Trộm Sữa Uống - Cá Mặn Ẩn Danh

Chương 4




Hắn ấn cổ tay Lương Uẩn, không cho đối phương chống cự, cúi đầu xuống, trực tiếp ngậm lấy đầu v* mềm mại đỏ ửng vào miệng. Giống như một con sư tử con, không biết nặng nhẹ cắn một cái, Lương Uẩn đau đến nhẹ nhàng kêu lên: “A Trạch, đừng… đau…”
Nhưng hàm răng kia không chỉ cắn thịt vú, còn dùng hàm trên và đầu lưỡi dùng sức làm biến dạng đầu v*. Lương Uẩn chỉ cảm thấy khoái cảm và tê ngứa cùng nhau bùng lên, một dòng điện đánh thẳng xuống xương cụt và nơi riêng tư, cậu chịu không nổi lắc lắc hông, gót chân cọ vào ga trải giường muốn tránh thoát sự kiềm chế của thiếu niên. Nhưng núm vú của cậu lại rất nghe theo phản ứng sinh lý, lỗ sữa mở ra, sữa ấm phun trào, tràn đầy khoang miệng thiếu niên, mút vào, nuốt, động tác liên tiếp, giống như bé con bú sữa, chẳng qua đứa bé này sức lực có vẻ lớn, cắn cũng tương đối thô bạo hơn.
Bóng người chồng lên nhau trên giường, từ tránh né và đè ép, dần dần trở nên an tĩnh.
Không biết từ lúc nào, thiếu niên ôm lấy Omega dưới thân mình, đầu vùi vào bộ ngực đối phương, mê say mút vào đầu v* tròn trịa mềm mại, ở quầng vú và bầu ngực để lại từng dấu răng nhạt nhòa.
Dường như Lương Uẩn cũng bị pheromone của thiếu niên làm mê hoặc, mi mắt khẽ khép hờ, vẻ mặt ôn nhu, thỉnh thoảng thiếu niên giương mắt nhìn cậu một cái, liền phát hiện trong mắt Lương Uẩn hơi ướt át, bên trong đúng là nước mắt mông lung. Hai tay của cậu đã vô thức mà đặt trên vai và sau cổ của thiếu niên, hơi hơi ưỡn ngực cùng hơi thở dồn dập, đều cho thấy rằng rằng cậu đã động tình.
Hai cái vú sữa rất nhanh đã bị thiếu niên bú cạn.
Thiếu niên liếm mút đầu v* đỏ tươi lần cuối, khi đầu lưỡi rời khỏi đầu v* tròn trịa kia, nó còn tội nghiệp run rẩy, dính đầy nước bọt trong suốt, còn vương lại một giọt sữa trắng. Thiếu niên dùng ngón tay nhéo một cái, cùng với tiếng than đau của Lương Uẩn, trên đỉnh đầu v* lại tràn ra một chút sữa trắng. Dường như là giọt sữa cuối cùng, lại dường như là bú hoài không hết.
“Mẹ nhỏ à, tôi thích loại kem vani này nha.”
Thiếu niên hôn lên núm vú một cái.
Nước mắt đọng trong mắt Lương Uẩn không giữ được nữa, nhìn khuôn mặt non nớt của Lục Trạch, rơi xuống.
Lục Trạch cười khẩy: “Thật yếu đuối, bị tôi ăn hiếp đến khóc rồi sao?”
Lương Uẩn đẩy Lục Trạch, hơi nghiêng người đi, kéo chăn che lại bộ ngực đầy dấu răng đã ướt đẫm của mình: “Mời cậu xuống giường cho.”
Lục Trạch làm sao có thể nghe lời cậu, từ phía sau ôm lấy cậu, đầu gác lên vai đối phương: “Cho tôi bú xong rồi không cần tôi sao?”
Nếu Lương Uẩn hét to, cuồng loạn, có lẽ Lục Trạch còn cảm thấy không thú vị, nhưng phản ứng của mẹ kế hắn thật khiến người khác không chịu nổi. Lương Uẩn giống như đang từ chối hắn, nhưng dù từ chối cũng rất dịu dàng ôn nhu, tựa hồ như đang quyến rũ người khác, nhưng nếu bị ăn hiếp một chút, thì lại oan ức rơi nước mắt.
Lục Trạch cợt nhã an ủi cậu: “Tôi có bắt anh làm gì đâu, chỉ là uống mấy ngụm sữa của anh thôi mà, anh có thể cho con bú, tại sao không thể cho tôi bú? Chẳng lẽ anh không tính xem tôi như con của anh mà quan tâm yêu thương sao?”
“Nói năng xằng bậy.” Lương Uẩn nói.
“Dù sao bây giờ uống cũng đã uống rồi, nếu giận không nhịn được, thì đi mách với cha tôi đi.” Thiếu niên nói, “Bất quá theo hiểu biết của tôi với ông ta, tuy rằng có lẽ sẽ đánh tôi một trận, nhưng trong lòng chắc chắn cũng sẽ ghét bỏ anh không an phận, thậm chí là không sạch sẽ.”
“…”
Ông ta chính là một Alpha vô cùng phong kiến đáng ghê tởm.
“…”
“Tốt hơn hết là anh đừng nói cho ông ta biết.”