Trộm Yêu Người Tình Hờ Của Mẹ

Chương 42: Vênh váo quá sớm




Từ lúc Tô Kinh Hạ chuyển ra ngoài đến nay đã được một tháng rồi, vốn cứ nghĩ thái độ gì rồi cũng sẽ phai nhạt. Nhưng tâm tính một người chính là dù trời có sập cũng không dễ đổi, Lệ Kiều vốn không phải chỉ vì xích mích với Tô Kinh Hạ mà có thái độ làm người không tốt. Bản chất của cô ta đã sớm không ra gì.

“Tôi nói bậy cái gì…”

Lệ Kiểu không thèm đặt lời cảnh cáo của Ngọc San vào mắt, giọng điệu quái dị nhìn Tô Mị khinh khỉnh nói: “Nói Tô Kinh Hạ làm người lẳng lơ phóng đãng không chịu nghiêm túc ở trong trường học tập mà chuyển ra ngoài ở với đàn ông à?”

Ánh mắt Tô Mị mị lên một cách sắc bén chòng chọc nhìn Lệ Kiều.

Cô ta lại vẫn đang đắc ý nói: “Đúng là nhìn người không nên nhìn mặt, trông cô ta cũng ngoan ngoãn vậy, thế nhưng chưa gì đã thông đồng với đàn ông…”

“Con gái tôi làm sao lại không ngoan ngoãn?”

“?”

Lệ Kiểu bỗng nhiên bị ngắt lời nụ cười khinh khỉnh miệt thị ngừng ở bên môi khó hiểu nhìn Tô Mị. Người vốn nên khiêm nhường thăm hỏi, sau đó nổi giận đùng đùng vì đứa con gái đã làm bại hoại gia phong, mất mặt mình mới đúng.

Cũng không chỉ riêng mình cô ta giật mình, Tô Kinh Hạ vừa Lục Ngạn vừa chạy về đến nơi cũng sững lại. Vốn dĩ tâm trạng vô cùng khó chịu muốn chặn họng Lệ Kiều đang nói nhảm nhí, hiện tại Tô Kinh Hạ kinh ngạc mở to mắt nhìn bóng lưng thẳng tắp luôn có thể chống đỡ tứ phương của mẹ mình mà đôi mắt dần đỏ lên.

“Con gái tôi là người để cô phán xét sao?”

Tô Mị vẫn còn đang nói. Bà nhìn Lệ Kiều tuổi tác chỉ tương đương con mình nhưng người đầy son phấn, bộ dáng còn không ra dạng nữ sinh ngoan ngoãn hơn, khí thế hung hãn nói: “Con gái tôi không thể qua lại với đàn ông chẳng cô thì được chắc?”

“Còn nói xấu con tôi, tôi thấy đời sống của cô còn lộn xộn hơn. Nếu con tôi chưa chuyển ra ngoài tôi cũng ngại không muốn để nó sống chung với loại người như cô đấy. Mắc công nó sinh hư sinh tật xấu như cô.”

“!”

Lệ Kiều không ngờ tới sẽ bị mắng té tát, mặt trường lên màu gan heo. Mặc dù không chỉ có cô ta là sững sờ vì sự bùng nổ của mẹ Tô.

Nhưng khi cô ta định há miệng muốn nói gì thì đã bị Lục Ngạn chặn họng trước. Hắn nhìn cô gái nhỏ còn đang ngây ngẩn bên cạnh, trong lòng thở dài gọi một tiếng: “Chị Tô.”

Âm thanh của hắn thành công đánh động tất cả mọi người.

Tô Mị là người đầu tiên quay đầu lại, lúc nhìn thấy hắn đôi mắt chỉ dựng lên chứ không có vẻ bất ngờ.

Lục Ngạn biết có lẽ bà đã đoán được điều gì sau mọi chuyện nên không có thắc mắc. Hắn vẫn thong dong nắm tay cô gái nhỏ đang bối rối bên người, thản nhiên nói: “Ra ngoài nói chuyện thôi.”

