Trộm Mệnh

Chương 38: Đoạn hầu bảo kiếm (năm)










Phòng bệnh không còn Dương Đại Sấm, quạnh quẽ hơn không ít.


Di vật của Dương Đại Sấm còn chưa được lấy đi, Tưởng Phân hôm qua bị con trai chọc giận không nhẹ, tới hôm nay mới phục hồi tinh thần lại. Lúc vào cửa hai mắt đỏ bừng sưng to, đến khi thấy Đào lão bản và Nam Tinh ở đây, mà giường của chồng mình lại trống rỗng, nước mắt lại trào ra.


"Dương thái thái nén bi thương." Đào lão bản nói, "Đừng quá khổ sở."


Tưởng Phân gật gật đầu, nghẹn ngào đến không thể nói chuyện. Bà ta vừa rơi lệ, vừa thu thập đồ vật của chồng. Chưa được bao lâu, hộ sĩ liền chạy chậm đến, nói: "Dương thái thái, đám con trai chị lại tới nữa!"


Tưởng Phân sửng sốt, lại tức đến phát khóc, đồ vật cũng không thu thập, liền chạy ra ngoài.


Bên ngoài đang ồn ào nhốn nháo, dưới lầu đã truyền đến tiếng kèn đám tang. Nam Tinh nhíu mày, đi đến bên cửa sổ nhìn xuống dưới, liền thấy A Đức con trai Tưởng Phân mặc đồ tang, trong lòng ngực ôm hủ tro cốt đứng dưới lầu, đằng sau có hơn hai mươi mấy người, còn có một cái biểu ngữ "Lang băm vô lương tâm trả ba ba cho tôi".


Nền đen chữ trắng, nhìn thấy ghê người.


Làm loạn bệnh viện trắng trợn.


Đào lão bản không biết khi nào cũng tới bên cạnh, nhìn dưới lầu nói: "Lúc cha hắn còn sống, chắc cũng không biết té ra con mình hiếu thuận như vậy, lòng người thật là xấu."


Nam Tinh trầm mặc, hỏi: "Bọn họ vì cái gì lại muốn làm loạn?"


Đào lão bản nói: "Ai biết đâu, đại khái là cảm thấy mình sẽ không bệnh, không cần bác sĩ, không cần nằm viện đi."


"Thời Dân quốc, bệnh viện là nơi hiếm lạ, người nghèo là không vô được bệnh viện, chỉ có quyền quý mới có phương pháp."


Người nhiều, chuyện dễ dàng loạn; nhưng cho dù có loạn nữa, bác sĩ cũng là không thể thiếu, dù sao thì người bệnh đông hơn nhiều so với bác sĩ.


"Đing đong ——"


Nghe thấy tiếng tin nhắn, Đào lão bản theo bản năng định cầm di động của mình, nhưng ông phát hiện di động mình ở mép giường, tiếng chuông báo lại gần bên người. Ông dừng một chút, chỉ thấy Nam Tinh lấy di động ra.


—— thay thuốc cho tay chưa?


Nam Tinh mím môi, chưa, nàng hồi phục —— "."


Sau đó thu hồi di động, ngẩng đầu lên, liền thấy vẻ mặt có vẻ bất ngờ của Đào lão bản. Nàng nhíu mày: "Làm sao vậy?"


Đào lão bản muốn nói lại thôi, ông rất muốn hỏi một chút Nam Tinh vừa kết bạn với ai. Ông quen biết nàng lâu như vậy, cũng đã qua hơn phân nửa đời, sau khi ứng dụng mạng xã hội phát triển, nàng cũng chỉ có một mình ông trong danh sách bạn bè.


Hiện tại trên danh sách bạn bè của nàng, đã nhiều thêm một người.


Tâm tình Đào lão bản tự nhiên tốt hơn nhiều, hình như có loại cảm giác an tâm là cháu gái nhà mình đã có nơi chốn.


Tầm mắt Nam Tinh lại quay về dưới lầu, nàng thấy bác sĩ Hoàng đi ra. Lại một lát sau, Tưởng Phân chạy ra, đẩy ông vào. Lại cầm cái chổi đánh Dương Đức, nhưng lần này Dương Đức có chuẩn bị mà đến, quay đầu lại ra hiệu một cái, sau lưng liền có người bước ra khiêng Tưởng Phân đi. {LAOHU}






Nếu không phải bảo vệ bệnh viện tới kịp thời, bác sĩ Hoàng lại bị đánh.


