Đây là lần thứ ba Tất Tử Thần thương lượng với vợ việc chuyển nhà rồi. Căn nhà ở Nam Kinh đã sớm sửa xong rồi, dùng vật liệu tất cả đều là màu xanh lá cây bảo vệ môi trường, mà cũng hơn một năm rồi, cho dù có mùi cũng đã sớm tiêu mất. Hai lần trước thương lượng, tất cả đều bởi vì Tả Tả Hữu Hữu còn chưa có đầy tuổi bị người lớn trong nhà đuổi trở về, lần này, anh nói thế nào cũng phải mang theo vợ con đi đoàn tụ.
Cũng hơn một năm rồi, Tả Tả Hữu Hữu cũng biết đi rồi, mỗi lần ở trong điện thoại nghe được con trai mềm mại gọi ‘nằm sấp nằm sấp’, anh rất muốn dùng râu ria đi cù hai đứa nhỏ này, hai ông già cố tình giành con trai với anh này anh còn không đắc tội nổi, một là cha anh, một là ba vợ của anh.
"Tiểu Mạt, ở Nam Kinh anh đều đã dọn xong, hoặc là qua một thời gian ngắn nữa em và con dọn qua đi thôi." Tất Tử Thần xoay người hướng về phía vợ mình đang đọc sách nói. Tiểu Mạt đã xin nghĩ dạy ở trường học, bây giờ chuyên tâm ở nhà chăm sóc con trai, không còn phải lo lắng vấn đề công việc, lại nói, mình anh nuôi cả nhà cũng nuôi nổi.
Diệp Dĩ Mạt đang đọc tạp chí, ,《 Bích Vân Gian》, Hướng Dương mấy lần muốn mời cô gia nhập liên minh tạp chí."Anh nói cái gì?" Diệp Dĩ Mạt không có chú ý nghe, ngẩng đầu hỏi.
Tất Tử Thần cũng không biết nên tức hay nên cười, kết hôn hơn một năm, con trai cũng hơn một tuổi rồi, anh ở cùng cô thời gian nhiều nhất chỉ là hai tháng, cô tốt hơn, không nháo không làm khó, anh cũng không biết nên vui mừng cô biết rõ đạo lý đâu cần phải trêu tức là cô không quan tâm. Sinh con trai, toàn tâm liền bị hai đứa nhỏ này hấp dẫn, mỗi lần anh về nhà, mẹ cũng rất tốt bụng mà ôm hai tên nhóc vào trong phòng mình ngủ, cô còn tốt hơn, đêm hôm khuya khoắc không ngủ được, nói đúng không có con trai bên người cô ngủ không ngon.
Doanh trưởng Tất rất ấm ức, con trai chính là tình địch đời trước của cha. Con gái mới tốt!
"Anh nói, căn nhà ở Nam Kinh đã dọn xong, hoặc là tìm thời gian, anh nói với ba mẹ một tiếng, em mang theo Tả Tả Hữu Hữu dọn qua đó thôi." Vợ chồng tân hôn ở riêng lâu dài sao có thể được? Trước kia nói bởi vì Tiểu Mạt mang thai ở cữ không thể không có người chăm sóc, như vậy bây giờ Tả Tả Hữu Hữu cũng đều đã biết đi biết nói rồi, cũng nên nói tới vấn đề này rồi chứ. Nếu như lo lắng Tiểu Mạt một người chăm sóc không nổi hai đứa con trai, anh cũng có thể nhờ dì giúp một tay. Tất Tử Thần tính toán rất tốt, thế nào cũng phải đem vợ ở bên cạnh mình, người ta về nhà cũng có món ăn nóng canh nóng đầu giường lò sưởi,anh thì tốt rồi, vẫn còn ở trong ký túc xá bộ đội, doanh trưởng Liên cũng sắp không nhìn nổi rồi.
Diệp Dĩ Mạt không nói gì tiếp, tiếp tục lật tạp chí trong tay, trong lòng cũng đang suy nghĩ, nếu như dọn đi Nam Kinh, như vậy chờ Tả Tả Hữu Hữu lớn hơn một chút nữa, không phải là cô có thể đi đến tòa soạn của Hướng Dương thử một lần sao? Lúc học đại học, cô rất thích cảm giác vung bút tung hoành.
