Trộm Mộ Nuôi Chồng

Chương 85: Món quà của Thiển dành cho Quan địa phương




*Thưa ông, trà của ông đây ạ !

"Bà đâu rồi ?"

*Dạ bà chơi với cậu chủ nhỏ trước sân nhà.

Thấy Tiểu Ngạch như có điều gì muốn nói, Thiển khẽ hỏi "còn có chuyện gì sao ?"

Tiểu Ngạch vò vò trái tai một lúc rồi khẽ gật đầu "Dạ !"

"Hửm ? Gì thế ?"

*Dạ, con nghe nói Quan địa phương vùng này cũng mới về nhậm chức... mà người này ông có quen biết !

"Ai thế ?"

*Dạ là người có tên Tuấn Anh, từng xếp hạng thứ ba của khoa thi.

Thiển cười nham hiểm "Lại có Quan chức địa phương mới à ! Chắc là Triều đình mục nát cả rồi, nên một tên vô dụng như hắn ta mà cũng được lên làm quan. Đúng thật là vi diệu". "

Tiểu Ngạch nhìn thấy lão già nhà mình cười nham hiểm mà nghe lạnh cả sống lưng "Chắc không phải là ông định làm chuyện gì xấu xa đó chứ".

"Tiểu Ngạch"

*Dạ con đây thưa ông !

"Giúp ông chuẩn bị quà gửi đến cho Quan địa phương mới".Tiểu Ngạch gãi đầu "mà nhà mình thì còn gì nữa đâu để tặng, thưa ông !"

Thiển mỉm cười "còn...tặng quà là xuất phát từ tấm lòng, cái gì cũng có thể được xem là quà cả thôi".

*Vậy thì chắc là hủ giấm nhà mình ông nhỉ !

Thiển đen mặt !

(Ý của Tiểu Ngạch là ông chủ nhà mình đang ghen, cậu đã từng nghe lồng nga lóng ngóng là Khánh Băng và Tuấn Anh từng xảy ra một đoạn đường phu thê).



*Dạ...ý của con là nhà mình chỉ còn mỗi hủ giấm là chưa dùng đến, chúng ta có thể gửi đến Quan huyện làm quà.

Thiển liếc nhìn Tiểu Ngạch, thấy cậu bé không hề có chút biểu hiện lạ nào, anh thầm nghĩ "thằng bé chắc không phải ý kia đâu nhỉ !"

Thiển liếc nhìn vào xó rồi cười lạnh "Tiểu Ngạch"

*Dạ thưa ông !

"Lấy đôi guốc rách đó lại đây cho ông"

Tiểu Ngạch khó hiểu nhìn Thiển "để làm gì vậy ông ?"

"Tặng cho Quan địa phương của chúng ta"

*Ông bảo sao ạ ?

"Con ngạc nhiên làm gì chứ ! Ông bảo con lấy thì cứ lấy lại đây cho ông".*Da!

//Bẩm Quan, sáng nay có người mang quà đến tặng Quan.

Tuấn Anh cười cười "Ta mới về mà đã có kẻ muốn nịnh nọt ta rồi à ! Kẻ đó cũng thức thời đấy.

//Dạ!

*Món quà đó đâu đưa ta xem.

Nhìn thấy tên lính sai cầm chiếc hộp đẹp đẽ trên tay thì khoái chí cười "Hừ...chắc là món quà rất giá trị đây mà".

I/Dạ đây thưa Quan.

Tuấn Anh mở chiếc hộp ra xem thì không khỏi giật mình "Mẹ kiếp !"

Thấy mặt mày Tuấn Anh có vẻ như rất u ám, tên lính gác xanh mặt "có chuyện gì vậy thưa Quan ?"

*Kẻ nào đã mang cái thứ rác rưởi này đến đây ?



//Dạ...Bẩm Quan, là một người đàn ông có dáng người cao ráo, ngũ quan vô cùng hài hoà.

Tuấn Anh siết chặt tay "thật khốn kiếp, ta mà biết được là kẻ nào thì sẽ giết không tha".Khánh Băng bế con ra chợ, nơi này cách chợ khá xa. Cô phải đi bộ một quãng đường khá xa mới vào được thị trấn nhỏ, giữa trấn nhỏ có một khu chợ...buôn bán đủ các loại mặc hàng, giá cả cũng tương đối rẻ.

Khánh Băng mãi mê nhìn ngắm các quầy hàng được bày bán hai bên đường. Tuy nhà cửa đã bị tịch thu hoàn toàn nhưng Thiển vẫn cho Khánh Băng rất nhiều tiền tiêu vặt, cô thấy chồng mình đang gặp khó khăn nên cái tính vốn tằn tiện của cô càng thêm tằn tiện hơn bội phần.

Tiểu Ngạch thấy Khánh Băng cứ đi tới đi lui mãi, cậu có còn lạ gì cái tính keo kiệt của bà chủ mình nhưng vẫn muốn nhắc nhẹ "Thưa bà, bà định mua gì ạ ?"

Khánh Băng nhìn Tiểu Ngạch rồi khẽ thở dài "ta cũng không biết nữa, món nào cũng cần phải mua nhưng ta thấy món nào cũng đắt quá".

*Không đắt lắm đâu ạ ! Con thấy giá cả hợp lý lắm rồi.

- Vậy sao ? Nhưng ta thấy rất đắt.

*Con chắc chắn là không đắt, đảm bảo với bà luôn đó.

- Vậy à ? Vậy...

Tiểu Ngạch nhìn Khánh Băng đến không chớp mắt "Vậy mình mua nhanh còn về sớm nữa ạ ! Trưa hơn một chút sẽ nắng gắt, lại khổ cậu chủ nhỏ".

Khánh Băng nghe Tiểu Ngạch nói thế thì cũng hợp lý. Cuối cùng thì mua đến mức Tiểu Ngạch không thể cõng nổi nữa.

Tiểu Ngạch khóc mếu máo, kêu trời cao cũng nào thấu "hu hu...mình đúng là cái miệng kiện cái thân".Khánh Băng vừa lướt qua mặt Tuấn Anh, anh nhíu mày "là cô ấy...Khánh Băng, là Khánh Băng !"

Tuấn Anh vừa quay đầu nhìn lại đã không thấy Khánh Băng đâu nữa, anh đảo mắt một vòng nhưng vẫn không thấy người "mình bị hoa mắt sao ?"

Tuấn Anh tìm kiếm thêm một lúc nhưng vẫn không thấy người, lúc này anh mới khẳng định là mình vừa hoa mắt nên dứt khoát rời đi.

Tiểu Ngạch khẽ lên tiếng "hắn đi xa rồi thưa bà !"

Khánh Băng cùng Tiểu Ngạch chui ra...

- Thật khốn kiếp, đúng là oan gia ngõ hẹp.