Edit: Ry
Sau đó Văn Dao với Phó Húc quay những gì, Tạ Thời Dã không rõ lắm, bởi vì y phải tới tổ B quay những cảnh khác, không có cơ hội quan sát toàn bộ quá trình Kim Lan trèo tường.
Mặc dù lúc kí hợp đồng đã kí một hơi tám tháng, nhưng xem lịch quay thì cũng không còn nhiều cảnh lắm. Mà giờ mới quay được hơn bốn tháng.
Nghĩ đến việc bộ « Xuất Thế » này có lẽ chẳng mấy chốc sẽ kết thúc, cõi lòng Tạ Thời Dã tiu nghỉu, dạ dày cũng khó chịu thít lại.
Có lẽ sẽ không gặp lại nữa, vì cả hai đều bận bịu, mà giữa bọn họ... Chỉ là một lần gặp gỡ ngắn ngủi.
Kịch bản của phim đã đến giai đoạn gần cuối, Bạch Trường An sắp phát hiện ra chuyện Kim Lan ngoại tình với sư đệ của mình, và đứa con trong bụng nàng ta là của Bạch Khởi Phong.
Cảnh quay này được sắp xếp quay ở vài ngày sau, Chung Xương Minh còn cố ý dặn dò y, bảo y phải chuẩn bị kĩ càng, vì độ khó của nó cũng không kém cảnh trong hang động là bao.
Thảo luận kịch bản với Chung Xương Minh xong, Tạ Thời Dã đứng ở ngoài khu vực quay, tâm tình phức tạp xoay quanh kịch bản, lặp đi lặp lại động tác vần vò mấy trang giấy trong tay.
Phó Húc từ xa xa đi về phía y, Tạ Thời Dã thoáng thấy anh thì lập tức xoay người rời đi, Phó Húc tưởng là y không nhìn thấy mình, còn gọi một tiếng.
Tạ Thời Dã dừng lại, bất đắc dĩ quay đầu: "Anh, sắp tới tránh xa em ra một chút."
Dường như Phó Húc không nghe rõ, cũng không hiểu ý y, sửng sốt hỏi: "Cái gì?"
"Em cần phải nhập vai, mấy ngày tới bọn mình không nói chuyện thì tốt hơn." Tạ Thời Dã cứ thế lùi lại vài bước, kéo giãn khoảng cách giữa mình và Phó Húc.
Tạ Thời Dã cảm thấy lần này Phó Húc cũng sẽ hiểu cho y và chấp nhận chuyện này.
Phó Húc lại hỏi: "Vì cái gì?" Anh nói nhưng bước chân cũng không hề ngừng lại. Việc này khiến Tạ Thời Dã chỉ có thể tiếp tục lùi về sau, tạo thành tình huống có hơi buồn cười, nhưng ở trong mắt người ngoài lại là một màn rất thân mật.
Giống như đôi tình nhân yêu nhau tha thiết, khi không nắm tay được thì sẽ luôn muốn được nhìn thấy đối phương, dù có lùi lại thì cũng là hành vi mà một bên hoàn toàn tin tưởng bên còn lại, bởi vì biết rõ người kia sẽ thấy đường cho mình, bảo vệ cho nhau thật tốt.
Tạ Thời Dã nói: "Mấy hôm nữa em phải hận anh, mà cảm xúc hận thù này quá sâu đậm, nếu anh gần gũi với em quá em sẽ không diễn được."
Phó Húc chậm rãi dừng bước chân, dường như ấn đường thoáng nhíu lại, nhưng rồi nhanh chóng giãn ra. Anh bất động, Tạ Thời Dã cũng đứng yên, giữa hai người có một khoảng cách, nhưng Tạ Thời Dã hiểu rõ, họ đâu chỉ cách nhau mấy bước chân này.
Tạ Thời Dã nói: "Có được không? Chỉ vài ngày thôi, không nói chuyện với nhau, rất đơn giản."
Không thể nhìn ra được từ vẻ mặt Phó Húc rằng anh có mất hứng không, nhưng anh đồng ý, rồi lại nhìn đăm đăm vào đôi mắt Tạ Thời Dã: "Tiểu Dã, đừng nhập vai quá."
Nét mặt Tạ Thời Dã mềm xuống: "Anh sợ em hận anh thật à?" Sao có thể khoa trương như vậy được, có thể vì diễn mà sinh tình, nhưng sao có thể vì diễn sinh hận.