"Tiểu Mạt?" Tất Tử Thần rút tạp chí trong tay cô, có chút không vui, anh đang thương lượng chuyện đứng đắn với cô sao cô lại không thể chuyên tâm chút?
"À? Em nghe rồi." Diệp Dĩ Mạt nhún vai một cái, nhích lại gần trong ngực anh: "Mấy ngày nay đều là mẹ và dì Trần cùng nhau giúp em chăm sóc Tả Tả Hữu Hữu, em sợ một mình em không chăm sóc được . . . . . ." Giọng Diệp Dĩ Mạt có chút nhỏ, đầu ngón tay dài nhỏ cào móng tay của anh một cái: "Em sợ em chăm sóc Tả Tả Hữu Hữu không tốt. . . . . ." Chính cô từ nhỏ cũng ăn sung mặc sướng, sau khi sinh đứa bé, rất nhiều chuyện đều là mẹ và dì Trần cùng nhau dạy cô, hai đứa nhỏ lại cực kỳ bướng bỉnh, lúc nháo lên có thể khiến đầu óc người ta nổ tung.
Không có người vợ nào nguyện ý ở riêng xa chồng, nhất là tân hôn, cảm giác muốn gặp mà không thấy được thật kinh khủng. Muốn con trai kêu ba, vậy mà chỉ có thể cầm hình cho bọn nó nhận thức. Mặc dù nói hai nơi chỉ mất ba giờ đường xe, nhưng Tả Tả Hữu Hữu nhỏ như vậy, cô sao có thể cam lòng để cho bọn nó bôn ba trên đường chứ, cho nên một năm cô chưa một lần nào đi đến Nam Kinh, đều là anh tranh thủ chút thời gian về nhà thăm nhà một chút, thời gian dài nhất cũng chính là lễ mừng năm mới được nghỉ 5 ngày, suy nghĩ một chút lòng liền chua xót.
Tất Tử Thần thấy cô mang vẻ mặt uất ức, giọng nói không khỏi ôn hòa chút, hôn một cái lên trán của cô, ôm hông của cô nói: "Anh sẽ lo liệu tốt, ba mẹ bên kia anh đi nói." Ông cụ và ba vợ rất thương hai đứa cháu trai này, toàn bộ người trong đại viện đều biết rõ, sư trưởng Triệu lần trước còn vui vẻ theo sát anh nói, nhìn hai ông cụ nhà anh bây giờ ngậm kẹo đùa cháu rất vui vẻ khỏe mạnh, ông cũng gấp bảo Triệu Nhị nhà ông sinh cháu trai cho ông vui đùa một chút.
Vừa nghĩ tới không lâu nữa là có thể cùng vợ con đoàn tụ, tâm lý Tất Tử Thần liền yên tâm hơn phân nửa, người ta kết hôn cũng giống như người chưa kết hôn mỗi ngày đều ở trong ký túc xá bộ đội, suy nghĩ một chút cuộc sống này cũng quá uất ức.
Kết hôn rồi, rất nhiều việc đều không cần nói rõ. Giống như lúc này, vợ chồng nhỏ đã lâu không gặp, dĩ nhiên là muốn bồi dưỡng tình cảm vợ chồng.
"Tiểu Mạt..." Tất Tử Thần một tay nắm nơi nào đó của vợ mình sau khi sinh con lớn hơn không ít, tâm tình đang nhọn nhạo. Diệp Dĩ Mạt bị anh vừa hôn quậy như vậy một phát, cả người cũng mềm nhũn đi, không thể làm gì khác hơn là mặc anh ở trên người làm xằng làm bậy.
Nhưng mà, đang lúc hai người đang đùa giỡn muốn đi vào, bên ngoài vang lên một hồi răng rắc tiếng gõ cửa, còn có âm thanh súng đồ chơi "lộc cộc lộc cộc lộc cộc." Ngay sau đó là âm thanh Lý Mân dở khóc dở cười: "Tiểu tổ tông, sao lại chạy ra đây? Nhanh về đi ngủ!" Cũng khuya rồi, quấy rầy ba mẹ các con là không xong đâu! không phải là bà vừa mới đi vệ sinh thôi sao, hai đứa nhỏ này làm sao lại tinh như vậy chứ, đẩy cửa phòng khép hờ ra liền đi tìm phòng ba mẹ!
