Còn 30 phút nữa sẽ bắt đầu phần thi chạy 800m dành cho nữ, ban tổ chức thông báo những người tham gia thi đến báo danh.
Huệ Hân Nhi đi cùng Cam Niệm đến báo danh, lúc trở về đã thấy Hứa Hoài Thâm ở lớp.
Cam Niệm lên tiếng chào hỏi, Hứa Hoài Thâm hỏi cô đã báo danh xong chưa.
“Xong rồi, đợi một chút nữa sẽ ra sân khởi động.” Cam Niệm tiến gần đến bên người cậu, đôi mắt chớp chớp, cô cười nói: “Cảm ơn lon bò húc của cậu.”
Hứa Hoài Thâm rời mắt khỏi khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp của Cam Niệm.
Cam Niệm thấy cậu có chút ngượng ngùng thì cười đến sáng lạn, cô nắm lấy góc áo cậu: “Hứa Hoài Thâm, chút nữa cậu đi cùng tớ đến khu vực thi được không? Tớ sợ mình sẽ lo lắng hồi hộp.”
“Không phải còn có bạn cùng phòng cậu sao?”
Cam Niệm sờ sờ mũi, cô tìm một cái cớ: “Các cậu ấy có việc nên chỉ có một mình tớ. Hơn nữa cậu đã nói nếu cần trợ giúp thì đều có thể nói với cậu mà.”
Thấy Hứa Hoài Thâm rốt cuộc gật đầu đồng ý, Cam Niệm mới mỹ mãn nở nụ cười.
Gần đến giờ, Hứa Hoài Thâm đi cùng Cam Niệm đến khu vực thi, trọng tài điểm danh một lần nữa rồi cho các vận động viên đứng vào đường băng tương ứng.
Thời tiết lúc này khá ngột ngạt, tia nắng gay gắt lại một lần nữa xuất hiện không đúng lúc. Cam Niệm ngẩng đầu nhìn bầu trời rồi nhíu mày.
Ngày hôm qua cô đến kỳ kinh nguyệt, bình thường mỗi khi đến kỳ sẽ không xuất hiện tình huống đau bụng kinh, nhưng không may hôm nay cô lại thi chạy 800m… không biết có vấn đề gì không.
Nhưng mà trước mặt Hứa Hoài Thâm, Cam Niệm vẫn biểu hiện tràn đầy sức sống, cô xoay cổ chân để khởi động, mắt nhìn về phía người bên cạnh, “Lớp trưởng, tớ sắp phải thi rồi, cậu không định nói gì sao?”
“Chú ý phân phối thể lực cho hợp lý, không cần quá cậy mạnh, biết chưa?” Tiếng nói trầm thấp của cậu nhẹ nhàng tới bên tai Cam Niệm.
Cam Niệm gật đầu, nở nụ cười xinh đẹp: “Được, tớ đã biết.”
Trọng tài thổi còi, Hứa Hoài Thâm lui về một bên, Cam Niệm khom lưng kiểm tra lại dây giày, sau đó đứng vào vạch xuất phát.
“Pằng—” Tiếng súng hiệu vang lên, thi đấu bắt đầu.
Cam Niệm bắt đầu chạy theo chiến thuật đã đặt ra, đầu tiên cô chạy chầm chậm ở vị trí tầm trung nhằm giữ sức, sang đến vòng thứ 2 sẽ dần tăng tốc để bứt phá về đích.
Nhưng mà càng chạy nhanh, bụng Cam Niệm lại ẩn ẩn đau, cô biết trạng thái hôm nay của mình không được tốt, cộng thêm thời tiết quá oi bức, cho nên cả người cô bắt đầu mất hết sức lực.
Tuy nhiên Cam Niệm lại không giảm tốc độ, cô thở phì phò chạy tiếp, lúc thấy Hứa Hoài Thâm đang nhìn mình, cô lập tức cong khoé môi, lại có động lực để chạy.
Không thể để cậu ấy thất vọng được, cô cũng muốn bày ra bộ dáng tốt đẹp nhất trước người mình thích.
Còn 50m cuối cùng, Cam Niệm bắt đầu tăng tốc, tiếc rằng thể lực cô không theo kịp nên chỉ giành vị trí thứ hai.
Hứa Hoài Thâm và mọi người trong lớp đều đang đợi cô ở vạch đích, ngay cả Khâu Lạc nghe nói Cam Niệm thi đấu cũng đã đến để cổ vũ cô.
Huệ Hân Nhi và Ngải Minh vội vàng chạy đến đỡ Cam Niệm.
