Trộm Yêu Em

Chương 55: Anh Là Ký Ức Còn Lại Của Em




Cơn đau cứ như muốn giết chết anh, anh không nhịn được chỉ còn cách cắn vào tay mình, cắn đến mức rách da máu rỉ ra bên ngoài anh mới cảm thấy nhẹ nhõm đi một chút.

Lục Dụ Thần rửa mặt, anh rửa vết thương trên cổ tay sau đó đi đến phòng bệnh của Thẩm Y Tranh, màng đêm buông xuống cơn mưa của Thành Lăng chưa tạnh vẫn cứ như con suối mà trút nước xuống khiến không khí cũng trở nên lạnh lẽo.

Đôi mắt ôn nhu của anh nhìn người con gái trước mặt mình, trán cô quấn băng gạt trắng, nhìn kỹ vẫn thấy một ít máu đã thấm ra băng gạt rồi, nắm lấy tay cô anh áp tay cô vào má của mình bàn tay của cô chỉ còn chút hơi ấm anh sợ cô lạnh nên dùng tay mình sưởi ấm cho cô.

"Tranh Tranh ngoan! Ngủ một giấc rồi sẽ không sao nữa, đợi em khoẻ rồi chúng ta về nhà." Anh hôn lên mu bàn tay của cô.

Từ sáng mẹ Lục đã nấu đồ ăn bồi bổ để chuẩn bị mang đến bệnh cho anh, cũng không biết tình hình ở bệnh viện như thế nào rồi bà không thấy anh gọi về nhà nên cảm thấy có chút bất an.

Chẳng hiểu sao bà cả đêm không ngủ được, cảm thấy sắp có chuyện xảy ra rồi nhưng lại không biết phải trấn an bản thân bằng cách nào, chỉ còn cách đến bệnh viện xem tình hình của cô.

Không ai dám gọi điện báo cho Thẩm Phu Nhân sợ bà ấy lo chuyện Thẩm Tổng đã mệt rồi nếu như biết cô xảy ra chuyện sợ là bà ấy sẽ không sống nổi mất. Đợi cô khoe rồi sẽ đến thăm hai người họ một chuyện, giấu chuyện xấu để tốt cho người khác, vẫn hơn là khiến người khác bất an lo lắng ăn ngủ không yên.

Sau cơn mưa bầu trời Thành Lăng vẫn nắng sáng mát mẻ, những giọt sương đọng lại, trên đường vẫn còn dư âm trận mưa ngày hôm qua, toàn bộ tin tức về vụ tai nạn đều bị Lục Phong Hành chặn lại, tòà soạn nào cố chấp đưa tin thì Lục Gia sẽ mua cả toà soạn đó làm kho chứ nguyên vật liệu cho Lục Thị.

Lúc này Lục Phùng Y cũng đã về nước, nghe tin từ mẹ mình cô nàng không thể nào không quay về, chuyện lớn như vậy cả nhà ai cũng không có thời gian, nên Chu Duẫn Tây đến đón cô nàng ở sân bay.

Trên người cô nàng chỉ mặc chiếc áo thun ba lỗ khoác ngoài bằng chiếc áo sơ mi tay dài được cô nàng xoăn tay áo lên một chút, vừa trẻ trung, vừa năng động chỉ là ánh mắt nhìn người ấy vẫn chưa từng thay đổi.

Ánh mắt không thay đổi, trái tim cũng không thay đổi nhưng tính cách đã thay đổi rồi cô nàng trở nên điểm đạm, gật đầu lễ phép chào Chu Duẫn Tây.

"Cảm ơn anh đã dành thời gian đến đón em." Lục Phùng Y cúi mặt không dám đưa mắt nhìn người đang lái xe bên cạnh.



Chu Duẫn Tây mỉm cười "Chuyện nên làm mà... Em về nhà nghỉ ngơi trước hay đến Thành Tự thăm chị dâu?" Là Lục Dụ Thần buổi sáng gọi cho anh ta nói Phùng Y về nước nên anh ta đến đây đón cô nàng, nhưng mà những lần trước gặp cô nàng tính cách rất hoà đồng vui vẻ vẫn hay luyên thuyên với anh ta.

Hôm nay lại im lặng hơn nhiều rồi.

"Đến Thành Tự ạ."

Lái xe quay về hướng bệnh viện Thành Tự, suốt đoạn đường chỉ có Chu Duẫn Tây luyên thuyên, còn cô nàng chỉ gật đầu sau đó lại nhẹ nhàng cười cho qua, khó quá thì cũng chỉ đáp lại một chút rồi thôi.

Ở bệnh viện Thành Tự.

Lục Dụ Thần buổi sáng thức rất sớm, anh mặc chiếc áo sơ mi đen cùng với quần tây đen, trông vừa tùy tiện, nhưng lại vừa điềm đạm, gương mặt anh cho dù buồn hay vui vẫn điển trai như vậy.