Có thể những người khác sẽ hận Phó Húc, nhưng y thì không bao giờ. Y yêu Phó Húc mà, đã yêu thật nhiều năm.
Tạ Thời Dã nói: "Em sẽ không làm vậy đâu, anh, sao em có thể ghét anh được." Ngữ điệu nhẹ nhàng, lại có chút du dương, tựa như một lời tâm tình. Nhưng vì cố gắng kiềm chế thứ tình cảm không thể bại lộ mà y trói chặt bản thân, không dám lộ ra một chút nào.
Vẫn luôn như vậy, loại kiềm chế này, y đã duy trì rất nhiều năm.
Phó Húc thả lỏng nở một nụ cười, ôn hòa nói: "Được, vậy vài ngày sau gặp lại cậu."
Giờ này khắc này, giữa bọn họ dường như có một loại ăn ý không ai biết. Thế là từ hôm đó ở trong đoàn làm phim, cho đến trước khi quay phân cảnh kia, bọn họ không hề có bất cứ giao lưu nào, tầm mắt có gặp nhau cũng sẽ làm như không mà nhìn ra chỗ khác.
Tạ Thời Dã thậm chí còn gọi A Tinh vào phòng mình để trang điểm, rồi từ khách sạn đến thẳng địa điểm quay, không dùng phòng hóa trang trong trường quay nữa.
Tất cả mọi người ý thức được hai người bọn họ có gì đó không ổn, không ngừng có lời đồn truyền ra, có người nói bọn họ cuối cùng cũng xé rách mặt với nhau, có người nói bọn họ đều có ý với Văn Dao, thế là anh em bất hòa. Có người nói trước đó bọn họ đang yêu đương, giờ chia tay rồi.
Cái gì cũng nói được, thậm chí Chung Xương Minh cũng gọi Phó Húc tới: "Anh với Tiểu Tạ cãi nhau à?"
Phó Húc thong dong trả lời: "Không ạ, quan hệ của bọn em rất tốt."
"Mấy ngày rồi hai đứa không nói gì với nhau, đó mà gọi là quan hệ rất tốt à?" Chung Xương Minh cho là anh đang nói giỡn.
Phó Húc không nhìn vẻ mặt kích động của thầy mình, bình tĩnh nói: "Mới hai ngày thôi mà."
Chung Xương Minh mở to mắt nhìn anh: "Hai ngày còn chưa đủ dài à? Hai đứa là diễn viên chính, là đồng nghiệp trong cùng đoàn làm phim, mọi cử động đều được mọi người để ý, đã có không ít người đến hỏi tôi hai đứa có chuyện gì rồi đấy."
Phó Húc có phần không thể tin nổi: "Mọi người quan tâm đến bọn em thật nhỉ."
Chung Xương Minh không khỏi lườm anh một cái: "Là hóng hớt."
Tay phải Phó Húc chống cằm, ngón tay nhẹ nhàng lướt trên khóe môi: "Xem ra trong mắt mọi người, bình thường quan hệ của em với Tiểu Dã rất tốt, nên mới khiến nhiều người lo lắng như vậy."
"Đã nói là một đám chỉ muốn hóng hớt rồi, chứ không phải là lo cho hai anh." Chung Xương Minh cường điệu.
Phó Húc rót chén trà cho Chung Xương Minh: "Được rồi mà thầy, em với Tiểu Dã không có vấn đề gì hết, qua vài ngày nữa là sẽ tốt thôi."
Phó Húc đã nói như vậy, Chung Xương Minh chỉ có thể tin, có vài người tới chỗ ông thăm dò, ông đều trả lời rằng hai người không có vấn đề gì hết. ngôn tình tổng tài
Cũng rất nhanh, cảnh quay Bạch Trường An bắt gian Kim Lan đã đến. Nguyệt Sinh vẫn luôn sợ hãi nên không dám nói, cậu thích Bạch Trường An, cũng thích Kim Lan, hai người này như huynh tỷ của cậu, còn hơn cả cha mẹ.
Hết lần này tới lần khác đều là do tên Bạch Khởi Phong xấu xa kia, nhất định là hắn ép buộc Kim Lan, Nguyệt Sinh nghĩ vậy.
Nhưng theo số lần phát hiện tăng lên, cậu càng ngày càng tuyệt vọng.
