Trộm Một Ngôi Sao

Chương 44




“… cậu nói cậu, thích tớ?” Vẻ mặt Lục Dư nhất thời trở nên kỳ quái, anh không hề rời mắt nhìn Quý Tinh chăm chú, trong mắt thậm chí còn mang cảm xúc giống như sợ hãi.

Quý Tinh không chú ý tới sự thay đổi của Lục Dư, vẫn đang không cam lòng yếu thế trừng ngược lại anh, biểu cảm rất nghiêm túc, “Tớ thích cậu có gì không được sao? Tớ không yêu cầu cậu cũng ——”

Quý Tinh không nói hết lời, bởi vì cậu bị dáng vẻ của Lục Dư dọa.

Lục Dư lùi về sau một chút, đứng đấy như cả người trút được gánh nặng, tay phải nâng lên che mắt, hình như đang không ngừng run rẩy, qua một lúc lâu cũng không nói gì.

Quý Tinh thấy có hai vệt như nước mắt dừng ở nơi mặt không bị che, cậu đờ người, một lúc lâu sau mới gọi anh, “Lục Dư? Cậu…” Khóc à?

Lục Dư hít sâu một hơi, lúc bỏ cánh tay trên mặt xuống thì đã trở lại bình thường, chỉ có thể từ giọng nói khàn khàn của anh xác định được anh thực sự đã khóc, anh nói, “Cậu… đừng gạt tớ.”

Quý Tinh ngơ ngác nhìn anh, “Tớ lừa cậu cái gì…”

Lục Dư nhìn cậu, nụ cười đắng chát, “Tớ yêu cậu không mong được đáp lại, nhưng nếu cậu đáp lại một lần, cả đời tớ sẽ nhớ mãi lúc này.”

“Cậu yêu tớ? Vậy cậu còn gạt tớ cậu có bạn gái…” Quý Tinh đờ ra không nhúc nhích.

“Tớ không dám nói với cậu, cậu mà biết thì nhất định sẽ trốn tránh tớ, tớ chỉ nghĩ, nếu tớ nói tớ đã có người yêu, cậu sẽ không phát hiện tớ vẫn còn yêu cậu.” Ánh mắt Lục Dư hơi di chuyển.” Có thể gặp lại cậu, đã rất là, là… may mắn.” Kỳ thực anh đã sớm chuẩn bị sẽ không còn được gặp lại Quý Tinh nữa, dù chín năm hay chín mươi năm cũng như nhau.

Trong lúc nhất thời Quý Tinh không biết nên có phản ứng gì, lòng cậu kinh hoảng một trận, cậu nghĩ đến tâm trạng của Lục Dư giây phút này đã cảm thấy nội tâm vô cùng chua xót. Cậu đi vài bước đến bên cạnh Lục Dư ôm chặt anh, “Tớ thích cậu để ý cậu, tớ càng không nỡ gạt cậu.”

Lục Dư cũng dùng sức ôm lại cậu, như muốn khảm người này vào trong cơ thể mình, giọng điệu của anh vẫn còn chưa chắc chắn, “Ở bên tớ rất cực khổ, tớ là đàn ông, xã hội sẽ gây áp lực cho cậu, gia đình sẽ gây áp lực cho cậu, đủ loại dư luận khó nghe sẽ bủa vây cậu, tớ không muốn cậu khó chịu.”

Quý Tinh áp sát tai anh trả lời, “Người tớ thích là cậu, cảm giác của cậu là quan trọng nhất, những người khác đều xếp phía sau. Tớ sống vì bản thân, có khó chịu hay không phải để tớ nói mới đúng.”

Lục Dư siết chặt vòng ôm, đột nhiên nói một câu chẳng liên quan, ” Tớ đã đọc xong “Thần điêu hiệp lữ”rồi, tớ và hình tượng tiên nữ cậu thích căn bản không có chỗ nào giống nhau.”

Rất lâu trước kia Quý Tinh đã từng tùy ý nói một câu, cậu nói cậu thích cô gái giống như tiên nữ. Cậu nhất thời cảm động Lục Dư lại nhớ rõ loại chuyện nhỏ nhặt này như vậy, còn lấy ra so sánh, lập tức vừa giận vừa buồn cười, “Tớ xem tiên nữ là thần tượng, tớ xem cậu là đối tượng, cậu cảm thấy hai cái này có thể so sánh với nhau à? Thần tượng là người để sùng bái, đối tượng mới là người để sống chung, tớ chỉ muốn làm đối tượng của cậu.”

Ngôi sao này thật sáng chói, khiến tất cả cảm giác không chắc chắn đều bị lu mờ theo.

Lục Dư nghiêng đầu, vui vẻ phát ra từ tận đáy lòng, “Được thôi, cậu muốn thế nào thì cứ làm thế đó đi.”

Bọn họ dựa vào xe, trốn trong bóng tối hôn nhau kịch liệt.

Lục Dư cạy mở hàm răng của Quý Tinh, trêu chọc đầu lưỡi mềm mại ướt át của cậu, liếm nuốt tất cả hơi thở, ngậm môi của cậu mà mút. Quý Tinh bị anh hôn đến mất khống chế, không ngừng siết chặt cánh tay đang vòng lấy lưng Lục Dư, sức nặng của anh ép cậu cong về phía sau, nhưng cậu chỉ thuận theo duy trì tư thế này, phối hợp với động tác môi lưỡi của Lục Dư, dùng đầu lưỡi mình ép vào lưỡi anh, gần như không một kẽ hở. Tiếng nước bọt chậc chậc của hai người lọt vào tai, trong đêm yên tĩnh khiến người ta cực kỳ nhiệt tình kích động.

