Trộm Mộ Nuôi Chồng

Chương 14: Khánh Băng được cứu




Tuấn Anh chạy một mạch đến chỗ thầy lang, vừa đến nơi anh chống xe một góc rồi đi vào nhà...

Thấy bên trong nhà vẫn còn sáng đèn, anh khẽ gọi "thầy lang vẫn còn thức chứ?"

'Ai đấy?'

Tuấn Anh khẽ lên tiếng "tôi đến tìm vợ tôi, có người chuyển lời đến tôi rằng...vợ tôi bị đuối nước và đang ở chỗ thầy!"

Két...

Cánh cửa vừa được mở ra, Tuấn Anh nhanh chân bước vào nhà...

Nhìn thấy Khánh Băng nằm trên giường với khuôn mặt trắng bệch thì anh không khỏi hốt hoảng "vợ tôi thế nào rồi thầy?"

Thầy lang lắc đầu "đang rất nguy hiểm, có qua được hay không thì tôi cũng không chắc lắm, hiện tại thì mạch đập của cô ấy đang rất yếu".

Tuấn Anh nhìn Khánh Băng rồi quay sang nhìn thầy lang "xin thầy hãy cứu lấy vợ tôi".

'Đương nhiên là tôi sẽ cố gắng hết sức để cứu người, nhưng cô ấy có tỉnh lại hay không thì còn tuỳ thuộc vào số kiếp'.

Tuấn Anh trầm tư một lúc thì lên tiếng hỏi "là ai đã đưa vợ tôi đến đây vậy thầy?"

'Là một cậu thanh niên trẻ, cũng chạc chừng tuổi cậu'.

Tuấn Anh siết chặt tay "khốn kiếp!"

Tuấn Anh lại hỏi tiếp "vợ tôi được đưa đến đây lâu chưa thầy?"

'Vợ cậu được đưa đến lúc giữa canh ba'

Tuấn Anh cười lạnh "hoá ra thì đây mới là bộ mặt thật của cô vợ đức hạnh của mình sao? Nửa đêm bên cạnh tên đàn ông khác, chả trách lúc nào cũng thơ thẩn, ngẩn ngơ. Khánh Băng, cô được lắm".

Thầy lang quan sát biểu cảm trên khuôn mặt Tuấn Anh thì không khỏi ngỡ ngàng "cậu ta sao vậy chứ? Sao mình không hề cảm nhận được sự lo lắng nào. Mà từ đầu đến giờ mình cũng không thấy cậu ta hỏi câu hỏi nào liên quan đến sức khỏe của vợ cậu ta".

'Để tôi đi sắc thêm cho cô ấy một chén thuốc'.

Tuấn Anh không nói gì, chỉ gật đầu.

Thầy lang vừa rời đi, mặt mày Tuấn Anh liền trở nên lạnh lẽo "Khánh Băng, cô phải tỉnh lại".

Tuấn Anh rất sợ Khánh Băng chết, cô chết đi rồi thì sẽ không còn ai kiếm tiền cho anh ăn học.

Qua một thời gian dài điều trị thì Khánh Băng có được chút khởi sắc.

Thiển vì muốn cứu Khánh Băng nên đêm đêm anh đều xuất hiện trong thôn để hút dương khí của loài người và truyền vào cơ thể cô, anh cứ âm thầm làm như vậy từ ngày nay qua ngày khác.

Tuấn Anh cũng có kết quả thi, anh đã đỗ tú tài, và cũng bắt đầu chuẩn bị rời thôn đi thi tiếp, anh muốn thi hương...

...………..........

Tuấn Anh nhìn thấy thầy lang đang bận rộn thăm mạch cho bệnh nhân thì anh rút vào một góc nhỏ mà ngồi, anh không muốn làm phiền thầy lang, anh ngồi đợi đến khi nào thầy lang xem bệnh xong thì anh mới nói chuyện riêng với thầy.

Thầy lang thấy Tuấn Anh ngồi đợi ông rất lâu thì khẽ chau mày, ông đoán chừng Tuấn Anh đang có chuyện rất quan trọng để nói với ông, ông tranh thủ khám cho xong.

'Này...câu có điều gì muốn nói với tôi sao?'

Tuấn Anh gật đầu "không giấu gì thầy, tôi vừa nhận được kết quả thi đỗ Tú tài và muốn tiếp tục thi Hương, nhưng..."

Thầy lang phì cười "hoá ra là tôi đang tiếp chuyện cùng ông Tú, chúc mừng cậu!"

Tuấn Anh thở dài "tôi không yên tâm về vợ của mình!"

Thầy lang vuốt râu "cậu yên tâm đi, tôi sẽ thay cậu chăm sóc cho cô ấy, cậu lo chú tâm vào việc thi cử, tôi rất vui mừng khi thôn mình có người tài giỏi như cậu...đúng là cậu đã làm cho thôn chúng ta được mở mặt mở mày rồi".

''Vậy vợ tôi, xin gửi gắm lại cho thầy''

'Được rồi, cậu đừng bận tâm đến cô ta nữa, cứ chú tâm vào việc thi cử'.

''Cảm ơn thầy!'

Tuấn Anh ngồi nhìn Khánh Băng thêm một lúc rồi mới rời đi....

……………………

Một tháng nằm trên giường bệnh, Khánh Băng đã hoàn toàn khỏe lại. Nói đúng hơn thì cô khỏe lại là nhờ Thiển đi hút dương khí về truyền vào cơ thể cô.

Cô đã trở về nhà của mình.

Tuấn Anh đã thi đỗ và anh đã lên thành phố để học. Đường xá xa xôi, với phần sợ tốn kém nên anh không về nhà thường xuyên, có lẽ anh sẽ về nhà khi được nghỉ hè.

…………………

Hoàng hôn lại rơi xuống quê nghèo, Khánh Băng ngồi ngắm nhìn cảnh vật xung quanh mà không khỏi chạnh lòng...trước đây khi Tuấn Anh còn ở nhà thì cô cũng có người để chia sẻ buồn vui, dù anh không mấy để tâm đến việc cô vui hay buồn nhưng ít ra thì cô cũng có người biết đứng im và lắng nghe cô trải lòng. Giờ thì chỉ còn mình cô lầm lũi trong căn nhà nhỏ này.

Khánh Băng đứng nhìn thật lâu về phía cánh đồng rộng, lúa ngoài đồng đang mùa xanh mướt...màu xanh của lá mạ, khiến cho tâm trạng đang ưu phiền của cô cũng giảm đi được phần nào. Cô nhớ lại những gì thầy lang kể cho cô nghe thì cô chắc chắn rằng người cứu cô lúc cô bị đuối nước chính là Thiển. Nhưng sao thời gian qua cô không thấy anh xuất hiện, thầy lang cũng bảo anh bị bỏng rất nặng, trong lòng thấy vô cùng lo lắng cho anh nhưng không biết làm cách nào để được gặp anh.

Từ phía xa xa Thiển đứng nhìn cô, thấy cô đã khỏe mạnh...anh cũng thấy yên tâm hơn nhưng anh không muốn đến gần cô, sợ cô phát hiện ra vết thương của anh đang bị lỡ loét thì sẽ bị ray rứt. Cứ như thế này cũng tốt, mỗi ngày cứ đứng từ phía xa nhìn cô đã đủ rồi.