"Tranh Tranh đợi anh nhé, anh giúp em đi đòi lại công bằng, nhất định không để em uất ức."

Hôn lên trán cô một cái, cẩn thận chỉnh lại rèm cửa vừa đủ ánh sáng, anh chỉnh lại nhiệt độ trong phòng bệnh, rồi lại cẩn thận thay một chiếc chăn được người giúp việc mang từ biệt thự của anh đến, dù sao ở đâu quen đó, chiếc chăn ở nhà vẫn sẽ ấm áp và ngủ ngon hơn.

Anh dặn dò y tá để người nhà họ Lục vào những người còn lại ai cũng không được phép vào rồi mới rời đi, người của Quách Khâm Bắc cũng đến hiện tại đang ở bệnh viện canh gác an toàn cho Thẩm Y Tranh.

Chị dâu xảy ra chuyện như vậy, anh Thần không phát bệnh điên thì đã là may mắn rồi, nếu phát bệnh nhưng không có thuốc hoặc không kiềm chế được e là Thành Tự hôm nay chính là đống đổ nát.

Lục Dụ Thần lái xe đến địa điểm mà Hoắc Vũ Hạo đã nhắn là nơi bí mật của đảo phía nam phải chạy một đoạn đường rất xa mới đến được. Anh sắc mặt không chút cảm xúc cả người đều toát ra hơi lạnh khiến người khác rùng mình.

Bước chân thon dài cẩn thận bước đến, anh đội chiếc mũ đen che khuất nửa gương mặt, nhìn người phụ nữ trên người vẫn còn mặc áo bệnh nhân, băng gạt trên đầu và cánh tay vẫn còn nhưng cô ta trông tỉnh táo hơn cô bé nhà anh nhiều.

Anh ngồi xuống chiếc ghế đối diện cô ta, lấy con dao tẩm độc từ Ưng Châu, anh di chuyển bỡn cợt con dao trong tay mình "Ngô Tiểu Thư lâu quá không gặp, cô nói xem tôi nên dùng con dao này rạch chỗ nào trên người cô nhỉ?"



"Lục Dụ Thần! Anh muốn làm gì? Anh đừng xem thường pháp luật nếu giết tôi anh sẽ đi tù nếu ở Thành Lăng đấy." Ngô An Hạ rung rấy nhìn anh lên tiếng, ngữ khí tuy có chút sợ hãi nhưng lại muốn đe doạ anh.

Nghe xong những gì cô ta nói Ứng Châu thầm nuốt nước bọt, còn anh nhướn mày nhìn cô ta thích thú.

"Vậy cô có phải quên rồi không là Thành Lăng này của Lục Dụ Thần tôi..."

"Cơ mà nhìn tôi giống sợ đi tù lắm sao? Chỉ có cô và ba cô mới sợ đi tù thôi. Còn kẻ điên như tôi thì không sợ đi tù đâu." Anh đưa cây dao đặt lên gò má của cô ta, lưỡi dao lạnh lẽo có chút chất lỏng tối màu.

Anh di chuyển trên gương mặt cô ta muốn trêu đùa nội tâm cô ta, muốn cô ta cảm thấy nên chết ngay lập tức thay vì sống tiếp.

"Anh đừng doạ tôi, nếu Lý Phong biết được anh ấy sẽ không bỏ qua cho các người." Cô ta mạnh miệng không sợ trời không sợ đất.

Lục Dụ Thần nghe cô ta nhắc đến cái tên mà anh ghét cay ghét đắng, liền không do dự rạch một đường trên vai cô ta, rách lớp áo bệnh nhân máu cũng rỉ ra thấm vào vải cô ta đau đến mức cắn chặt răng.

"Gọi hắn đến đây, gọi hắn đến sớm một chút tôi nhất định cho hắn lết cũng không kết khỏi được nơi đây." Lục Dụ Thần vừa nói vừa dùng dao nhẹ nhàng di chuyển khắp gương mặt rồi đến vai cô ta, đến cổ tay của cô ta.

Đôi mắt anh cứ như quỷ dữ đến đòi mạng cô ta "Cô và hắn ta? Yên tâm đi tôi sẽ không bỏ qua cho ai cả, cả người nhất định đều được làm mồi cho thú hoang."

Anh vừa định di chuyển dao xuống cắt vào gân tay cô ta thì tiếng chuông điện thoại anh vang lên khiến động tác tay của anh dừng lại, nhìn thấy số của mẹ anh gọi anh liền nhấc máy.

Đột nhiên con dao trên tay anh rơi xuống trước sự bất ngờ của Ứng Châu và Hoắc Vũ Hạo, con người đen nhánh của Lục Dụ Thần biến mất dáng vẻ hiện tại chính là hốt hoảng muốn bỏ chạy.

Cũng không rõ đầu dây bên kia đã nói gì mà khiến anh trở nên thế này.