Cảnh tượng lại trở nên hỗn loạn, toàn bộ bệnh viện đều không an bình, không ngừng có người chụp ảnh, có người đọc to chữ trên biểu ngữ.


Ước chừng náo loạn hai tiếng đồng hồ, thẳng đến khi bệnh viện báo nguy, cảnh sát tới, bọn họ mới tản ra.


Tới chạng vạng, khi Nam Tinh rời bệnh viện, ở trên hành lang thấy bác sĩ Hoàng.


Bác sĩ Hoàng ngồi trên ghế ở hành lang, lưng gập xuống, như có gánh nặng đè mạnh trên lưng ông, làm ông không có cách nào ngồi thẳng dậy.


Tràn ngập cảm giác tối tăm cùng ảo não.


Nam Tinh chậm rãi đi qua, thẳng đến khi ấn xuống thang máy, bác sĩ Hoàng vẫn giữ nguyên tư thế ngồi ở chỗ kia, không nhúc nhích.


"Lão Hoàng." Một bác sĩ khác cũng mặc blouse trắng đi qua, nói, "Viện trưởng đã mở họp xong, ý của mọi người* là làm anh tạm thời về nhà nghỉ ngơi, chờ việc này qua rồi nói. Anh yên tâm, việc này mọi người sẽ không thỏa hiệp, cũng sẽ không ảnh hưởng anh về hưu."


*thực ra ở đây chữ gốc là 'viện phương', một phần là chỉ hội đồng quản trị bệnh viện, còn có ý thuộc về tính ngay thẳng và đạo đức nghề nghiệp


"Là tôi sai rồi." bác sĩ Hoàng chậm rãi ngẩng đầu, gương mặt vô cùng tiều tụy, ông nói, "Nếu lúc ấy không phải tôi muốn mổ cho Dương Đại Sấm, mà yên tâm giao cho bác sĩ khác, có lẽ là thành công."


Người nọ khựng lại, nắm lấy đầu vai ông ta nói: "Lão Hoàng, việc này không phải anh sai! Anh là người có uy tín nhất trong lĩnh vực này, anh nghĩ như vậy là sai rồi. Anh còn nhớ ánh mắt cuối cùng Dương Đại Sấm nhìn anh không, hắn không có trách cứ anh. Ca mổ này xác xuất thành công vốn dĩ đã thấp, đổi thành bác sĩ khác, thì cả ba phần cũng không có, trách nhiệm không phải ở anh."


"Không......là tôi sai rồi......" bác sĩ Hoàng run run nói, "Là tôi muốn thể hiện, là tôi hại chết hắn......"


"Đinh ——" thang máy tới.


Nam Tinh đi vào thang máy, còn có thể nghe thấy tiếng tự trách run rẩy của bác sĩ Hoàng. Cửa vừa đóng lại, cũng chỉ còn lại tiếng thang máy chạy.


Nhưng giọng nói run rẩy của bác sĩ Hoàng, vẫn quanh quẩn rất lâu bên tai Nam Tinh.


Ca mổ cuối cùng trước khi về hưu lại thất bại, việc này sợ sẽ trở thành gánh nặng tâm lý cả đời ông ta.


&&&&&


Ba ngày sau, Phùng Nguyên vẫn không xuất hiện, thậm chí cả điện thoại cũng chưa gọi một cú.


Nam Tinh đã quyết định khai trừ hắn.


Bất quá mấy ngày nay nàng không có rảnh đi nhớ tới Phùng Nguyên, bởi vì tư liệu về Triệu Kỳ được thu thập đến càng ngày càng nhiều, thông tin trồi lên mặt nước cũng càng ngày càng nhiều.


Đặc biệt là vị hôn thê của Triệu Kỳ, làm nàng rất tò mò.


Tư liệu trước đó biểu hiện Triệu Kỳ ban đầu là cái hoa hoa công tử, còn thích du ngoạn khắp nơi. Sau đó quen biết một cô gái tên Thang Mễ, liền thu liễm tâm tư, không chạy loạn nữa.