Thật ra trong phủ đã dần có lời đồn, người không biết chỉ có mỗi Bạch Trường An mà thôi.
Bạch Khởi Phong luôn chọn lúc Bạch Trường An không có nhà mà lén lút tới cửa, khi có Bạch Trường An ở đó, Bạch Khởi Phong gần như không để ý tới Kim Lan.
Bạch Trường An lại quá bận rộn, nên hoàn toàn không biết rằng sư đệ và thê tử của mình đã lén lút thông dâm ngay dưới mí mắt y từ lâu.
Đợi đến lúc Kim Lan được chẩn đoán là đã có thai, Nguyệt Sinh khổ sở muốn chết, cậu nhìn Bạch Trường An hạnh phúc tới nhường nào, cõi lòng càng thêm căm hận chỉ muốn cắn chết Bạch Khởi Phong.
Nhưng những bí mật ấy, cậu không dám nói cho Bạch Trường An, cậu sợ rằng vị đại ca ôn hòa hiền lành này sẽ không chịu nổi, gia đình cậu khó khăn lắm mới có được sẽ vỡ tan.
Giấy không gói được lửa, cuối cùng mọi chuyện vẫn vỡ lở. Nguyên nhân là do đầu bếp nữ khua môi múa mép với người hái củi, bị Bạch Trường An tiến tới xem tổ yến cho Kim Lan đã hầm xong chưa nghe được.
Nguyệt Sinh đi theo sau lưng Bạch Trường An, nhìn đại ca của cậu run rẩy, mắt lập tức đỏ bừng.
Bạch Trường An cứng đờ xoay đầu lại, trên mặt y hẵng còn nụ cười gượng gạo, trong miệng lẩm bẩm sao có thể, nhưng khoảnh khắc y đối diện với đôi mắt ngập lệ của Nguyệt Sinh, Bạch Trường An hoàn toàn tuyệt vọng.
Y khàn giọng hỏi: "Đệ cũng biết?"
Nguyệt Sinh bật khóc, muốn ôm lấy Bạch Trường An, muốn giải thích rằng không phải cậu cố ý không nói, mà là cậu không dám nói. Tiếc rằng Bạch Trường An không cho cậu cơ hội, một tay đẩy cậu ra, lảo đảo lao về phía phòng của Kim Lan.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, quá hỗn loạn. Nguyệt Sinh chạy theo Bạch Trường An, nhìn y như cuồng dại mà ép hỏi Kim Lan, nhìn y sụp đổ tinh thần ngã xuống đất hết khóc lại cười, nhìn y chạy ra ngoài tới phủ thiếu tá, tìm Bạch Khởi Phong.
Nguyệt Sinh một mực đuổi theo Bạch Trường An, gần như không có ai ngăn cản hai người vào phủ thiếu tá, có lẽ là Bạch Khởi Phong đã dặn dò khi sư huynh của hắn tới thì không được phép cản lại.
Có sĩ quan phụ tá tiến tới đón họ, đại khái là phát hiện ra tình trạng của Bạch Trường An không thích hợp cho lắm, bèn ngăn y lại. Bạch Trường An đứng đó, đôi mắt đỏ bừng nhìn về phía sĩ quan phụ tá: "Khởi Phong ở đâu? Ta muốn gặp hắn."
Y chỉnh lại nét mặt, không còn hận thù điên cuồng như lúc ở trong nhà.
Cõi lòng tan nát vì bị phản bội và nỗi phẫn nộ điên cuồng không thể tha thứ ngập tràn cơ thể y, gần như muốn hủy diệt y.
Sĩ quan chỉ kịp nói một câu ở sân sau, Bạch Trường An đã lao thẳng đi.
Bạch Khởi Phong mặc bộ đồ luyện công màu đen, đang luyện võ, thấy Bạch Trường An đến còn ngạc nhiên ngừng lại, đi về phía Bạch Trường An, tươi cười đầy sáng lạn: "Sư huynh, sao huynh lại tới đây?"
Tại sao người này, sau khi làm ra chuyện đó rồi, còn dám cười đến an nhiên như vậy với y? Bạch Trường An đứng lại, dùng ánh mắt hoàn toàn lạ lẫm mà quan sát Bạch Khởi Phong.
Dường như Bạch Khởi Phong cũng nhận ra sự bất thường, nụ cười trên mặt biến mất, sợ hãi và bối rối cuồn cuộn dâng lên trong mắt. Hắn cẩn thận từng li từng tí tới gần Bạch Trường An: "Sư huynh, xảy ra chuyện gì vậy? Huynh đừng nhìn đệ như vậy, đệ sẽ sợ hãi."
