Trộm Tâm

Chương 7: Kinh diễm động lòng người




Hứa Hoài Thâm cùng mấy người phụ trách bắt đầu xem tiết mục tuyển chọn đầu tiên, có người nhìn thấy sắc mặt cậu nặng nề, dường như tâm tình không được tốt lắm.

Một lát sau, có một nữ sinh ôm hộp giày đứng từ xa vẫy tay với Hứa Hoài Thâm, cậu lập tức đứng dậy, một người phụ trách gọi cậu lại:

“Anh Thâm, anh đi đâu vậy?”

“… Tôi có chút việc, các cậu cứ bắt đầu tuyển chọn đi.”

Hứa Hoài Thâm rời đi, mấy người phụ trách bắt đầu buôn dưa lê.

“Hình như anh Thâm tìm nữ sinh để mượn giày thì phải?”

“Mượn giày làm gì?”

“Không phải vừa nãy anh Thâm giúp một nữ sinh hỏi giày sao? Chắc là mượn giúp cô bạn đó. Trước đây tôi chưa từng thấy anh ấy đối tốt với nữ sinh nào như vậy, đúng là thức lâu mới biết đêm dài nha.” 

Hứa Hoài Thâm đi đến trước mặt nữ sinh và nói cám ơn: “Phiền chị mang đến đưa cho Cam Niệm giúp em, cô ấy đang ở phòng nghỉ.”

“Không có vấn đề gì.” Nữ sinh này quen biết Hứa Hoài Thâm qua một cuộc thi, giữa bọn họ cũng có giao tình. Vừa vặn hôm nay cô cũng có tiết mục biểu diễn, nên khi Hứa Hoài Thâm đến tìm thì cô liền đồng ý cho mượn.

Nữ sinh còn trêu chọc: “Sao cậu không tự mình mang đến? Chị nghĩ cô gái nhỏ nhà người ta nhất định sẽ vui vẻ.”

Hứa Hoài Thâm đưa tay lên ho khan vài tiếng, “Em còn bận việc bên này.”

Nữ sinh cũng không tiếp tục vạch trần, cô gật đầu nói, “Chị sẽ mang giày qua cho cô bé. Nhưng mà giày múa của cô bé ấy sao có thể đột nhiên không thấy được, nói không chừng có người.… Cậu nhớ lưu ý một chút.”

“… Em biết rồi.”

Lúc Cam Niệm nhận được giày, lại còn do Hứa Hoài Thâm giúp cô mượn thì trong lòng như nở hoa.

Cô nhanh chóng thử giày, đôi giày rất vừa chân. Cam Niệm vội vàng nói cám ơn.

“Không có gì, người em cần cảm ơn là Hứa Hoài Thâm, chị đi trước đây.”

Nữ sinh đi rồi, Cam Niệm cúi đầu nhìn giày múa trên chân, tâm dần dần trở nên ấm áp.

***

Các tiết mục chậm rãi tiến hành, lúc Cam Niệm đi ra ngoài, vừa vặn đến lượt Hách An biểu diễn.

Hách An trang điểm nhẹ nhàng, cô mặc trang phục cùng giày múa chuyên dụng của ba lê. Khi âm nhạc nổi lên, Hách An bắt đầu múa.

Nhiều năm múa ba lê, kiến thúc cơ bản của cô cực kỳ vững chắc, mỗi động tác đều thực tiêu chuẩn.

Chờ Hách An biểu diễn xong, mọi người dưới khán đài đều đồng loạt vỗ tay, đây là khẳng định cho tài năng của cô.

Hách An quan sát biểu tình của mọi người, trong lòng dần dần kiên định.

Mấy tiết mục nữa qua đi, rốt cuộc cũng đến lượt Cam Niệm.

Cam Niệm đi đến giữa sân khấu rồi tạo tư thế mở màn. Cô nhìn về phía Hứa Hoài Thâm ngồi dưới khán đài, mà ánh mắt cậu cũng dừng lại ở trên người cô.

Cam Niệm nhẹ nhàng cười, giây tiếp theo âm nhạc vang lên, thân thể cô bắt đầu chuyển động.

Ca khúc vui vẻ, bay bổng. Cam Niệm nhảy theo nhạc, cô vặn eo, vung tay, động tác linh động đầy sức sống. Biểu cảm trên mặt cũng thực sống động, không hề cứng nhắc mà hoàn toàn nhập tâm.

Cả người Cam Niệm hoà theo điệu nhạc, tâm không chứa bất kỳ một thứ nào khác, trong đó chỉ có duy nhất tình yêu nồng cháy đối với điệu múa dân tộc.