Tô Mị im lặng nhìn hắn mấy giây, sau đó liếc qua con gái, cuối cùng cũng thỏa hiệp tự mình đi trước xuống lầu.

Lục Ngạn nắm tay Tô Kinh Hạ ung dung đuổi theo, hoàn toàn không để Lệ Kiều đang chuẩn bị phát cáu sau khi hoàn hồn vào mắt muốn chuẩn bị làm loạn.

“Lệ Kiều! Cô vừa vừa phải phải thôi!”

Ngọc San đúng lúc xông ra nắm lấy cổ tay cô ta giật phắt lại, không để cho cô ta tiếp tục làm loạn.

“Đừng có tưởng rằng người ta không lí tới cô thì cô được phép tùy tiện muốn làm gì thì làm!”

“Nếu cô nhàm rỗi đến trứng đau như vậy thì tôi sẽ giúp cô công khai sinh hoạt tệ hại của cô ra ngoài cho mọi người đều biết. Đến lúc đó chắc cô không rảnh mà đâm chọt người ta một cách vô cớ như vậy nữa đâu nhỉ.”

Ngọc San bỗng nhiên bùng nổ khiến người không kịp trở tay. Lệ Kiều vốn định phát cáu nhất thời trợn trừng cả hai mắt lên như muốn ăn tươi nuốt sống Ngọc San.

Đan Đan vốn cũng giật mình nhưng nhanh chóng phản ứng lại mà chạy tới trợ uy cho cô nàng: “San San nói đúng! Cô cho rằng không ai nói thì người ta đều mù hết sao? Ngày nào cũng mang một thân mùi rượu bia thuốc lá trở về, ăn mặc thì như gái bán hoa, nhìn lại dáng vẻ của mình xem, còn có miệng nói người ta!”

“Cô thiếu hơi đàn ông thì cũng đừng đánh đồng người khác cũng như mình!”

Hai người bùng bùng chéo chéo, Lệ Kiều bị mắng đến máu chó đầu đầy, sắc mặt thật sự là không sao tốt cho được lại nhất thời không thể nói nên lời, chỉ biết run run chỉ tay vào mặt hai người, biểu tình vặn vẹo như ăn phải cứt.

“Bộ bọn này nói sai rồi?”

Ngọc San khinh thường đẩy tay cô ta ra: “Tôi nói cho cô biết, tốt nhất cô nên an phận mà làm người đi. Nếu còn gây sự vô lý nữa thì cô cứ đợi xem cả trường đều biết bộ mặt trơ trẽn của mình đi.”

Cô nàng cũng chẳng muốn nói nhiều với cái loại người này, nói xong liền dắt tay Đan Đan trở lại bàn lớp giữa phòng tiếp tục việc học của họ, trực tiếp xem Lệ Kiều như không khí.

Cô cũng không sợ Lệ Kiều nổi điên lên. Cho dù bây giờ không có Tô Kinh Hạ thì hai người các cô cũng đủ sức trấn áp kẻ tiểu nhân này.

Đúng vậy, cho nên Lệ Kiều cũng chỉ có thể tự mình hằn hộc, sau đó đùng đùng xách túi rời khỏi phòng.

Tại một nơi khác Tô Kinh Hạ không biết những chuyện xảy ra trong phòng sau đó, cô lủi thủi đi theo mẹ và người đàn ông của mình đến cổng trường. Khi cô còn đang không biết nói gì thì bỗng nhiên nghe thấy mẹ cô hỏi: “Cậu đang ở đâu?”

Tô Kinh Hạ giật mình bàng hoàng. Nhưng chưa đợi cô lên tiếng Lục Ngạn đã cất lời: “Ở gần đây.”

“Đi thôi.”

Nói xong hắn dắt tay người con gái còn đang bối rối hướng về nhà họ đi.