Tựa như đang tập trung hết sức lực và tình yêu vào trong nụ hôn.

Lục Dư ôm eo Quý Tinh, cắn vành tai của cậu, thanh âm khàn khàn khẽ cười gọi, “Tinh Tinh, Tinh Tinh.”

“Hah hah…” Cả người Quý Tinh chấn động, miệng mở to phát ra tiếng thở dồn dập, xưng hô này của Lục Dư khiến trong cơ thể cậu xẹt qua một trận run rẩy, sâu trong linh hồn có một luồng nóng bỏng gấp gáp phun trào.

Tay của Lục Dư cách áo của Quý Tinh vuốt ve lên xuống sau lưng, mang theo ám chỉ hàm súc vô hạn. Quý Tinh cảm thấy người dưới căng đến sắp bốc cháy, cậu níu lấy quần áo Lục Dư nói, “Lên lầu, vào nhà cậu.”

Rầm.

Cửa vừa đóng lại, đèn cũng không kịp bật, Quý Tinh vừa quay người đã đè Lục Dư lên phía sau cánh cửa cố sức hôn anh, vói đầu lưỡi vào lật quấy, đuổi theo môi anh thè lưỡi ra liếm cắn, giống như một con thú non động dục. Lục Dư đỡ lấy gáy cậu, mặc cho cậu làm, anh đều nhiệt liệt đáp lại. Quý Tinh không nhịn được dùng người dưới nửa cương cọ mạnh vào Lục Dư, ý muốn tìm kiếm sự giải thoát, Lục Dư không cho cậu thời gian kịp phản ứng, trực tiếp lột quần cậu ra, cách một cái quần lót thật mỏng áp tay lên, “Muốn tớ giúp cậu không?”

“Hah hah… a…” Quý Tinh hơi lùi ra vùi đầu vào cổ Lục Dư, trong giọng nói không giấu nổi dục vọng, “Muốn, muốn cậu sờ tớ.”

Lục Dư kéo quần lót cậu xuống một chút, mặc kệ nó lộn xộn vướng lại trên mông, vừa hôn cổ cậu vừa dùng ngón cái chậm rãi ma sát quy đầu của cậu, cẩn thận vuốt qua đường rãnh bên trên, bắt đầu di chuyển lên xuống một cách thành thạo.

Quý Tinh kích động đến mức nước mắt sinh lý cũng sắp tràn ra, không phải cậu chưa từng tự mình làm, nhưng cảm giác đó hoàn toàn khác với cảm giác Lục Dư làm cho cậu, ngoại trừ thỏa mãn dục vọng trên cơ thể mà còn cả kích thích về mặt tinh thần, cậu ngửa cổ về phía sau, không nhịn được rên rỉ, “Ưm a… nữa, nhiều hơn chút nữa… tiếp tục sờ tớ…”

Âm thanh Quý Tinh phát ra khiến Lục Dư suýt vứt bỏ tất cả lý trí, muốn nuốt trọn cả người cậu, muốn cậu không ngừng rên rỉ như vậy, muốn cậu sung sướng đến mức tận cùng. Anh dứt khoát lột phăng quần lót của Quý Tinh ra, ngồi xổm xuống há mồm ngậm chặt dương vật của Quý Tinh, đầu lưỡi bọc lấy quy đầu không ngừng liếm láp, dần dần càng lúc nuốt càng sâu.

“A… hah hah… tớ, tớ sắp…” Quý Tinh cuối cùng cũng bị kích thích đến bật khóc, cậu không tự chủ được níu lấy tóc Lục Dư, gục đầu xuống nhìn cảnh tượng Lục Dư đang vùi đầu khẩu giao cho mình, dục triều ùn ùn kéo đến cùng cảm giác thỏa mãn gần như khiến cả người cậu xụi lơ, nhưng khoái cảm không gì sánh kịp ở người dưới lại không ngừng kích thích thần kinh của cậu, “Tớ muốn bắn… A…”

Lục Dư cảm giác được cậu sắp xuất tinh, gia tăng thêm lực mút vài cái thật mạnh, nghe thấy tiếng thở hổn hển càng lúc càng kích động của Quý Tinh, cuối cùng trong phút chốc anh nhả thứ trong miệng ra nhưng không lùi về —— Quý Tinh bắn lên mặt anh.

Cậu mệt lả co quắp ngồi dưới đất, nhưng trong mắt là dục vọng càng thêm đậm. Lục Dư ôm chầm cả người cậu, “Tinh Tinh, giúp tớ liếm sạch đi.”

Quý Tinh tiến tới ngồi vào lòng Lục Dư một cách tự nhiên, ôm mặt anh không ngừng hôn, vừa hôn vừa liếm thứ mình vừa bắn ra. Tinh dịch tanh nồng lúc này còn mãnh liệt hơn thuốc kích thích, khiến lửa dục trong lòng hai người cháy càng thêm dữ dội, trong không khí đều là hương vị tình sắc.

Lục Dư đứng dậy nâng hai cánh tay của Quý Tinh, ôm lấy cậu từ phía trước như ôm trẻ con, Quý Tinh tự động dùng đùi kẹp chặt eo anh, dương vật trần trụi không ngừng cọ xát quần áo của Lục Dư, Lục Dư bóp hai cánh mông cậu nâng cậu lên, “Chúng ta đi tắm đã.”

Quý Tinh ôm cổ anh không nhịn được cười, tiếng cười khàn đặc, “Ừm.”