Bạch Trường An chậm rãi nói: "Ngươi nói con của ta, cũng chính là con của ngươi... Có đúng không?"
Lời này như sấm sét tàn nhẫn đánh tan yên bình giữa hai huynh đệ. Bạch Trường An đau đớn gào thét: "Sao ngươi lại dám đối xử với ta như vậy! Nàng là tẩu tử của ngươi! Là thê tử của ta! Ta là sư huynh của ngươi! Khởi Phong! Là sư huynh của ngươi!"
Mặt Bạch Khởi Phong trắng bệch, hắn mở miệng, nhưng lại không có lời nào để nói.
Bạch Trường An đỏ mắt xông tới, để tự vệ, Bạch Khởi Phong chỉ có thể vừa phòng thủ vừa lùi lại, chật vật đón lấy từng chưởng của Bạch Trường An. Tất cả như trở lại đêm mưa mười năm trước, Bạch Trường An nghe theo lệnh sư phụ phế võ công của Bạch Khởi Phong.
Khi đó Bạch Trường An không nỡ, nên lần này, sư đệ cũng tin rằng y không nỡ.
Cho đến khi Bạch Trường An rút một con dao găm từ trong tay áo ra, hung hăng đâm vào hõm vai Bạch Khởi Phong, chỉ lệch xuống chút nữa thôi sẽ là đâm vào trái tim.
Máu tươi bắn đầy mặt Bạch Trường An, vấy bẩn khuôn mặt anh tuấn ôn hòa ấy, khiến nó trở nên dữ tợn đầy sát khí.
Bạch Trường An hận đến đỉnh điểm, lại hóa bình tĩnh. Y không cảm xúc nhìn Bạch Khởi Phong đang ngỡ ngàng không thể tin nổi, nói: "Bạch Khởi Phong, sao ngươi không đi chết đi?"
Rốt cuộc mưa cũng rơi xuống, càng lúc càng tầm tã, dội lên những vệt máu kia. Bạch Khởi Phong chậm rãi giơ tay lên, ôm lấy khuôn mặt đã nhiễm máu quá nửa của Bạch Trường An, khó khăn mấp máy môi.
Hắn muốn nói chuyện, lại không nói được nên lời.
Hắn quá đau.
Sư huynh, đệ sai rồi, tha thứ cho đệ đi... Có được không?
Cuối cùng mưa cũng tạnh, hai người trên màn hình vẫn còn giằng co không động đậy, Chung Xương Minh hô cắt xong cũng khá là kích động. Cảnh quay này hoàn thành còn tốt hơn ông tưởng tượng, có thể nói là hoàn mỹ.
Ông vỗ tay với hai người còn đang đứng trong bối cảnh, sau khi công nhân tạo mưa dừng lại, nước mắt trên mặt Tạ Thời Dã hiện lên rõ rệt, từng giọt lớn trượt xuống, đó là nước mắt của sự thương tâm tột độ.
Tay Tạ Thời Dã vô lực thõng xuống, quay người đi vài bước, muốn tránh xa Phó Húc một chút.
Trên tay y dính đầy huyết tương dinh dính, y lại không màng tới, dùng hai tay bưng kín mặt, nước mắt hòa tan màu đỏ tươi trên tay. Cảm xúc chân thực trong cảnh quay vẫn còn nguyên đó không hề biến mất khỏi Tạ Thời Dã, y lặng lẽ khóc, cho đến khi Phó Húc gọi y một tiếng: "Tạ Thời Dã."
Tạ Thời Dã mờ mịt nhìn sang, Phó Húc đang mở tay ra với y, bên môi chứa đựng nụ cười, giống như lần đầu tiên y biểu diễn ở trường, lúc xuống sân khấu thì nhìn thấy cảnh tượng đó, là Phó Húc đang chờ để trao cho y một cái ôm.
Phó Húc nói: "Lại đây."
Vào thời điểm này, đầu óc Tạ Thời Dã trống rỗng, không nghĩ nổi điều gì nữa, chỉ có thể nhìn thấy đôi tay đang giang ra và lồng ngực rộng rãi của anh.
Y bất chấp chạy tới, duỗi tay ra, ôm chặt lấy ánh sáng của mình.