Trộm Yêu Em

Chương 60: Gặp Lại




Buổi sáng ở Lục Thị có cuộc họp chợ nên Lục Dụ Thần phải đến đó tham gia nếu không có mặt đám người ở đó sẽ có cớ để nói anh.

Thẩm Y Tranh theo thời gian dần thích ứng lại cuộc sống, những người mà Lục Dụ Thần nhắc đến cô đều gặp mặt, chỉ có vài người cô không rõ lắm.

Dù sao anh nói có những chuyện không nhớ lại cũng tốt cô sẽ không cần phải buồn, cũng không cần thấy bất an. Cho dù một ngày Thành Lăng sụp đổ anh cũng sẽ chống cho cô một đời bình an vô lo vô nghĩ.

Lục Phùng Y gần đây về nhà liên tục né tránh Chu Duẫn Tây, cô nàng sợ gặp rồi lại không quên được, sẽ phải đơn phương cả một đời mất, cảm giác chỉ có thể nhìn nhưng không làm được gì vô cùng khó chịu đến mức muốn mọi tim ra để không còn khó chịu nữa.

Hôm nay cô nàng đi gặp một người bạn cũ, cậu ấy cũng rất tốt dù sao bọn cô cũng chơi với nhau lâu rồi cho nên lần này về Thành Lăng cũng phải gặp mặt một chút, Hàn Dự trước đây học trên cô một khoá cô nàng hay gọi là tiền bối, đẹp trai học giỏi chơi thể thao tốt phải gọi Hàn Dự là một người khá hoàn hảo.

“Tiểu Y! Em đến lâu chưa trên đường đến đây có chút kẹt xe." Hàn Dự mặc trên người bộ vest lịch lãm, nhìn anh đã ra dáng người trưởng thành rồi, thanh lịch điềm đạm.

“Em mới đến thôi không sao đâu.

Hàn Dự gật đầu đôi mắt anh ta nhìn Lục Phùng Y với cùng dịu dàng, để ý kỹ sẽ thấy đằng sau ánh mắt dịu dàng đấy chính là nổi lòng không dám nói của anh ta, hoặc là không bao giờ nói được.

Hai người ngồi ở chỗ tuy không là trung tâm có chút khuất nhưng cũng không đến nổi nhìn vào không thấy, Lục Phùng Y gọi món hai người thường xuyên dùng lúc trước, cô vui vẻ ngồi kể cho anh nghe những chuyện khi đi du học.Một người nói, một người chỉ im lặng lắng nghe chăm chú không bỏ sót tình tiết nào. Hàn Dự đan tay lại anh đặt cằm lên ánh mắt ẩn ý nhìn cô lên tiếng hỏi “Không nghe em nhắc đến chuyện yêu đương nhỉ, vẫn chưa chịu có bạn trai?”

Cô nàng bĩu môi Lục Phùng Y vừa định lên tiếng thì nhìn thấy người quen cô nhìn chăm chăm vào người đó, giây phút bốn mắt chạm nhau cô mới giật mình quay sang chỗ khác “Anh cũng đâu có bạn gái, còn kén chọn như vậy. Em sau này chỉ cần tùy tiện chọn một người yêu thương chăm lo cho em là được rồi.”

“Anh cũng biết yêu thương chăm lo người khác lắm đấy, chi bằng bây giờ em làm bạn gái anh” Hàn Dự nữa thật nữa đùa lên tiếng trêu chọc cô.

Lục Phùng Y bất ngờ nhưng cô không tin “Anh đừng trêu chọc em, anh già như vậy em không lấy anh.



“Chỉ lớn hơn một tuổi sao là già được?"

“Lớn hơn một tuổi đã là già rồi.” Cô nàng nhếch mép đáp.

Chu Duẫn Tây đến cùng một người phụ nữ, xem ra là anh ấy đến đây xem mắt, sao lại trùng hợp như vậy, khi nhìn thấy cô nàng thì anh cố tình chọn một bàn ngồi gần đó, trong lòng khó chịu tò mò muốn nghe lén một lần.

Lần này là anh ta bị gia đình ép đi xem mắt, cho dù biết sẽ không thành nhưng anh ta cũng không thể không đến khiến người ta mất mặt sau này người lớn cũng khó nói chuyện.