không biết đâu là Tả Tả đâu là Hữu Hữu, nắm súng máy "lộc cộc lộc cộc lộc cộc" nhắm vào cửa phòng đóng chặt, một đôi mắt trong sáng nhìn chằm chằm cửa phòng, trong miệng mơ hồ không rõ hô to: "Người xấu! Người xấu! Cảnh sát pí po bắt người xấu!"
một người khác trên người treo súng, tay nhỏ bé vỗ cửa phòng "ba ba", trong miệng kêu: "Ma ma~ ma ma~ Tả Tả tới cứu ma ma~"
Đôi tay Tất Tử Thần nắm quyền, vùi đầu trước ngực vợ, thở hổn hển hồng hộc hồng hộc, hai đứa nhỏ này, là muốn tạo phản phải không? Khó được khi anh về nhà một lần, dễ dàng lắm sao? thật vất vả cùng vợ yêu thân mật mộ lần, sao lại tới quấy rối như vậy chứ?"
À? Anh là người xấu? không có cái tên xấu xa này, có hai đứa nhỏ nó sao? Tất Tử Tần sắp nội thương, lần trước nhà Tiếu Hàm và Trần Tư Tư tới nhà chơi, anh vừa về đến nhà, cùng bọn họ đi vào. Kết quả thì sao? Hai đứa nhỏ này, một nhào vào trong ngực Chu Triển Nguyên kêu Chu nằm sấp, một nhào vào trong ngực Lộ Tuấn kêu Lộ nằm sấp nằm sấp, không có ai để ý tới anh, địa vị người ba của anh thì đặt ở đâu chứ?
Còn có một lần, Mã Kiêu và anh cùng đi họp, thuận tiện trong nhà ăn một bữa cơm, hai đứa nhỏ này chạy ra liền gọi Mã Kiêu là ba, làm cho Mã Kiêu xấu hổ chết rồi, đến đầu cũng không dám ngẩng lên. Nghe nói, tất cả đều di chứng do hai bà cầm hình ba mặc quân trang cho bọn nó nhìn, trong lòng Tả Tả Hữu Hữu, người mặc trang phục màu xanh lục chính là ba.
Doanh trưởng Tất thật sắp hộc máu, cho nên anh kiên quyết không thể đợi nữa rồi, phải đem hai đứa nhỏ này đến bên cạnh, để cho bọn nó cảm thụ một chút phong thái tuấn lãng của cha bọn nó.
Diệp Dĩ Mạt vô lực đẩy người bên trên một cái, oán niệm nói: "Còn không đi xem một chút?" Con trai đều xem anh là người xấu, anh là cha, cũng coi là bản lãnh.
Tất Tử Thần thở hổn hển một hồi, cuối cùng bình tĩnh lại, tung chăn ra, đắp kín thân thể sáng loáng của vợ, tự mình mặc áo đi mở cửa.
Lý Mân và Tử Nghiêu vội vàng chạy tới một người ôm lấy một tiểu tổ tông, vừa muốn rút lui, hai đứa bé chỉ thấy cha bọn họ mặt đen lại đứng ở cửa, trong lòng Lý Mân biết không được, vội vàng cười làm lành :"Tử Thần à, còn chưa có nghỉ ngơi sao? Mau đi ngủ đi, cũng không còn sớm nữa." nói xong, vẫn không quên nháy mắt cho con gái, đi nhanh lên đi, anh con muốn nổi đóa rồi. Nhiều năm như vậy, xem như bà cũng nhìn thấy con trai không kìm chế được nỗi lòng một lần rồi, cuộc sống cũng coi là hạnh phúc.
Tất Tử Thần nhìn bước chân lảo đảo của mẹ và em gái, còn có hai đứa con trai nằm ở trên vai vẫn không quên nhảy lên, hít một hơi thật sâu, an ủi mình đây là quá trình mỗi người làm cha cũng sẽ trải qua, chưa thỏa mãn dục vọng cái gì, rất bình thường...
Vừa muốn vào nhà, đến khúc quanh, Tử Nghiêu không nhẹ không nặng nói một câu bay vào trong lỗ tai: "Mẹ, anh con không phải chính là bị người làm lỡ chuyện tốt trong truyền thuyết à? Có thể xảy ra vấn đề gì hay không? Muốn đi bệnh viện hay không?"