"Bà xã đang đọc sách gì mà chăm chú vậy ?"
Khánh Băng mỉm cười "chỉ là quyển sách tầm thường thôi mà anh".
Thiển nhìn qua quyển sách rồi chợt nhíu mày "sách bình thường thôi sao ?"
- Dạ !
Thiển trầm tư "quyển sách không tầm thường chút nào, nhưng sao bà xã mình lại có được quyển sách ấy !"
"Bà xã cho anh mượn đọc với có được không ?"
- Ờ...anh thích thì cứ cầm lấy mà đọc.
Thiển mỉm cười "anh đùa thôi !"
Cô đặt quyển sách lên đầu giường và vươn tay ra ôm lấy Thiển nhưng không nói gì, chỉ gác cằm lên vai anh.
"Bà xã sao vậy ?"
Gần đây tâm trạng cô thật sự rất mệt mỏi, phiền toái vô biên nhưng lại không biết sang sẻ cùng ai.
- Thiển !
"Bà xã có chuyện gì vậy ?"
- Anh đặt tên cho con của chúng ta là gì ?
"Điền"
Khánh Băng mỉm cười "anh định cho con trai chúng ta cả đời quanh quẩn bên ruộng vườn sao ?"
Thiển bật cười "như vậy thì có gì không tốt, gia đình của chúng ta ruộng đất bao la cò bay thẳng cánh, con chúng ta có đi cả đời cũng không đi giáp được ruộng vườn".
- Em thấy cái tên cũng hay.
Quạ...
"Lại là quạ"
Khánh Băng lạnh mặt "Ông ta lại đến, gần đây ông ấy rất thường xuyên xuất hiện".
Cảm nhận được Khánh Băng đang lo lắng điều gì đó, Thiển khẽ hỏi "Bà xã sợ quạ sao ?"
Khánh Băng gật đầu !
Thiển nhanh chân bước xuống giường và đi đến bên cửa số, thấy con quạ đang nhìn đăm đăm về phía mình. Anh khẽ lên tiếng "dòng giống quạ nhà mày thật phiền, dăm ba hôm lại có một con vác mạng đến đây nộp".
Phịch...
Quạ...
Con quạ bị Thiển đánh rơi xuống đất và kêu lên một tiếng cuối cùng rồi chết đi.
-Á...
Khánh Băng đau đớn ôm ngực, khó thở và ngất lịm.
Thiển hốt hoảng ôm lấy Khánh Băng vào lòng "Bà xã, em sao rồi ? Đã xảy ra chuyện gì ?"
"Thầy lang, vợ tôi thế nào rồi ?"
// Thưa ngài Hương quản ! Bà Hương quản đã mắc phải bệnh lạ, tạm thời thì tôi vẫn chưa tìm ra được đó là bệnh gì.
Thiển siết chặt tay "Ông đùa gì vậy chứ? Làm gì có chuyện đó, đã là bệnh thì phải có tên gọi chứ...cảm, ho, thương hàn.v.v...tất cả đều có tên gọi còn gì".
//Thưa ngài ! Đó là những bệnh thông thường, còn bệnh mà bà Hương quản mắc phải...là một bệnh lạ.
Thiển thở dài "Vậy giờ phải làm thế nào ?"
// Tạm thời thì tôi sẽ kê vài thang thuốc bổ cho bà Hương quản. Đợi sau rồi hẳn tính tiếp.
"Được rồi ! Ông lui đi".
// Tôi xin phép !
Thiển nhìn chằm chằm lên người Khánh Băng rồi chợt nhíu mày "ma khí, sao trong lồng ngực bà xã lại có ma khí ?
Chả trách bà xã lại miệt mài đọc quyển sách ấy, bình thường bà xã giấu rất kỹ nên mình không nhìn thấu được.
Cuối cùng thì bà xã còn có bao nhiêu bí mật mà mình chưa biết ?"
Thiển dùng sức mạnh của mình để đẩy ma khí trong người Khánh Băng ra ngoài...
//Ha ha ha...đừng phí công vô ích.
"Ngươi là ai ?"
//Ta là ngươi !
Thiển siết chặt tay "tại sao ngươi lại đến quấy nhiễu bà xã ta ?"
//Là cô ta tự nguyện, cô ta vì muốn cứu ngươi nên chấp nhận hấp thụ phần ma khí đó, nếu không thì ngươi đã sớm trở thành ác quỷ !
"Ta hiểu rồi, chả trách ta tập luyện tập mãi mà không tăng đến cảnh giới ta mong muốn. Hóá ra là ngươi đã phản bội ta".
// Vậy thì thế nào ?
"Ngươi đừng bao giờ quên, ngươi cũng chỉ là một phần của ta, tưởng ta không thể khống chế được ngươi sao ?"
//Nếu ngươi có được cái bản lĩnh đó thì đã không có ta.
"Cuối cùng thì ngươi muốn làm gì vợ ta ?"
// Ta muốn cô ấy hút cạn ma khí của ta.
"Ngươi có biết ngươi làm như vậy sẽ hại chết cô ấy không ?"
Âm...
Phịch...
Thiển ra tay thu phục tước âm của mình nhưng không thành công, ngược lại anh còn bị thương nặng.
//Ngươi không phải là đối thủ của ta đâu.
Thiển đau đớn gượng dậy nhưng vì bị thương nặng nên anh nôn ra máu và ngất đi.