Thời gian vừa lúc là hai năm trước khi hắn hồi tâm, khi quen biết Thang Mễ.






Nam Tinh muốn đi tìm Triệu Kỳ, tận mắt nhìn xem hắn vì cái gì có thể không hoa tâm nữa, lại là ai làm hắn ngược lại đối với huyền học chi thuật cảm thấy hứng thú. {LAOHU}


Đang lúc nàng đặt xong vé máy bay, muốn đi đến thành phố của Triệu Kỳ, chuông đồng ở cửa vang lên.


Đào lão bản không ở trong tiệm, Phùng Nguyên lại không tới, cửa hàng này có vị trí hẻo lánh, cơ bản là không có người tới. Hiện tại có người vào tiệm, Nam Tinh hơi bất ngờ, ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy là một phụ nữ 50-60 tuổi tóc hoa râm, quần áo khéo léo hào phóng.


Người phụ nữ thấy nàng, lịch sự gật đầu với nàng, hỏi: "Xin hỏi cô là Nam Tinh tiểu thư sao?"


Có thể tìm đến đây, còn có thể biết tên, vậy thì khẳng định không phải là ai xa lạ giới thiệu tới. Nam Tinh nói: "Đúng vậy."


Người phụ nữ nói: "Tôi là được Đào lão bản giới thiệu tới, tôi họ Trương, chồng tôi họ Hoàng, là một bác sĩ."


Nam Tinh bỗng nhiên phản ứng lại, hỏi: "Bác sĩ Hoàng?"


"Đúng vậy." Hoàng thái thái chậm rãi tiến vào, biểu tình hơi tiều tụy, bà nói, "Chuyện của cô Đào lão bản có nói với tôi, tuy rằng......tôi cũng không tin những chuyện quái lực loạn thần này, nhưng tôi thật sự không còn cách nào."


"Bà là vì bác sĩ Hoàng mà tới?"


"Đúng vậy, tôi muốn làm giao dịch." Hoàng thái thái không sợ hãi, cũng không chần chờ, nói, "Tôi muốn cho chồng tôi biết, chuyện này ông ấy không sai, ông ấy đã tận lực, bị tra tấn như vậy, ông ấy không nên chịu đựng. Nếu không nhổ cái dằm này ra, dù có về hưu, sống thêm 60 năm, ông ấy sẽ vẫn luôn nhớ rõ chuyện này."


Ca mổ cuối cùng ngay trước lúc về hưu, lại không thành công.


Bác sĩ Hoàng vô pháp nguôi ngoai, vợ ông nhìn thấy hết những điều này.


Bà muốn cho ông biết, chuyện này ông không có sai.


Vợ của Dương Đại Sấm kia cũng không có trách cứ ông, ai cũng biết xác xuất thành công của ca mổ chỉ có ba phần, không hề cao.


Nhưng chồng bà vẫn luôn tự trách, ban đêm còn nói mớ, đều là "Thực xin lỗi".


"Được." Nam Tinh nói, "Điều kiện là bà phải giao ra đôi mắt của bà ở kiếp sau."


Cho dù đôi mắt của kiếp này, Hoàng thái thái cũng sẽ không chần chờ. Bà nhẹ nhàng gật đầu, lại có chút hoài nghi, chần chờ hỏi: "Chỉ là...... thật sự có thể làm được sao?"


"Ừm. Nhưng sẽ không nhanh như vậy, tôi còn cần đi tìm một món đồ, thứ có thể phục sinh Dương Đại Sấm, đại khái cần một đoạn thời gian."


Hoàng thái thái cảm kích nói: "Cảm ơn, làm ơn."


Khi bà ta ra khỏi cửa hàng Đào gia, lục lạc rung lên, tiếng chuông thanh thúy bình ổn tâm tình bà ta, tựa hồ nhẹ nhàng hơn chút. Bà đi chừng 10 bước lại quay đầu lại nhìn, nhìn cái cửa hàng nhỏ kỳ lạ kia, bỗng nhiên nhớ ra không biết vì sao mình lại tin mấy chuyện này. {LAOHU}


Đại khái là vì, không có biện pháp nào khác.


Chồng là bác sĩ giỏi, lại trị liệu không được tâm bệnh của bản thân.


