Trộm Mộ Nuôi Chồng

Chương 46: Cây hoa trúc đào




Cảm nhận được có ánh mắt luôn dõi theo mình, Khánh Băng ngột ngạt khó chịu. Với lại gần đây trong giấc ngủ của cô như có ai đó luôn làm phiền, đêm nào cũng nghe có người gọi tên cô.

//Thưa bà, bà có gì căn dặn?

//Thưa bà…

Đám hầu nữ nhìn thấy Khánh Băng thì lễ phép bước đến chào hỏi cô.

Thu Hương đang đứng lạnh lùng một góc, thấy Khánh Băng xuất hiện thì cũng bước đến chào hỏi “thưa bà, bà có gì căn dặn?”

- Tôi…

//Ông mới về!

Khánh Băng hối hả chạy ra ngoài…

“Bà xã!”

- Anh về rồi!

Thiển ôm chặt lấy Khánh Băng “bà xã…anh nhớ bà xã quá!”

- Chắc là anh đói bụng lắm rồi đúng không?

“Đúng rồi bà xã, anh rất đói”.

- Để em vào bếp nấu chút gì đó cho anh ăn.

“Việc bếp núc đã có mấy đứa hầu nữ lo rồi, anh nhớ bà xã lắm rồi!”

Khánh Băng nghe ra được ý đen tối trong lời nói của Thiển, cô ngại ngùng quay mặt đi…

Thiển liền bế cô lên, cảm nhận được như có ai đó đang nhìn mình, Thiển đảo mắt nhìn quanh thì thấy có một người phụ nữ lạ đang đứng nhìn mình đăm đăm, sắc mặt Thiển liền trở nên lạnh lùng u ám.

Khánh Băng khẽ nhíu mày “Thiển, anh sao vậy?”

Thiển lắc đầu và bế cô sải từng bước rộng đi về phòng.

- Anh sao vậy?

“Nhà mình mới tuyển thêm hầu nữ sao em?”

Khánh Băng lắc đầu “đâu có”

“Vừa nãy anh thấy có người lạ!”

- À! Chắc người lạ mà anh nói, là em họ của Quản gia Thịnh.

“Sao lại ở trong nhà mình?”

- Dạ, hai hôm trước bác Thịnh có xin với em là cho cô em gái họ của ông ấy ở nhờ nhà chúng ta một thời gian để điều trị bệnh tình gì đó.

Thiển không hài lòng lắm, anh cảm thấy người phụ nữ này khá kỳ lạ, nhất là ánh mắt khi nãy đã nhìn anh.

“Bà xã!”

- Em nghe!

“Sau này, bà xã đừng bao giờ tiếp xúc với những kẻ lạ”.

Khánh Băng mỉm cười “em biết rồi ạ!”

Thiển cảm giác có người đang ở ngoài hành lang, anh nhanh chân đi đến mở cửa. Đập vào mắt anh là người phụ nữ khi nãy, anh chau mày “làm gì ở đây?”

Thu Hương run sợ, miệng ấp úng “Dạ…tôi định đến hỏi xem ông bà Hương quản có gì căn dặn hay không!”

“Tôi không mượn, còn không cút thì tôi sẽ đuổi bà ra khỏi nhà”.

*Tôi xin lỗi ông Hương quản!

Thiển lạnh lùng nhìn Thu Hương rồi quay lại giường, anh có cảm giác người phụ nữ kia vô cùng kỳ lạ.

- Chuyện gì vậy anh?

“Ờ, không có gì, chỉ là một con mèo đứng trước cửa phòng mình!”

- Mèo sao?

Thiển thật sự thấy bất an nên khẽ hỏi Khánh Băng “Bà xã, những ngày anh đi vắng, nhà có gì lạ không?”

Khánh Băng khẽ nhíu mày, cô lưỡng lự vì không biết có nên kể cho Thiển nghe về việc đêm đêm có ai đó cứ luôn gọi tên cô.

“Em sao vậy?”

- Em không sao!