Người xem phía dưới đều ngây người, dường như toàn thân Cam Niệm toát ra một loại hào quang hấp dẫn người xem, vài ban giám khảo nói nhỏ với nhau:

“Đây là tiết mục múa mà tôi thấy hay nhất trong tối nay.”

“Đúng vậy, múa rất có hồn, mấu chốt ở chỗ còn cực kỳ xinh đẹp.”

Hách An đứng bên cạnh nghe được mấy lời này thì tức giận đến cắn môi. Rõ ràng cô đã trộm giày của Cam Niệm, tại sao cậu ta lại có giày múa để tham gia thi? Hơn nữa còn nhảy tốt đến vậy!

Cô quay đầu sang, vừa vặn thấy Hứa Hoài Thâm luôn nhìn Cam Niệm, ánh mắt ấy chưa từng rời đi dù chỉ một giây.

Cam Niệm dùng một chân làm trụ, chân kia vươn lên chạm đến sau vai, tạo thành một tư thế kết thúc. Sau đó cô cúi đầu chào rồi đi xuống dưới khán đài.

Trong chốc lát toàn bộ tiết mục đều đã biểu diễn xong, giám khảo phụ trách cùng nhau thảo luận rồi chọn ra một danh sách gồm năm tiết mục.

Bọn họ dành lời khen ngợi cho tất cả mọi người, tiếp đó là công bố danh sách những người được chọn tham gia đêm văn nghệ, “…. Tiết mục múa độc diễn của khối mười một, người được chọn chính là — Cam Niệm!!!!!”

Cam Niệm cười vui sướng, còn Hách An nghe được câu này thì đỏ vành mắt.

Sau khi kết thúc buổi tuyển chọn, Cam Niệm gọi Hứa Hoài Thâm lại và nói, “Tớ đợi cậu cùng về lớp được không? Tớ có việc muốn tìm cậu.”

Hứa Hoài Thâm gật gật đầu, Cam Niệm liền cong môi cười, “Vậy tớ đợi cậu ở cửa.”

Hứa Hoài Thâm đi đến hậu trường để lấy đồ, cậu nhìn thấy Hách An được vài nữ sinh vây quanh.

Khuôn mặt Hách An khóc đến phiếm hồng, nước mắt rơi như mưa, nữ sinh bên cạnh an ủi nói:

“Không có việc gì, cậu múa cũng rất tốt.”

Hách An nhìn thấy Hứa Hoài Thâm, cô vội vàng đuổi theo ngăn cậu lại. Hai mắt cô đỏ hoe, vốn tưởng Hứa Hoài Thâm thấy sẽ an ủi, nhưng lại không nghĩ rằng cậu chỉ bình đạm hỏi cô có chuyện gì.

Nước mắt của Hách An lại một lần nữa tuôn rơi, cô hỏi cậu:

“Tại sao tớ không được chọn, tớ học ba lê đã nhiều năm, múa cũng không kém hơn Cam Niệm. Mọi người vì cái gì mà không chọn tớ lại đi chọn cậu ta?”

Lúc này có một nữ sinh trong ban phụ trách đi tới giải thích: “Cậu nhảy cũng không tồi, nhưng xét về tổng thể thì tiết mục của Cam Niệm thích hợp cho tiệc văn nghệ hơn. Chúng tớ chỉ chọn tiết mục ưu tú nhất, cậu đừng quá buồn.”

Hách An vẫn không tin, “Lớp trưởng, cậu cũng nghĩ như thế sao? Có phải cậu thích Cam Niệm nên mới đem phiếu bầu cho cậu ta?” Nếu không vì tư tình riêng thì chuyện này phải giải thích như thế nào?!

Hứa Hoài Thâm nhìn Hách An, đáy mắt hiện lên vẻ lạnh nhạt mất kiên nhẫn, cậu lạnh giọng gằn từng chữ: “Cậu và cô ấy đều là bạn cùng lớp của tôi, hơn nữa tôi cũng không tham gia vào bầu chọn. Kết quả đều đã được quyết định, mặc kệ cậu — có chấp nhận hay không chấp nhận!”

***

Cam Niệm đứng ở cửa hội trường đợi khoảng ba phút thì Hứa Hoài Thâm đi ra.

Cô vẫy vẫy tay với Hứa Hoài Thâm, dáng vẻ vui sướng chạy đến bên cạnh cậu, “Hứa Hoài Thâm, tớ mời cậu đi uống trà sữa nhé?” Cam Niệm giải thích, “Hôm nay đặc biệt cảm ơn cậu đã giúp tớ mượn giày múa.”

Hứa Hoài Thâm cự tuyệt: “Không cần.” Thấy Cam Niệm lộ vẻ mặt thất vọng, cậu lại bổ sung thêm một câu — “Tôi không thích uống trà sữa.”