“Cam Niệm, cậu quá tuyệt vời—!”
Chân Cam Niệm bủn rủn cả ra, cô đứng không vững mà quỳ hẳn xuống, mọi người thấy thế thì nhanh chóng đến giúp đỡ cô.
Cam Niệm ngẩng đầu thấy Hứa Hoài Thâm xuất hiện xong đám người, cô muốn đi tới bên cậu nhưng bụng lại càng ngày càng đau. Cam Niệm ôm bụng rên một tiếng, Huệ Hân Nhi nghe thấy liền hỏi:
“Cam Niệm, cậu làm sao vậy?”
“Bụng tớ đau quá…”
Bạn cùng phòng lúc này mới nhớ ra Cam Niệm đang tới kỳ.
Cam Niệm uống một ngụm nước, “Tớ muốn ngồi nghỉ một lúc.”
Khâu Lạc tiến lên trước, “Không được, hiện tại em chưa được ngồi… Sao sắc mặt lại kém thế kia?”
Huệ Hân Nhi giải thích xong nguyên nhân, Khâu Lạc cũng thay đổi sắc mặt: “Để anh đưa cô ấy đến phòng y tế.”
Khâu Lạc đang định đỡ Cam Niệm thì Hứa Hoài Thâm đi ra từ trong đám người.
Tầm mắt cậu dừng ở khuôn mặt nhỏ trắng bệch của Cam Niệm, sau đó cậu đưa lưng về phía cô và ngồi xổm xuống.
Trong lúc Cam Niệm còn đang ngây ngốc thì đã nghe được giọng nói của Hứa Hoài Thâm: “Đi lên.”
Cô cúi người nằm lên lưng Hứa Hoài Thâm và ôm lấy cổ cậu.
Hứa Hoài Thâm lập tức cõng cô lên, những người khác đều ngây người nhìn, Khâu Lạc ngăn Hứa Hoài Thâm thì thấy sắc mặt cậu âm trầm, môi mỏng mấp máy nói:
“Tôi là lớp trưởng của Cam Niệm, tôi sẽ đưa cô ấy đến phòng y tế.”
Âm thanh ồn ào náo động dần dần biến mất sau tai Cam Niệm, trong lúc cô còn đang mông lung thì Hứa Hoài Thâm đã cõng cô rời xa khỏi đám người.
Tấm lưng vững chắc rộng lớn cùng bước chân ổn định của Hứa Hoài Thâm khiến cho lòng Cam Niệm càng thêm kiên định. Cô nhẹ nhàng ôm cổ người đằng trước rồi đem đầu nhỏ gối lên vai cậu.
Lúc này ngoại trừ Cam Niệm, không ai biết được cô đang cười đến nỗi đôi mắt đều cong thành vầng trăng khuyết.
Cảm giác khó chịu chậm rãi biến mất, thay vào đó là một loại ngọt ngào tựa như ong hút mật, nhè nhẹ thấm vào tận tâm can.
Hứa Hoài Thâm cõng cô đi xuyên qua vườn trường, cơn gió nhẹ nhàng thổi bay cành liễu, mùi vị nhàn nhạt của cỏ xanh hoà theo gió quẩn quanh bên chóp mũi Cam Niệm.
Sau một lúc lâu, Cam Niệm mới nhỏ giọng nói:
“Hứa Hoài Thâm… Cảm ơn cậu. Thật sự tớ không có chuyện gì nên không cần phải đến phòng y tế, tớ… tớ đang đến tháng, vì vậy bụng mới không thoải mái.”
Hứa Hoài Thâm khựng lại bước chân, sau đó tiếp tục đi về phía trước, ngữ khí quyết không thương lượng: “Vẫn nên đến phòng y tế kiểm tra.”
Cam Niệm khẽ cười, hơi thở nóng hổi của cô phả bên tai Hứa Hoài Thâm khiến cậu mất tự nhiên quay đầu sang hướng khác.
Cam Niệm không chú ý tới sự khác thường của Hứa Hoài Thâm, cô càng ôm chặt lấy cổ cậu, đầu dán đến gần và nói: “Hứa Hoài Thâm này, hiện tại cậu là ban hậu cần của một mình tớ rồi đó.”
Nghe được giọng nói mềm mại của Cam Niệm, trái tim cậu bỗng nhiên đập “Thình thịch” đầy mạnh mẽ, thấy cô nàng còn muốn nói tiếp, cậu vội vàng cắt lời:
“Đừng nói chuyện.”
