít, kẻo lúc đó lại hỏng việc!”

Trần Phi nuốt nước miếng một cái, hơi do dự nhận lấy, rồi nhấp một hớp nhỏ, lập tức nhăn mặt ho khan.

Mạc Tùy đẩy tay cầm bình rượu của anh ta, “Uống thêm ít nữa, nhanh!”

Trần Phi khổ sở nhìn cô, bị ép phải uống thêm hớp nữa, ho thêm vài lần nữa Mạc Tùy mới vừa lòng, cướp lại cái chai vơi còn một nửa vứt vào thùng rác bên cạnh, sau đó tay khoác tay mặt đỏ phừng phừng về nhà.

Sau chuyện ngày hôm qua, hôm nay tuy Tùy Kỳ không đi theo nhưng trong lòng thì vẫn bừng bừng lửa giận. Từng giây trôi qua, sắc mặt anh càng lúc càng tệ, anh thường xuyên ngước lên nhìn đồng hồ trên tường, cảm nhận thời gian trôi đi rất rất chậm, tay cầm điện thoại lên không biết bao nhiêu lần, cứ gần có tín hiệu thì lại tắt đi. Anh vốn có suy nghĩ đơn giản như trẻ con nhưng đến lúc này tư duy cũng phức tạp hẳn.

Mạc Tùy không đoán sai, đúng là Tùy Kỳ đứng ngồi chờ cô về, nhưng mà địa điểm thì không đúng, không phải trước cửa sổ ngày hôm qua, mà là chỗ khuất tối om ở lối đi dưới tầng một. Ánh sáng quá yếu rất khó phát hiện ra có người sắc mắt bình thản mà lạnh lùng nhìn chằm chằm cổng. Hai bóng người thất thểu bước càng gần thì người kia càng tỏa khí lạnh, ánh mắt sắc bén như xé nát người ra được.

Mạc Tùy vẫn ngây ngô không phát hiện ra điều bất thường, có thể là vì uống rượu, hai người có thì thầm với nhau cũng không cảm thấy xấu hổ, cô khoác một tay lên vai Trần Phi, rất có phong thái huynh đệ tình thâm, ngay cả nói chuyện cũng dán vào tai nhau mà nói.

Hai người họ đến gần Tùy Kỳ mới nhìn rõ tư thế của họ, đầu anh “ầm” một tiếng. Mạc Tùy thậm chí còn chưa từng ôm mình như vậy, chưa từng nói chuyện thân mật với mình như vậy, giờ lại có thể vừa kéo vừa ôm một tên béo ục ịch, cả người gần như treo lên người hắn ta. Cơn giận trong lòng như thủy triều dâng lên ngập trời, vì sao người kia thì có thể?

Vì sao?

Hai tay buông thõng bên người nắm chặt như muốn ép ra máu, anh chìm trong những suy nghĩ rối rắm nhìn chằm chằm vào họ, như con sói theo dõi con cừu của mình, như thể ngay giây tiếp theo sẽ lao ra ngoài, vồ tới.

Đúng lúc Mạc Tùy còn đang chuẩn bị cho tiết mục hôn môi, ngón tay vuốt ve cái cằm phây phây mỡ của Trần Phi, sau đó còn chưa kịp phản ứng gì người còn lại đã bị đẩy bay ra ngoài. Mạc Tùy vẫn giữ tư thế giơ tay bị Tùy Kỳ cưỡng chế kéo vào lòng, cô ngơ ngác, đến lúc kịp phản ứng thì đạp Tùy Kỳ một cái thật mạnh.

“Buông. Anh làm cái gì vậy!”

Trần Phi lăn lông lốc trên mặt đất, rên rỉ không đứng lên được, có thể thấy được Tùy Kỳ đã đẩy mạnh thế nào, tất nhiên cũng một phần là vì rượu.

Tùy Kỳ không để ý Mạc Tùy giãy giụa thế nào, không hề có ý buông cô ra, ánh mắt lạnh lẽo u ám như thung lũng không thấy mặt trời vậy. Tùy Kỳ này thật xa lạ, cả người anh tỏa ra sương lạnh khiến Mạc Tùy tỉnh ra một chút, thậm chí hơi sợ hãi, mà ngay giây tiếp theo, nghe tiếng rên đau đớn của Trần Phi cô lập tức lại nhảy dựng lên.

“Tối rồi anh còn phát điên cái gì thế hả? Ai cho anh đánh người vô cớ? Đầu anh bị nước vào đúng không? Lập tức buông ra cho tôi!”

Tùy Kỳ nhìn Mạc Tùy nổi giận đùng đùng mà khó chịu, đây là thái độ của cô với anh, từ khi quen nhau đến giờ chưa từng thay đổi, giống như anh có cố gắng thế nào thì cũng chẳng thể thay đổi được, nhưng, vì sao? Vì sao người đàn ông kia lại khác? Anh lạnh lùng lườm người đàn ông đang lồm cồm bò dậy trên mặt đất, cảm giác đau thương lại bị sự giận dữ thay thế.

Hai tay anh dùng sức giữ Mạc Tùy, nhấc cô lên rồi quay người đi vào.

Mạc Tùy bị nhấc lên không trung bất lực giãy giụa hai chân, mắt không cam lòng nhìn Trần Phi càng lúc càng xa mà không biết phải làm sao.

Tùy Kỳ xách Mạc Tùy dứt khoát lên nhà, mỗi khi cô giãy giụa anh lại đánh một cái thật mạnh lên mông cô không chút thương tình. Trong mắt vẫn nguyên sự lạnh lẽo.