“Thì ra là vậy, thế thì lần tới tớ mời cậu ăn cơm được không?” Đôi mắt cô mở to nhìn cậu.

Sau một lúc lâu, Hứa Hoài Thâm rốt cuộc đồng ý.

Cam Niệm khẽ hát, đi đường còn hơi nhảy nhót, có thể nhìn ra cô đang rất vui vẻ.

Thấy khuôn mặt Hứa Hoài Thâm không cảm xúc, Cam Niệm nổi lên tâm tư trêu chọc cậu:

“Hứa Hoài Thâm, hôm nay tớ biểu diễn thế nào? Cậu có bị tớ làm cho kinh diễm hay không?”

Không thể không nói Cam Niệm hôm này đem đến cho Hứa Hoài Thâm một kinh hỉ. Cậu chỉ cho rằng cô bạn thích múa, chứ không nghĩ lại có thể múa đẹp đến vậy. 

Cậu nhớ lại dáng người cùng vòng eo mảnh khảnh lúc biểu diễn trên sân khấu của Cam Niệm, sau đó mất tự nhiên rời ánh mắt đi chỗ khác, cậu đáp:

“Cũng bình thường.”

“Hừ…” Cam Niệm bĩu môi, cô cũng không trông cậy có thể nghe được câu khen ngợi từ miệng cậu.

Trở lại lớp, vừa vặn kết thúc tiết học thứ hai. Cam Niệm vừa đến đã thấy hành lang xuất hiện một bóng dáng quen thuộc.

“Anh Khâu Lạc?”

“Anh chờ em lâu rồi đó.” Một nam sinh vóc dáng cao ráo, tóc nhuộm vàng đi tới gần Cam Niệm.

Người này tên Khâu Lạc, là một người khá nổi tiếng ở khối mười hai, cậu ta không khác gì một đại ca trong giang hồ. Nhà họ Khâu và nhà họ Cam chơi với nhau nhiều năm, Cam Niệm có thể chuyển đến trường cấp ba danh tiếng chủ yếu dựa vào quan hệ của bố Khâu Lạc.

Cam Niệm với Khâu Lạc tính ra chính là nửa thanh mai trúc mã, bọn họ từng là hàng xóm của nhau, hiện tại vẫn giữ liên lạc.

“Sao đột nhiên lại đến tìm em? Mà tóc anh nhuộm kiểu gì thế kia, xấu chết đi được.” Cam Niệm nói đùa.

“Xấu là xấu thế nào, em chẳng có mắt thẩm mỹ gì cả. Em nhìn lại em xem, khai giảng bao lâu rồi mà cũng không đến tìm anh!”

“Khai giảng xong lại khá bận rộn, anh học mười hai cũng bận lắm phải không?”

Khâu Lạc vuốt tóc, “Với những người không đọc sách như anh thì nói làm gì. Còn em chiều nay đi đâu? Vừa rồi anh thấy em về với một nam sinh.”

“Em tham gia tuyển chọn tiết mục văn nghệ, còn cậu ấy là bạn ngồi sau em.”

Khâu Lạc sờ sờ cằm, “Nhìn cậu ta rất quen mắt, có phải tên là… Hứa Hoài Thâm?”

“Anh cũng biết cậu ấy sao?”

“Tốt xấu gì anh cũng học ở nơi này hơn hai năm, dù anh học khác khối nhưng không phải chuyện gì anh cũng không biết. Hứa Hoài Thâm… là người đứng đầu khối các em phải không? Cậu ta quả thật rất đẹp trai, được nhiều nữ sinh yêu thích.”

Cam Niệm gật đầu “Cậu ấy xác thực rất có mị lực.”

Khâu Lạc cười đến đê tiện, “Sao vậy? Em cũng coi trọng cậu ta?”

Cam Niệm cúi đầu mỉm cười, mang theo vẻ ngượng ngùng đặc trưng của nữ sinh, “Anh quản nhiều như vậy làm gì.”

“Ai ui!!! Lại còn ngượng ngùng!” Khâu Lạc đưa túi đồ ăn vặt trong tay cho Cam Niệm, “Cho em đồ ăn vặt. Đừng vội cảm động, đây là đồ mẹ anh gửi cho em, anh mới lười đến quản em.”

“Giúp em cảm ơn cô nha!”

“Ừ.”

***

Sáng sớm ngày hôm sau, Cam Niệm rửa mặt xong liền đi ra ngoài lấy nước sôi, vừa vặn Tần Ý cũng đi ra ngoài.

Tới phòng lấy nước, cô gặp được “Bảo vật nữ sinh” Lưu Y. 

Lưu Y cũng đến đây lấy nước, lúc nhìn thấy Cam Niệm, cô bắt đầu mở miệng khiêu khích:

“Nghe nói ngày hôm qua cậu cướp mất suất tham gia đêm văn nghệ của Hách An đúng không? Quả thật là lợi hại.”

