Trộm Yêu Em

Chương 80: Ngoại Truyện 4




Buổi sáng Mạc Hy Ân thức dậy đầu cô đau như búa bổ, ôm lấy đầu mấy giây mới có thể định hình mà nhìn khung cảnh trước mắt, mi mắt cô khẽ run nhẹ đôi mắt chớp chớp mấy cái thích nghi với ánh sáng bên ngoài.

Căn phòng này không phải phòng ngủ của cô nhưng tone màu này có chút quen mắt, cô không nhớ hôm qua cô rời khỏi quán bar xong thì hình như có gặp một người còn lain cô không nhớ được gì nữa.

Cô khó khăn bước xuống giường, cả người cô quần áo đều còn không có gì thay đổi, đôi mắt cô quét qua khung ảnh đặt trên bàn, cô khẽ đi đến cầm lấy khung ảnh nhỏ khoé môi bất giác nở nụ cười.

Đây là bức ảnh trước khi Hoắc Vũ Hạo đến đảo phía nam, nhìn anh lúc này vô cùng đáng yêu còn vô cùng vui vẻ còn cô đứng bên cạnh anh thì vô cùng nhỏ bé lúc này anh cũng cao hơn cô rất nhiều.

Đứng nhìn khung ảnh lâu bao nhiêu Hoắc Vũ Hạo đã âm thầm dõi theo cô lâu bấy nhiêu.

“Cái tên đáng ghét, chỉ biết lừa người khác.” Cô uất ức liền lẩm bẩm mắng anh.

Hoắc Vũ Hạo “

“Đáng ghét đến thế sao?” Giọng nói lạnh lùng từ phía sau truyền đến khiến cho Mạc Hy Ân khẽ giật mình đặt khung ảnh xuống bàn.

Cô quay đầu lại nhìn anh, sau lần gặp nhau ở hôn lễ của Lục Dụ Thần thì cô không hề muốn gặp Hoắc Vũ Hạo thêm lần nào nữa, cô không biết phải đối diện như thế nào, trước đây cô mong anh mau trở về để gặp mặt thì bây giờ đã không cần gặp nữa rồi.

Không ai lên tiếng cả căn phòng chìm vào sự im lặng đến đáng sợ, anh nhìn cô chăm chăm không có ý định né tránh, bước chân của Hoắc Vũ Hạo chậm rãi tiến về phía cô, khoá cô trong tầm mắt của mình.



Anh tiến một bước cô liền lùi một bước cho đến khi lưng cô chạm vào thành bàn đặt khung ảnh thì cô mới thôi còn anh vẫn đang tiến đến gần cô hơn, Mạc Hy Ân hít thở không thông cô nhìn chằm chằm vào đôi mắt của anh.

“Em sợ cái gì không phải tối qua rất mạnh miệng sao? Vậy bây giờ làm đi, em tức giận anh biết, em muốn thế nào cũng được mạng anh cũng cho em chỉ cần em đừng hủy hôn là được.” Anh chống hai tay lên bàn khoá người cô lại trong lòng.

Mạc Hy Ân khế ngửa đầu về phía sau, anh cũng áp sát mặt cô mà hỏi.

“Em còn có thể muốn gì? Hoắc Vũ Hạo em đợi anh nhiều năm như vậy em đã rất mệt rồi, anh buông tha cho em có được không? Chúng ta vẫn là anh em, vẫn là bạn bè không cần phải né tránh vì hôn ước nữa.” Mạc Hy Ân dáng vẻ có chút bất lực cho dù là ở đâu thì cô vẫn luôn yếu thế hơn là Hoắc Vũ Hạo.

“Ai muốn làm anh em hay bạn bè gì đó của em? Tôi muốn em làm vợ anh. Hoắc Vũ Hạo áp sát gương mặt điển trai của mình đến gương mặt tái mét không còn giọt máu.

