Edit:..Lam Thiên.
Beta: Serena Nguyen + toàn thể các thành viên trong nhóm Im Lặng Là Vàng
“Có phải cậu hỏi quá nhiều rồi hay không?” Vẻ mặt anh giận dữ biểu hiện tính nhẫn nại của anh đã gần tới cực hạn.
Một người là chị gái của nhà mình, một người khác là anh em cùng nhau lớn lên, cảm giác này nói sao cũng thấy quái dị.
“Quên đi quên đi.” Dù sao cậu biết không phải mới phát sinh hai ngày này là được rồi.
Sợ người phong lưu trước mắt này nổi lửa giận, nắm đấm khó chịu thật sựgiáng xuống mặt cậu, vì vậy cậu vẫn nên thức thời ngậm miệng lại, khônghỏi tới đi.
Nhưng nghĩ lại, hình tình cảm của Luật Dã với chị gái đã có từ sớm, người này, tính cách không tốt chút nào, ngay cả anh trai của chính mình cũng dám ra tay làm thịt. Từ lúc bọn họ còn đi nhà trẻtới bây giờ, gần như năm nào bọn họ cũng đều học cùng một lớp, nhưngthật đúng là chưa thấy qua cậu ấy có vẻ mặt ôn hòa đối với ai giống nhưvới chị gái vậy, thậm chí là dùng mọi cách để lấy lòng.
Đúng rồi, người này ở trước mặt chị gái vốn chính là một người khác!
“Đối diện cửa sổ phòng của chị gái, lúc đầu, hình như là anh cả Luật Nhân nhỉ?” Bỗng nhiên, cậu lại nghĩ tới.
Trong trí nhớ của cậu, trước khi lên trung học, thì căn phòng đó vẫn còn là phòng của con cả nhà họ Chu, anh Luật Nhân.
“Anh Luật Nhân và anh Luật Anh cũng biết!” Xem ra, bọn họ bị cậu ta ăn hiếp quá nhiều là có liên quan đến chuyện của chị gáí.
“Chậc, thật không nghĩ tới, nếu không phải tôi nhìn ra, cậu thật đúng là cũng không nói, còn có anh của cậu cũng......”
Ánh mắt Chu Luật Dã lạnh lùng nhìn Bảo Dương đang lải nhải nói liên tục,tuy rằng anh rất muốn bảo cậu ta ngậm miệng lại, nhưng cuối cùng anh vẫn quyết định không để ý tới cậu ta, tùy cậu ta tự mình nói cho chán.
Ai bảo về sau có thể anh còn cần tới Bảo Dương hỗ trợ làm nội ứng chứ, vẫn là khắc chế một chút mới tốt.
Du lịch ba ngày mới kết thúc, trong trường nhất thời thiếu đi một nhóm học sinh năm thứ ba, khiến cho toàn trường im lặng đi rất nhiều. Chỉ là bangày này, vẻ mặt của Chu Luật Dã lại âm trầm giống như nợ mấy trăm triệu vậy, ngay cả bạn học đã sớm thành thói quen vời gương mặt thối của anhcũng không hiểu vì sao đột nhiên anh lại khủng bố hơn lúc trước vàiphần, chỉ có Bảo Dương ngồi ở bên cạnh anh mới biết anh đang khó chịucái gì.
May mắn, ba ngày nhanh chóng đi qua, sau khi kết thúcchuyến du lịch, học sinh năm ba trở lại trường học, sân trường lại khôiphục náo nhiệt như bình thường, mà vẻ mặt như sẽ có người chết của ChuLuật Dã cũng hơi hiền lành đi một chút.
“Thật hay giả? Bảo Linh Linh?”
Nghe được cái tên quen thuộc, vốn là muốn đi vứt rác, bước chân Chu Luật Dã chợt dừng lại.
Linh Linh? Anh dừng bước chân lại, vểnh tai nghe nội dung cuộc nói chuyện.
“Hối hận không đi sao!”
“Mẹ, giờ mới nói! Thật hay giả?”
“Kkkk, thật 100%, vừa trắng vừa tròn.”
“Fuck! Làm sao mà cậu thấy?”
“Chiến thuật biển người đó, các cô ấy chung phòng với một cô em xinh đẹp, đêmđó đám người chúng tở bỏ sang phòng các cô ấy chơi bài, chờ các cô ấyluân phiên tắm rửa......” Một giọng nam hăng hái mang theo một chút đắc ý kể lại quá trình “phạm án”, “Thật sự siêu đúng giờ! Làn da vô cùngtrắng, cái mông vừa tròn vừa vểnh, đặc biệt là “đồi núi” của cô ấy, thật sự lớn hơn em gái cậu lần trước......”
Cách cánh cửa sắt, người bên trong nhiệt liệt thảo luận, còn người bên ngoài sắc mặt càng ngày càng u ám.