Cam Niệm nhíu mày, người này một ngày không chọc cô thì ngứa ngáy đúng không? Cam Niệm đang nghĩ sẽ xử cô nàng một trận thì Tần Ý đã mở miệng nói trước.

“Đây là tuyển chọn, cậu nghĩ đi đâu vậy? Lại còn bảo cướp? Tôi cười chết mất!”

Lưu Y đang định mắng trả thì Tần Ý đã nhếch mép khinh thường, xoay người rời đi.

Cam Niệm bị Tần Ý doạ cho sợ, không ngờ vừa nãy Tần Ý lại nói giúp cô?!

Trở lại ký túc xá, Cam Niệm cầm hai quả quýt đặt trước bàn Tần Ý, “Cái này cho cậu.”

“… Làm gì vậy?”

“Ngọt lắm, cậu ăn đi! Làm cái gì mà làm.”

Tần Ý khẽ hừ một tiếng, cô không nói gì, xem như là đã nhận. Kỳ thật trải qua mấy ngày chung sống, cô biết Cam Niệm không phải người xấu, hơn nữa còn rất chính nghĩa. Cho nên vừa nãy nghe thấy Lưu Y nói giọng ghen ghét, cô không nhịn được mà xỏ xiên.

Cam Niệm nhìn Tần Ý đã nhận quýt, cô mím môi cười.

Do dậy sớm nên Cam Niệm một mình ra ngoài mua bữa sáng, sau đó tính toán lên lớp đọc sách.

Cam Niệm tưởng mình là người đến sớm nhất, không nghĩ rằng còn có người đến sớm hơn cô.

Hứa Hoài Thâm đứng một mình ở ngoài hành lang đọc sách. Cam Niệm lập tức cất cặp sách vào lớp học rồi cầm theo đồ ăn sáng đi ra ngoài tìm cậu.

“Lớp trưởng, buổi sáng tốt lành.” Cam Niệm tràn đầy tinh thần, mặt mày trong trẻo ngập ý cười, hai má lúm đồng tiền cũng hiện ra.

“Ừm.” Cậu dời tầm mắt về cuốn sách và tiếp tục đọc.

Cam Niệm cắm ống hút vào hộp sữa đậu nành, sau đó hỏi: “Cậu đã ăn sáng chưa?”

Hứa Hoài Thâm lắc đầu, Cam Niệm lập tức đưa bánh bao đến trước mặt cậu, “Cậu ăn đi. Nếu không ăn sáng thì không có tinh thần học hành đâu.”

Hứa Hoài Thâm không nhận, Cam Niệm vẫn kiên trì, “Cậu mà không ăn thì tớ sẽ luôn quấy rầy cậu.”

Cậu im lặng ba giấy, cuối cùng đành phải nhận lấy bánh bao rồi nói cảm ơn.

Cam Niệm lại hỏi: “Sao hôm nay cậu lại đến sớm vậy?” Thấy cậu không để ý, cô vẫn hỏi tiếp: “Cậu đang đọc sách gì thế? Hôm nay có bài kiểm tra à?”

Cam Niệm ríu rít nói không ngừng bên tai Hứa Hoài Thâm, cô còn nghiêng người nhìn cuốn sách trên tay cậu, sau một lúc lâu Cam Niệm mới nhận ra:

“Tớ… có phải tớ ồn ào đến cậu hay không?”

Hứa Hoài Thâm nhướn mày, âm cuối hơi kéo dài:“Cậu đoán xem?”

Cam Niệm: “… Tớ yên lặng.”

Nói xong câu đó, quả nhiên Cam Niệm không nói chuyện nữa.

Hứa Hoài Thâm thấy bên cạnh yên tĩnh hồi lâu, cậu không nhịn được mà quay đầu sang, lập tức thấy cô nàng này đang uống sữa đậu nành.

Làn da của cô mềm mại trắng trẻo tựa tuyết mùa đông, môi anh đào không ngừng hút sữa đậu nành, quai hàm khi thì bạnh ra, khi thì thu nhỏ lại, mặt mày theo động tác mà trở nên tròn trịa, trông giống hệt con chuột hamster.

Yết hầu cậu khẽ động, dưới đáy lòng đột nhiên xuất hiện một loại cảm giác khô nóng.

—ooOoo—

Tác giả có lời muốn nói:

Người qua đường giáp ất: “Kêu Cam Niệm không được ồn ào, cuối cùng lại không nhịn được mà nhìn lén người ta.”

Hứa Hoài Thâm: “Ai bảo cô vợ nhỏ của tôi uống sữa đậu nành cũng có thể đáng yêu như vậy _(:з” ∠)_”