Cam Niệm lập tức ngậm miệng, khuôn mặt xụ xuống trông vô cùng đáng thương, khẳng định cậu ấy cảm thấy cô rất ồn ào…
Ai ngờ sau một câu như sấm rền bên tai kia, Hứa Hoài Thâm lại bổ sung thêm: “… cậu nghỉ ngơi một lúc đi.”
Thì ra là vậy… Cam Niệm lập tức tươi cười, đem đầu dựa lên lưng cậu rồi ngoan ngoãn “Ừm” một tiếng.
Đến phòng y tế, bác sĩ kê thuốc và bảo Cam Niệm ở lại đây nghỉ ngơi, đợi đến khi cơ thể khôi phục trạng thái bình thường thì có thể trở về.
Hứa Hoài Thâm nhận được điện thoại của bạn học, nói cậu hãy trở về lớp, có người đến đây điểm danh và bảo cần cậu phải ký tên.
Cam Niệm nói cậu bận thì hãy đi trước.
Hứa Hoài Thâm thấy khí sắc trên mặt Cam Niệm đã khá hơn, cậu gật đầu một cái, nhưng lúc đang định đi thì bị Cam Niệm gọi lại:
“Hứa Hoài Thâm, đợi tý nữa hết bận… cậu có quay lại không?”
Cam Niệm không biết Hứa Hoài Thâm giúp đỡ cô xuất phát từ chức trách của lớp trưởng hay vì gì, nhưng mà cô vẫn ôm một kỳ vọng có thể ở lâu bên cậu thêm một chút.
Hứa Hoài Thâm suy nghĩ trong chốc lát, sau đó nói một câu làm cô an tâm: “Nếu như tôi không còn việc gì nữa.”
Hứa Hoài Thâm mới đi được vài bước, cửa phòng y tế lại bị đẩy ra.
“Anh Khâu Lạc?” Cam Niệm nằm ở trên giường bệnh, cô giơ tay vẫy anh.
Khâu Lạc nhìn thấy Cam Niệm, rốt cuộc cũng yên lòng, “Không có việc gì chứ? Bác sĩ nói gì?”
Cam Niệm lắc đầu cười: “Em không có việc gì, làm anh phải mất công chạy đến đây một chuyến rồi.”
Cô vừa nói xong liền bị gõ một cái vào đầu, “Anh mới lười phải quản em.”
Khâu Lạc ngồi ở mép giường, cậu quét mắt nhìn một vòng rồi ho khan vài tiếng, “… Lớp trưởng của em sao không ở đây chăm sóc em? Anh còn sợ sẽ quấy rầy chuyện tốt của hai người.”
Cam Niệm liếc mắt nhìn Khâu Lạc: “Cậu ấy có việc phải ra ngoài.”
“Cam Niệm, sao em làm được hay vậy?! Anh nghe mọi người nói Hứa Hoài Thâm này rất lạnh lùng, vậy mà vừa rồi anh mới thấy được chuyện gì? Cậu ta… cậu ta vậy mà lại cõng em?! Anh và bạn học của em đều kinh ngạc đến nỗi rớt cả cằm!”
Cam Niệm nghe xong thì cười đến lòng nở hoa, “Cậu ấy khá gần gũi, hơn nữa lại còn cực kỳ tốt bụng.”
Khâu Lạc lại nói thêm một câu: “Nhưng mà người ta chưa chắc đã thích em, em cũng đừng đâm đầu mù quáng.”
Cam Niệm gật đầu, Hứa Hoài Thâm thích cô hay không thích cô cũng không vấn đề gì cả, chỉ cần cô thích cậu là được.
Nếu cậu không quá chủ động, vậy thì cô sẽ chủ động tiếp cận.
…
Hứa Hoài Thâm trở lại lớp học, Huệ Hân Nhi và Ngải Minh tiến đến hỏi:
“Lớp trưởng, Cam Niệm không có việc gì chứ?”
“Không có việc gì, cô ấy đang nghỉ ngơi ở phòng y tế.”
“Vậy là tốt rồi.”
Hứa Hoài Thâm rời đi, hai nữ sinh liền nhìn nhau cười.
“Cam Niệm chắc đang sướng điên cả người.”
“Chả thế thì sao….”
Hứa Hoài Thâm đang điểm danh, mấy nữ sinh đứng bên cạnh bắt đầu buôn chuyện, có người hỏi:
“Hôm nay các cậu có nhìn thấy Khâu Lạc học khối mười hai không?”
“Anh ấy làm sao vậy?”
“Hình như Khâu Lạc quen biết Cam Niệm, vừa nãy Cam Niệm thi đấu, anh ấy còn chạy đến cổ vũ.”