Bà ta không phải bác sĩ, lại muốn chữa cho chồng một lần, cho dù trả đại giới là đôi mắt, cũng không quan hệ.






Hoàng thái thái nghĩ, trong lòng bốc cháy lên hy vọng nho nhỏ, chỉ mong có thể thành công.


Nam Tinh còn ở trong cửa hàng Đào gia đã chợp mắt suy nghĩ, nàng hy vọng lần này đồ vật sẽ không cách quá xa, đừng trì hoãn việc nàng đi tìm Triệu Kỳ.


Nhưng thực đáng tiếc, thứ mà nàng có khả năng cảm giác đến, cách đây cũng không gần.


Nam Tinh xoa xoa cái trán, là đi tìm Triệu Kỳ trước, hay là đi tìm món đồ cổ kia trước?


Chần chờ một lát, Nam Tinh quyết định tìm đồ cổ trước.


Đặt xong vé máy bay Nam Tinh mua cho Đào lão bản một đống trái cây, trước khi đi còn nói với ông: "Vẫn là ông đáng tin cậy, chờ chuyện này xong xuôi, tôi muốn đuổi việc Phùng Nguyên."


Đào lão bản nói: "Phùng Nguyên không phải loại người như vậy, có phải đã bị chuyện gì trói buộc hay không, bằng không thật sự là không giống như tính cách của hắn."


Nam Tinh không hé răng.


Đào lão bản lại nói: "Lần này ra cửa phải cẩn thận."


"Ừm." Nam Tinh ra cửa, lại đi một mình. Người còn chưa tới sân bay, liền thu được một cái tin nữa của Khâu Từ.


Một cái dấu phẩy.


Ở ngoài tỉnh xa Khâu Từ một lát sau thu được trả lời.


Không phải là một cái dấu chấm câu nữa, mà là một loạt dấu ba chấm.


Hắn không nhịn được mà bật cười, Nam Tinh tính tình vẫn rất hiếu thắng. Bất quá hắn đêm nay có phải nên chúc mừng hay không, dù sao cũng là thu được kiểu trả lời thứ hai của Tinh Tinh cô nương kia.


Một cái dấu chấm câu, một loạt dấu ba chấm.


Chờ dùng hết ký hiệu rồi, chắc là sẽ chuyển qua 'ừm' gì đó.


Người khác thấy tâm tình hắn tốt, cười hỏi: "Chuyện gì vui vẻ vậy? Cùng bạn gái nói chuyện phiếm?"


"Không phải." Khâu Từ cất di động, nhìn ra xa, nói, "Đào ra bảo bối gì rồi?"


"Không biết a, thoạt nhìn như là mộ thời Minh, lát nữa mới có thể biết." Người nọ vỗ vỗ đầu vai hắn, nói, "Ít nhiều nhờ anh, bọn tôi mới có thể xác định vị trí này nhanh như vậy, anh có thể chỉ cho bọn tôi làm cách nào dựa vào một đôi mắt thường có thể đào ba thước đất, ngay cả dò xét cũng không cần."


"Bí mật."


"Chậc, nói cho bọn tôi biết cũng tốt, vì quốc gia lập công a, bất quá anh đừng dùng bản lĩnh này đi làm việc cho trộm mộ tặc, nếu không tôi phải báo cảnh để bắt anh."


Khâu Từ cười cười, nhìn đám người đang dò xét tính toán nhộn nhịp đằng xa, nói: "Mau đi đi."


Người nọ cười cười, chỉ uống một ngụm nước liền trở về làm việc.


Khâu Từ nhìn ra xa, chủ mộ là người Minh triều, nhìn từ khí tràng, nói không chừng còn là phần mộ của vị võ tướng nào đó.


Không biết là sẽ đào ra món bảo bối gì.


Bất quá mặc kệ là đào ra cái gì, đều phải giao nộp cho quốc gia, thù lao, là hắn muốn đi vào viện bảo tàng, nhìn những món đồ cổ còn chưa được đưa ra triển lãm đó.


Nhìn xong hắn liền trở về, không biết tay Nam Tinh có thay thuốc hay chưa, hắn vẫn cảm thấy là chưa, nàng thật sự quá không biết yêu quý thân thể của mình.