“Hô -- hô --”
Trên tay Bảo Linh Linh cầm cái cặp sách, dùng tốc độ sánh ngang chạy trăm mét trở về nhà.
Cô trở về căn phòng của mình, tùy ý quăng cặp sách, một giây cũng không lãng phí mở khóa cửa sổ sát đất nhảy ra ngoài.
Tiến vào phòng đối diện, chỉ thấy anh cả Luật Nhân, anh hai Luật Anh, mộtngười đứng ở bên giường, một người ngồi ở dưới đất, mà chủ nhân của cănphòng lại đang cúi đầu, xếp bằng ngồi ở trên giường.
“Cậu đánh nhau với người ta?” Ngay cả chào hỏi cũng đều không, cô trực tiếp chất vấn người ngồi trên giường.
Hai người còn lại nhìn nhau một cái, sau đó lặng lẽ rời khỏi căn phòng, để lại không gian cho hai người bọn họ.
“Luật Dã! Cậu đánh nhau với người khác?” Thấy người ngồi ở trên giường không trả lời, cô lại hỏi thêm một lần nữa.
Lúc ở trường học nghe thấy, quả thực cô không dám tin!
Ngày kỉ niệm thành lập trường hơn một năm trước, khi biết tin tức xe cứuthương vào trường học đưa anh đi, đã khiến cho cô lo lắng đến đứng ngồikhông yên, lần này, xe cứu thương lại vào trường học, tuy rằng bị đưa đi là một người khác, nhưng lại là bởi vì anh!
Khi cô nghe được, cô nóng lòng giơ tay nói với thầy giáo muốn về sớm, sau đó thì lập tức về nhà.
“Ừ.” Rốt cuộc Chu Luật Dã có trả lời, chỉ thấy anh chậm rãi chôn mặt ở giữahai chân, có khuynh hướng lệch về một bên, thản nhiên đáp.
Trong phòng, không khí nhất thời có chút căng thẳng.
“Cậu quay mặt qua đây.” Hai người im lặng hồi lâu, rốt cuộc vẫn là Bảo LinhLinh đánh vỡ trầm mặc, nhưng người trên giường cũng không động đậy.
“Luật Dã.” May mà cô trực tiếp ngồi trên giường, đối mặt với phương hướng của cậu.
Quả nhiên --
Bên kia bị đưa đi bệnh viện, bên này cũng sẽ không quá tốt, tuy rằng anh không có xưng như đầu heo, nhưng cũng thâm tím vài chỗ.
“Thoa thuốc chưa?” Chân mày cô càng níu chặt, nhìn thấy nhiều vết thương, chân mày càng nhíu chặt thêm.
Bình tĩnh hé ra khuôn mặt, đôi mắt đen dừng lại ở trên người cô nhìn thật lâu. “Thoa rồi.” Lúc sau, cuối cùng anh cũng mở miệng.
Bảo Linh Linh có thể cảm nhận được tức giận trên người anh, nhưng cô lại không biết nguyên nhân.
“Trên người thì sao?” Cô rất muốn hỏi rốt cuộc là có chuyện gì mà có thểkhiến anh tức giận đến đánh nhau với người khác như vậy, nhưng hiện tạilực chú ý của cô, đều đặt trên những vết thương trên người anh.
“Thoa rồi.” anh vươn tay, vuốt lên chân mày đang nhíu chặt của cô.
Khi anh dùng tay xoa, Bảo Linh Linh chỉ cảm thấy ấm ức dâng lên, nước mắtkhông chịu khống chế của cô, một giọt lại một giọt chảy xuống từ khóemắt.
Đáng chết! “Linh Linh, đừng khóc.” Vốn là vẻ mặt Chu Luật Dã vẫn còn tức giận, ngay lập tức biến sắc mặt.
Từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ cô khóc do bị cha mẹ đánh, thì ngay cả khi cònbé đánh nhau bị thương vì cậu và Bảo Dương, cô cũng không kêu đau, nhưng lúc này lại không báo trước đã khóc......
ạm có chút không biết phải làm sao, chỉ có thể không ngừng lau nước mắt cô đang chảy xuống.
“Tại sao phải đánh nhau? Không biết chúng tôi sẽ lo lắng sao?” anh nói mộtcâu đừng khóc lại giống như là một câu thần chú, sau khi nghe được ngược lại càng khiến cô khóc to hơn.
“Thực xin lỗi, tôi không sao,không cần lo lắng.” anh né tránh đi vấn đề không trả lời, chỉ chuyên tâm trấn an cô, nhưng anh lau thế nào cũng lau không hết nước mắt, cuốicùng anh trực tiếp ôm cô vào lòng.
