Thiển vừa đỡ Khánh Băng nằm xuống giường, mắt anh vô tình quét ngang phần bụng cô, anh chợt nhìn thấy một bé con nằm mút tay, nó nháy mắt với anh một cách rất tinh nghịch, anh cố gắng tập trung hơn để nhìn lại thì cảnh tượng ấy không còn nữa.
"Đứa bé kia là con của mình sao ? Nó thật sự rất đẹp, nó giống như đồng tử bên cạnh bồ tát, nhưng mình không nhìn ra được nó là bé trai hay bé gái".
- Thiển, anh không ngủ sao ?
"Bà xã ngủ trước đi. Anh sắp thi rồi, cần phải đọc nhiều sách !"
- Anh phải chú ý đến sức khoẻ.
"Anh biết rồi, đọc sách thêm một lúc nữa thì anh sẽ ngủ".
Thiển cúi xuống hôn nhẹ lên trán Khánh Băng "Bà xã ngủ ngoan".
Khánh Băng mỉm cười "anh nhớ ngủ sớm"
"Ừm !"
Thiển ngồi vuốt ve nhẹ nhàng vùng trán Khánh Băng để giúp cô thấy dễ ngủ hơn, chỉ một lúc sau cô đã ngủ thiếp đi.
Thiển quay trở lại thư phòng, anh chăm chú ngồi đọc sách.
Vù...
Một cơn gió mạnh thổi qua...
Cạch...
Ngọn đèn chong cóc trên bàn đọc sách ngã xuống.
Thiển nhíu mày, anh nhìn chằm chằm vào khoảng không rồi cười lạnh "là Miêu Vương !"
// Tên ác bá kia...ngươi thật quá tàn nhẫn, chỉ vì muốn luyện huệ nhãn và những thứ tà thuật đáng sợ kia mà đã ra tay sát hại vô số tiểu Miêu chốn nhân gian. Hôm nay ta sẽ đòi lại công đạo cho chủng loài của ta.
"Miêu Vương, ta đã cất công tìm kiếm ngươi rất lâu rồi nhưng không gặp, không ngờ hôm nay ngươi lại tự chạy đến chỗ ta nộp mạng".
//Đền mạng đi tên ác bá, vô nhân đạo tính.
Miêu Vương liền ra tay với Thiển... nhưng qua một hồi giao đấu thì Miêu Vương bị Thiển nuốt luôn anh linh.
Sức mạnh Thiển đã tăng lên gấp trăm lần bình thường.
"Thần Miêu gì chứ...cũng chỉ là một con mèo ngốc, dám chạy đến đây la hét trước mặt ta, giờ thì cũng đã bị ta nuốt luôn linh khí".
Thiển nhìn vào không gian, vô tình nhìn thấy người pha trà đang ngồi đọc sách giữa thư phòng rộng, anh tập trung nhìn kỹ hơn "đúng là hắn ta...nhưng sao mình lại nhìn thấy hắn ta, thật ra thì hắn ta là ai ?"
Xạt...
Nghe có tiếng động, Thiển đưa mắt nhìn quanh thì thấy con mèo đen khi nãy vẫn còn nằm trong góc. Lần này anh lại nhìn rõ cả xương cốt của nó, thấy ẩn trong xương của con mèo là cốt của loài rắn hổ mang, Thiển lạnh mặt
"hóá ra nó là con linh miêu, loài linh miêu vốn rất tàn ác, có lẽ vì muốn bám theo để trả thù nên chưa chịu đi. Nếu không giết nó thì chắc chắn nó sẽ làm hại đến người trong nhà".
Méo...
Phịch..
Con mèo đen bị Thiển đánh một cú thật mạnh, nằm giãy giụa trên đất.
M..é...o...
Tiếng kêu dần đứt quãng rồi im bặt !
Thiển kiểm tra lại thật kỹ rồi mới vứt đi.
Buổi sáng thức dậy, Khánh Băng tìm kiếm xung quanh nhưng không thấy con mèo mù mắt ấy đâu nữa, cô khẽ thở dài "hy vọng mày sẽ có được một người chủ tốt !"
"Bà xã, em đang tìm gì vậy ?"
- Dạ không ạ !
"Anh đến trường nhé bà xã, trưa về anh sẽ đưa em đi ăn".
- Hôm nay anh thi đúng không ạ ?
Thiển gật đầu !
Khánh Băng chồm người lên ôm vai Thiển "chúc ông xã thành công".
Tim Thiển như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực "cảm ơn bà xã !"
Thiển hôn nhẹ lên trán Khánh Băng rồi mới lái xe ra khỏi nhà...
'Thưa bà, con đi học đây ạ !'
Thiển và Tiểu Ngạch đều đi vắng, Khánh Băng ngồi một góc mãi thì thấy nhàm chán, cô thay bộ áo dài thướt tha rồi ra trước cổng vẫy gọi chiếc xích lô.
I/Quý cô muốn đi đâu ?
- Uống trà !
Rất nhanh bác xích lô kéo xe chạy phăng phăng trên phố...
- Dừng lại !
Khánh Băng vừa bước xuống xe, cô thấy quán trà không mở cửa thì lòng cô có chút thất vọng, cô bước trở lại xe.
- Bác chạy một vòng phố có được không ?
Bác kéo xích lô gật đầu, ông thấy vui mừng còn không kịp.
//Quý cô muốn đi dạo phố sao ?
- Dạ !