Hông bà mới về.
Thiển dịu dàng đỡ Khánh Băng về phòng...
"Bà xã, em nghỉ ngơi đi ! Anh đến thư phòng giải quyết công việc".
- Anh vừa về đến nhà đã bắt tay vào việc rồi, sao anh không nghỉ ngơi ?
"Anh không mệt"
- Được rồi, anh nhớ chú ý đến sức khỏe.
"Anh biết rồi bà xã !"
Khánh Băng ngoan ngoãn nằm xuống giường.
Thiển yên tâm mỉm cười, anh hôn nhẹ lên trán cô rồi mới rời đi.
Thiển vừa rời khỏi phòng, Khánh Băng liền bước xuống giường. Cô chỉ ngoan ngoan ngoãn và an phận trước mặt
Thiển, để anh được yên tâm.
Rầm...
Cánh cửa phòng của Quản gia Thịnh bị Khánh Băng đá văng ra một bên.
Quản gia Thịnh giật mình, ông đảo mắt nhìn về phía cửa, thấy người đến là Khánh Băng thì ông liền nổi cơn thịnh nộ "Ả đê tiện kia, đến đây làm gì ?"
Khánh Băng cười lạnh "đây là nhà của tôi, ông ý kiến gì chứ ?"
Lần trước Quản gia Thịnh bị đánh trăm gậy, gân cốt toàn thân đều đứt đoạn, mấy tháng qua nằm yên bất động trên giường.
Khánh Băng tiến đến bên cạnh giường Quản gia Thịnh, cô lạnh giọng thốt lên "đã thành một kẻ phế nhân rồi mà cái miệng này vẫn còn kêu quan quát, vậy thì tôi sẽ khiến cho cái miệng này của ông mãi mãi không thể kêu được nữa !"
//Cô...
Khánh Băng cười lạnh "Kẻ như ông, sống lâu chỉ thêm chật đất !"
//Đàn bà mang thai thì nên tích lại chút đức cho con.
- Tôi vẫn đang cố gắng tích đức, nhưng không phải tìm đức trên người của những kẻ không ra gì. Nhất là ông đó...
//Rồi cô sẽ phải trả giá đắt cho những hành động của mình.
//Rồi cô sẽ phải trả giá đắt cho những hành động của mình.
- Ồ...ông đang hù dọa tôi đấy à ? Tôi cũng sợ lắm đó.
Khánh Băng đứng dậy ung dung rời đi...
Quản gia Thịnh nhìn theo, ông như muốn ăn gan uống máu cô.
HIẢ đê tiện !
Thiển tìm kiếm khắp nơi trong thư phòng nhưng không tìm ra được chiếc chìa khóa nào "Cuối cùng thì lão già kia muốn tìm chiếc chìa khóá gì ? Phải chăng chuyện này là bí mật của cha mình mà ông ta đã vô tình biết được !"'
Thiển phiền não thở dài !
Trong lúc vô tình, Thiển quét mắt ngang bức tranh...bức tranh mà trước đây Hương quản Tần rất thích "sao lại có thứ hoa văn đó trong bức tranh ?"
Thiển nhìn kỹ bức tranh thì hoa ấy biến mất, chỉ còn lại khóm hoa cúc vàng rực rỡ.
"Không đúng, rõ ràng bức tranh này có vấn đề !"
Cốc...cốc...
//Thưa ông, đã đến giờ cơm chiều. Bà đang đợi ông ra ăn cơm.
"Ta biết rồi !"
Thiển nhìn lại bức tranh một lần nữa "nhất định là có bí mật gì đó ở trong cái thư phòng này !"
Nhìn mâm cơm chiều tươm tất trên bàn, Khánh Băng vẫy tay gọi cô hầu nữ !
// Thưa bà, bà gọi con có gì căn dặn ?
- Tôi thấy thức ăn hôm nay có vẻ rất ngon, cô mang đến cho Quản gia Thịnh một phần.
//Dạ thưa bà, con sẽ mang đến cho Quản gia ngay.
Cô hầu nữ vội vàng chạy vào bếp chuẩn bị phần ăn cho Quản gia Thịnh.
Thấy cô hầu đã chuẩn bị xong thức ăn cho Quản gia Thịnh, Khánh Băng chầm chậm bước đến và khẽ hỏi "Đã chuẩn bị xong hết rồi à ?"
//Dạ thưa bà !
Cạch...
I/Ơ kìa nhẫn của bà...
Cô hầu lập tức cúi xuống gầm bàn giúp Khánh Băng nhặt chiếc nhẫn.
Khánh Băng cười lạnh "món ăn hôm nay ngon và bổ dưỡng lắm, ông Quản gia nhớ ăn nhiều vào !"
// Thưa bà, nhẫn của bà đây ạ !
- Tôi cảm ơn, cô nhớ chăm sóc tốt cho Quản gia, tháng này tôi sẽ thưởng thêm tiền.
//Dạ con nào dám nhận thêm tiền nữa ạ !
Khánh Băng xoay người rời khỏi nhà bếp, vừa quay trở lại nhà ăn đã thấy Thiển ngồi đợi cô.
- Thiến !
"Bà xã đi đâu vậy ?"
- Em vào bếp xem mọi người làm việc thế nào thôi ạ !
"Ăn cơm thôi em"
- Dạ !
Trước mặt Thiển thì lúc nào Khánh Băng cũng ngoan ngoãn và đáng yêu đến mức anh chỉ nhìn cô thôi đã thấy trái tim mình như tan chảy.
Khánh Băng nghĩ đến việc Quản gia Thịnh ăn xong bữa cơm ngon đó thì chuyện gì sẽ xảy ra, cô đã cho vào canh chút bột được làm từ lá cà độc dược "tốt nhất là ông ta mãi mãi biến mất".
Thiển thấy Khánh Băng cứ ngồi cắn đũa, thỉnh thoảng lại không giấu được nụ cười, dù cô đã cố nén cười.
"Bà xã ! Em đang nghĩ gì vậy ?"
Khánh Băng nhanh miệng trả lời "đêm qua em nằm mơ thấy con của chúng ta !"
Thiển cong môi cười "con chúng ta dễ thương lắm đúng không em ?"
KhÁNh BăNG Gật đầU !