Cô cười khổ “Nhưng em không muốn nữa rồi, chúng ta đều thay đổi rồi có những chuyện không thành thì cũng không nên ép buộc chỉ khiến chúng ta đau khổ thôi.”

“Vũ Hạo! Em buông bỏ rồi, anh cũng buông bỏ đi có được không, chúng ta sau này sẽ hạnh phúc mỗi người một con đường như vậy cũng rất tốt mà.” Mạc Hy Ân với ánh mắt kiên định, cô thật sự đã mệt cô không thể hiểu được con người của anh.

Giữa hai người có quá nhiều vấn đề, thời gian xa nhau đủ lâu mỗi người một cách nghĩ không thể hiểu được đối phương.

Anh trầm mặc, cô nói đúng có lẽ cô đã buông bỏ được rồi nhưng chưa từng

có ý định buông bỏ, lá gan anh không lớn như Lục Dụ Thần, cũng không mạo hiểm, anh cũng không có sức chịu đựng. Lần quay về vốn dĩ anh nên nói với cô sự thật, nhưng lúc đó Thẩm Y Tranh đã liên tục gặp chuyện khi ở cùng Lục Dụ Thần, quá nguy hiểm anh không thể đặt Mạc Hy Ân vào vị trí lúc đó.

Thật ra anh đã cho rằng anh sẽ cầu xin cô cho anh một cơ hội, anh nhất định sẽ bảo vệ cô thật tốt, sẽ không ở đảo phía nam nữa, sẽ về Hoắc Thị làm việc.



Ba anh từng nói ông ấy sẽ tôn trọng quyết định của anh, nhưng không được như ông ấy bởi vì ông ấy trước đây không đối xử tốt với mẹ anh, thậm chí ghét bỏ bà ấy, bây giờ nếu không có bà ấy thì e là ông ấy cũng không sống nổi.

Hoắc Vũ Hạo buông tay anh lùi lại mấy bước, đôi mắt cũng trở nên rất ôn nhu nhìn cô, khoé môi cũng nở nụ cười nhàn nhạt mang theo dáng vẻ bất lực của chính mình.

“Anh sai rồi, xin lỗi em Ân Ân! Đều là anh không tốt không nên ép buộc em, đã để em đợi khiến em tổn thương như vậy lại còn làm ra loại hành động này...

“Không thể bảo vệ em, anh quá hèn nhát cho nên không xứng đáng bên cạnh em. Làm phiền rồi Ân Ân về sau em cứ bước về phía trước, anh sẽ ở phía sau đợi em, hi vọng em sẽ sống một đời hạnh phúc vô lo vô nghĩ” Cổ họng của anh trở nên khô rát, lời trong lòng không thể thốt ra hơn nữa.

Cô sững người nhìn anh, cô chưa từng thấy Hoắc Vũ Hạo thế này, những lời này cô cũng chưa từng nghe anh nói.

Thời gian cứ thế trôi qua “Anh đưa em về nhà, sẽ nói với chú Mạc giúp em đừng lo.”

“Không cần đâu, em sẽ tự về.” Mạc Hy Ân thẳng thừng từ chối anh.

Hoắc Vũ Hạo gật đầu nhẹ nhàng, cô cũng cứ như vậy mà lướt qua người anh rời đi, khi tiếng cửa vừa đóng lại cũng là lúc anh cúi mặt bất lực ngồi sụp xuống, mặc kệ mọi thứ xung quanh mình.

Lưng anh tựa vào thành giường, Hoắc Vũ Hạo duỗi một chân gác tay lên gối, anh gục đầu kiềm nén lại cảm giác mất đi thứ quan trọng cả đời mình, rốt cuộc anh là vì lý do gì lại khiển cả hai người thành thế này.

“Em có thể buông bỏ, em cũng sẽ thật hạnh phúc chỉ là anh không thể buông bỏ, cuộc đời anh nếu không có em thì sao có thể hạnh phúc? Em chính là hạnh phúc mà anh có, em đi rồi tất cả đều tan biến theo không trung”