“Oa… Không ngờ Cam Niệm lại quen anh Khâu Lạc?! Hai người họ không phải là loại quan hệ kia chứ?!”
“Cũng có khả năng đó, Cam Niệm xinh đẹp như vậy, trông rất xứng đôi với Khâu Lạc. Hơn nữa mấy ngày trước, tớ còn thấy Khâu Lạc đem đồ ăn vặt đến cho Cam Niệm…”
Hứa Hoài Thâm nghe xong bèn buông bút xuống, cậu quay đầu, thần sắc lạnh nhạt hỏi nhóm nữ sinh:
“Các cậu đã trực nhật lớp chưa?”
“….Chưa, chúng tớ lập tức làm bây giờ!”
Hứa Hoài Thâm thu hồi ánh mắt, trong đầu vẫn luôn hiện lên mấy lời mà nhóm nữ sinh vừa nói.
Một lúc lâu sau, cậu buông sổ điểm danh xuống bàn rồi nhìn về phía sân trường đã tắt nắng, ánh mắt trở nên nặng nề.
Khâu Lạc rời đi, Cam Niệm ở phòng y tế đợi một người.
“Cạch—” Cửa bị đẩy ra, Hứa Hoài Thâm tiến vào trong.
Ánh mắt Cam Niệm rực sáng, cô chạy đến trước mặt cậu, còn chưa kịp mở miệng nói thì Hứa Hoài Thâm đã hỏi:
“Sao đột nhiên có tinh thần như vậy?”
Cam Niệm sờ sờ vành tai, mỉm cười nói: “Còn không phải là vì nhìn thấy cậu đến đó sao?”
“Cậu nghỉ ngơi đủ rồi?”
“Ừm, chúng ta về thôi.”
Ra khỏi phòng y tế, hai người cùng nhau đi trên con đường nhỏ không người.
Dưới ánh hoàng hôn, những tia nắng vàng hoe dường như còn lưu luyến, bịn rịn trên mái tóc đen nhánh, dài đến eo của Cam Niệm. Làn da cô trắng trẻo, có cảm giác gần như trong suốt.
Hai người yên lặng đi được một đoạn, Cam Niệm liền líu ríu bên tai cậu:
“Quốc khánh được nghỉ bảy ngày, cậu có dự định gì không?”
“Đọc sách.”
Cam Niệm: “…”
“Suốt ngày đọc sách sẽ biến thành kẻ ngốc đó, cậu nên đi ra ngoài hoạt động có biết không?”
“Ồ… ví dụ như?”
“Ví dụ như… mang theo Gạo Nếp ra ngoài chơi với tớ!!!” Cam Niệm cười khanh khách.
Hứa Hoài Thâm mím môi: “Cậu muốn gặp nó sao?”
“Ừm, nhiều ngày không thấy nên tớ sẽ nhớ nó… cũng sẽ rất nhớ cậu.” Âm cuối được Cam Niệm nhấn mạnh, cảm giác ngọt ngào như mật bủa vây vào trong lòng cậu.
Hứa Hoài Thâm hơi nghiêng đầu lộ ra sườn mặt sạch sẽ, Cam Niệm thấy cậu ngượng ngùng không nói được gì thì cười thầm.
“Này Hứa Hoài Thâm, tớ từng được nghe một câu trong tình yêu, tớ vừa mới nói với cậu đó.”
Cam Niệm hắng giọng và bước đến gần cậu, cô nghiêm túc nói:
“Tớ đang tìm một cái mã.”
“…… Cái gì?”
Cam Niệm xua xua tay, “Cậu phải hỏi là — cái mã gì?”
Sắc mặt Hứa Hoài Thâm hơi đen, nhưng vẫn phối hợp với cô: “…. cái mã gì?”
Cam Niệm nghẹn cười và trả lời cậu: “Mã wechat của cậu.”
Hứa Hoài Thâm: “……”
Cam Niệm che miệng cười, đôi mắt cong thành vầng trắng khuyết, hai má lúm đồng tiền như được rót đầy mật.
Thấy cậu không phản ứng, cô vươn tay đến trước mặt cậu, chớp chớp đôi mắt tỏ vẻ dễ thương, “Mã wechat.”
—ooOoo—
Tác giả có lời muốn nói:
Rõ ràng biết thật ấu trĩ nhưng vẫn phối hợp nói lời âu yếm.
Bạn trai tài giỏi level max ngày hôm nay đã không chịu nổi trêu chọc:
“Niệm Niệm, em có thể đừng nói mấy lời đó được không? Anh cảm thấy mình sắp bị bệnh tim mất rồi.”