Hơi thở thuộc về nam giới, hòa trộn cùng mùi thuốc nước vây quanh Bảo Linh Linh. Cô cứ như vậy lẳnglặng bị ôm lấy, qua một lát --
“Máy xe! Cũng không phải tôi bịđánh, tôi khóc cái gì chứ?” Hương vị quen thuộc làm cho cô vô hình cảmthấy rất yên bình, bị ôm vào trong ngực, đầu óc cô rất nhanh khôi phụcvận chuyển.
Nghe vậy, ạm bật cười. “Đúng vậy, người bị đau là tôi, chị khóc cái gì chứ?”
“Cậu cũng biết đau? Cậu không biết khi tôi nghe được cậu đánh nhau với người khác, đối phương còn bị xe cứu thương đưa đi, tôi đã rất nỏng nảy!” Côgiận trừng mắt nhìn cậu, nước mắt vừa rồi giống phù dung sớm nở tối tàn, chỉ lưu lại một chút dấu vết ở trên khuôn mặt.
“Tôi và người khác đánh nhau?” anh cảm thấy buồn cười.
“Làm ơn! Cậu là em của tôi nha!” Cô không suy nghĩ, giọng nói mười phần đương nhiên.
Nghe vậy, đáy mắt anh hiện lên một chút không hờn giận, nhưng ngay lập tức biến mất.
Em của cô?
Trong khoảng thời gian này, anh luôn cố ý tiếp cận cô, nhưng mà hiện tại tiểu thư bị anh ôm vào trong ngực này, một bàn tay còn đặt ở trên đùi anh,hành động cũng không thấy khác thường...... hai người đều đã có hànhđộng thân thiết với nhau như vậy, cô vẫn là đơn thuần cho rằng anh chỉlà em của cô?
Tay của anh, đặt lên cái trán của cô: “Không phát sốt.”
Bảo Linh Linh không hiểu nhìn hành động bất ngờ của anh, vẻ mặt nghi ngờ hỏi, “Cái gì?”
“Chị không phát sốt.” anh lặp lại một lần nữa.
“Cậu bị đánh đến hỏng đầu rồi sao?” Lúc này đổi lại là tay cô đặt vào cáitrán của anh, trong nháy mắt, ánh mắt hiện lên một chút lo lắng.
“Hay là cận thị?” Vừa nói, một tay anh vừa nắm lấy gương mặt của cô, giống như muốn kiểm tra đôi mắt của cô.
“Chu Luật Dã!” Không để ý đến vết thương trên mặt anh, một trái một phải từhai phía đánh lên mặt anh, “Cuối cùng cậu muốn làm cái gì?”
“Đau......” Bị đau buông cô ra, anh nhanh chóng lui ra phía sau, dùng hai tay bảovệ khuôn mặt tuấn tú của mình, để tránh lọt vào công kích lần thứ hai.
“Tôi nghĩ đầu óc cậu bị đánh hỏng rồi.” Bảo Linh Linh liếc măt xem thườngmột cái, nhưng nghe thấy anh ai kêu vẫn là có chút không đành lòng, “Lại đây, tôi xem xem!” cô vẫy tay với anh.
“Tôi không cần, ánh mắt cô không linh nghiệm.” anh lắc đầu, vẻ mặt ủy khuất lên án.
Mắt hạnh xinh đẹp bắt đầu toát ra một ngọn lửa. “Tốt nhất cậu hãy nói rõràng cho tôi!” Cô ngồi chồm hỗm ở trên giường, nửa người trên thẳng tắp, biểu tình hung hãn giống như mưa gió muốn đến.
“Tôi không họ Bảo.” Hai tay anh vẫn đang sống chết che chở mặt của mình.
“Dĩ nhiên!” Đùa cô à?
“Vừa rồi chị nói tôi là em của chị.” Giọng nói mười phần trách mắng.
“Cậu và Bảo Dương vốn đều là em của tôi!” Cô trợn trắng mắt.
Còn tưởng rằng anh đang nói nhảm cái gì, thì ra là cái này.
Chu Luật Dã nhíu mi. “Tôi không phải.”
“Đúng – cậu không phải họ Bảo, cậu họ Chu, cho nên Bảo Dương là em ruột tôi, còn cậu là em Chu.” Cô lười tranh cãi với anh.
“Tôi thật sự không muốn làm em chị.” Nghe cô dùng giọng điệu dỗ trẻ con, trong lòng anh thật sự rất khó chịu.
“Vì sao?” Lần này đổi lại là mặt cô khó coi, “Tôi đối với cậu không tốtsao?” thằng quỷ nhỏ đáng chết, mệt cô vừa nghe thấy anh ta bị thương đãlo lắng muốn chết, giờ là như thế nào? Cô gà mẹ quá hay sao?
“Tôi không nói.”
“Đó là tại sao?” Tính nhẫn nại đã hết, cả người cô tới gần anh, trên gương mặt trắng nõn, đôi mắt lóe ra lửa giận trừng mắt anh.
Ai, sao lại kịch liệt như vậy?