Nhìn vẻ mặt khác thường của Khánh Băng, Thiển cũng đoán được đã có chuyện gì đó bất thường xảy ra với cô, có lẽ vì sợ anh lo lắng nên cô không muốn nói ra.

“Được thôi, nếu như em không muốn nói ra thì anh sẽ tự mình tìm ra sự thật”.

Thiển ôm vợ ngủ một giấc thật ngon, khi anh thức dậy đã là chiều muộn. Anh xuống giường đi dạo quanh nhà, thấy mọi thứ vẫn không có gì thay đổi, nhưng không khí của ngôi nhà thì khá lạ lẫm, nguyên nhân ở đâu thì anh chưa thể nghĩ ra.

Nghe có tiếng bước chân, Thiển nép vào gốc cây xoài.

Thu Hương đang đi đến, trên tay cầm cây trúc đào nở rộ hoa.

Thiển âm thầm đưa mắt nhìn theo thì thấy Thu Hương mang cây hoa trúc đào đến trồng xuống bên cửa sổ phòng mình.

“Làm gì vậy?”

Thu Hương hốt hoảng quay đầu lại, thấy sắc mặt Thiển đang u ám lạnh lùng, miệng khẽ lắp bắp “tôi…tôi trồng hoa!”

“Trồng hoa, hoa gì thế?”

*Dạ thưa ông, đây là hoa trúc đào.

“Sao lại trồng ở đây?”

*Dạ thưa ông, tôi thấy cây hoa trúc đào màu đỏ này nở hoa đẹp quá nên mang đến trồng bên cửa sổ phòng ông bà, mỗi khi ông bà mở cửa sổ ra sẽ thấy được sắc nét kiêu sa của nó.

Thiển nhếch miệng cười “đúng là hoa trúc đào màu đỏ rất hiếm hoi và cũng rất đẹp, cô thật có lòng!”

Thu Hương cười ngọt ngào “Dạ, vì Thu Hương quý mến ông bà Hương quản”.

Thiển cúi xuống nhổ cây hoa lên và nhét vào miệng Thu Hương “Vậy thì cô ăn cả vào bụng để thể hiện lòng quý mến của cô đi”.

Thu Hương hốt hoảng, giãy giụa “ư m…”

“Sao rồi?”

Thu Hương tái mặt “Ông…sao ông lại…”

“Cô thừa biết hoa trúc đào cực độc mà có đúng không?”

Thu Hương lắc đầu nguầy nguậy “không…không!”

“Nói…cô là ai? Đến đây là có mục đích gì?”

*Oan…oan cho tôi lắm, thưa ông.

“Oan…đúng là rất oan, oan vì chưa thể hại được vợ của tôi có đúng không?”

Thu Hương lo sợ quỳ xuống van xin Thiển “thưa ông, tôi dốt nát nên không biết gì, chỉ thấy cây hoa đẹp nên mang về trồng bên cửa sổ của ông bà, ý tôi chỉ muốn đền ơn ông bà”.

Bác Thịnh cũng kịp chạy đến, thấy cảnh tượng trước mắt thì liền hốt hoảng “đã xảy ra chuyện gì?”

“Ông Quản gia, ông nên quản cô em họ của ông cho tốt vào”.

Bác Thịnh nhìn Thu Hương rồi lớn tiếng quát “Thu Hương, em đã làm gì chọc giận đến ông vậy?”

*Anh Thịnh à…em…

Bác Thịnh nhìn thấy cây hoa trúc đào thì cũng hiểu ra được ít nhiều sự việc vừa xảy ra, ông vội quỳ xuống trước mặt Thiển “xin ông hãy tha cho Thu Hương một lần, em ấy chỉ là một cô gái vô tri không hiểu chuyện”.

Thiển lạnh mặt quay lưng rời đi…

Thu Hương liền ngã gục xuống đất, phải nói là hoa trúc đào vô cùng độc, lần này Thu Hương cũng lành ít dữ nhiều.

Bác Thịnh nhanh chóng mời thầy lang về chữa trị cho Thu Hương.