Nhưng bất ngờ thật Lục Phùng Y cũng ở đây, còn là đi cùng người đàn ông khác cười cười nói nói vô cùng vui vẻ nữa, chẳng hiểu sao anh ta không nhịn được mà tò mò, thậm chí muốn đến đó kéo lấy Lục Phùng Y đi.

Tiếng chuông điện thoại của cô nàng vang lên, là mẹ Lục gọi đến cô bịch loa điện thoại lại nhìn Hàn Dự lên tiếng “Xin lỗi anh, em ra ngoài nghe điện thoại một chút.”

Lục Phùng Y cầm điện thoại đứng dậy đi về phía gần nhà vệ sinh có một góc khuất có thể đi ra bên ngoài bằng cánh cửa gần đó, cô nàng vừa đi vừa ấn điện thoại để nghe “Con nghe đây mẹ”

“Y Y! Mau về Lục Gia đi Tranh Nhi mất tích rồi.” Mẹ Lục giọng điệu vô cùng gấp gáp, bà vừa lo lắng vừa bị Lục Dụ Thần cấm không cho ra ngoài tìm cô.

Đầu của Lục Phùng Y như muốn nổ tung.

“Mẹ đừng lo con về ngay đây.”

Cô nàng cúp máy lại nhìn thấy Chu Duẫn Tây đứng khoanh tay nhìn cô ở cửa, anh dựa vào cửa chân vắt chéo gương mắt lạnh tanh nhìn cô.

“Bạn trai em? Hẹn hò rồi à?”



Cô nàng vừa gấp gáp vừa khó hiểu lời mà Chu Duẫn Tây nói “Anh hỏi làm gì? Anh không phải đến hẹn hò sao?”

“Tất nhiên rồi, anh đi xem mắt.”

“Ồ! Vậy chúc buổi xem mắt của anh thành công, em đi trước đây em có chuyện gấp.” Lục Phùng Y gật gù, sau đó muốn rời khỏi đây để về Lục Gia bây giờ nhà cô nàng sắp loạn lên hết rồi.

Nhưng lọt vào mắt Chu Duẫn Tây là cô muốn né tránh anh “Gấp cái gì? Gấp gặp hắn ta sao sợ hắn ta đợi lâu?” Nắm lấy cổ tay của cô không cho cô rời đi, anh ta muốn hỏi cho rõ chuyện này.

“Chu Duẫn Tây! Anh phát điên cái gì vậy? Buông ra.” Lục Phùng Y tức giận trừng mắt khó chịu gỡ tay của anh ta ra khỏi tay cô nàng.Chu Duẫn Tây cố chấp càng nhìn cô anh lại càng cảm thấy khó chịu khi cô đi gặp người đàn ông đó, còn trừng mắt nhìn anh ta như vậy “Em nói cho rõ ràng anh sẽ buông tay em.

“Chát!”

“Nói cái gì rõ ràng? Nói chị dâu tôi mất tích tôi muốn về nhà bị anh cản lại sao, hay để anh ba tôi đến đây anh mới tin?”

Lục Phùng Y nhịn không được con người này cô nàng vung tay tát anh ta vẫn một cái, tức giận nói sau đó thẳng thừng gạt tay anh ta rồi bỏ chạy ra bên ngoài, cô nàng mặc kệ đông người mà cởi bỏ đôi giày cao gót dưới chân.

Cô nàng nhìn thấy Hàn Dự vẫn còn đang đợi “Tiền bối nhà em có chuyện rồi em phải về gấp, xin lỗi anh nhé để hôm khác em mời anh.”

“Em bình tĩnh đã, để anh đưa em về” Hàn Dự nắm lấy tay của Lục Phùng Y, khiến cô nhất thời giật mình nhìn Hàn Dự không hỏi gì nhiều trực tiếp để lại số điện thoại thanh toán sau đó cùng cô đi lấy xe.

Chu Duẫn Tây ý thức quay lại thì chỉ còn thấy bóng lưng của Hàn Dự và Lục Phùng Y. Lần này anh ta đúng là điên rồi, thảo nào Phùng Y tức giận tới mức không giữ được bình tĩnh như vậy.

Để Lục Dụ Thần biết e là cái mạng này cũng khó giữ.