Trộm Mệnh

Chương 35: Đoạn hầu bảo kiếm (hai)






Nam Tinh bị lừa cũng không vui vẻ gì, hơn nữa việc này có nghĩa là manh mối bị chặt đứt.


Phạm vi lớn nhất của bút Chu sa không vượt quá một cây số, dù có cho tiểu Hắc tiểu Bạch đi tìm, cũng không biết phải tìm bao lâu, dù sao thì, Trung Quốc lớn như vậy, thế giới lớn như vậy.


Nam Tinh có chút hối hận, hối hận không có đánh cho Thạch Bát Lâu bất tỉnh, rồi ép hỏi cho hết.


Nàng vừa vào ngõ nhỏ, đã nghe thấy tiếng Đại Hoàng kêu. Tiếng sủa vui vẻ, không biết có phải Phùng Nguyên lại mua cho nó khúc xương lớn hay không. Chờ đến khi nàng thấy cửa tiệm Đào gia, liền thấy Đại Hoàng, còn thấy một nam nhân đang chơi đùa với Đại Hoàng. {LAOHU}


"Gâu ——"


Đại Hoàng vọt đến bên chân Nam Tinh xoay quanh, nhảy nhót, trong miệng còn ngậm trái bóng, dúi vào tay nàng.


Nam Tinh nhìn Khâu Từ đứng ở cửa, không hỏi hắn vì cái gì mà xuất hiện ở đây, mà hỏi: "Bóng anh mua à?"


Khâu Từ gật đầu: "Không phải cô nói, Đào lão bản nuôi nó sao, muốn mang món quà nhỏ đến."


"Vậy anh chơi với nó đi." Nam Tinh nâng tay lên, không tiếp thu lòng nhiệt tình của Đại Hoàng. Nàng chậm rãi đi đến cửa, lấy chìa khóa mở cửa.


Khâu Từ cúi người lấy trái bóng trong miệng Đại Hoàng, ném ra xa, Đại Hoàng nhanh chân chạy về hướng đó, đi nhặt bóng về.


Hai người một trước một sau đi vào, tiếng chuông 'đing đang' rung.


Lần đầu Khâu Từ tới không nhìn kỹ đồ cổ trong tiệm, lần này nhìn kỹ, phát hiện đồ vật có niên đại hỗn độn, cũng không dựa theo niên đại mà bày biện. Hắn tựa hồ nghĩ tới cái gì đó, nhìn về hướng cái kệ để đồ cổ trong cùng, thấy cái chén rượu Thao Thiết kia. Vậy có thể nói, đám đồ cổ này đều là Nam Tinh làm nhiệm vụ rồi đoạt được, bày biện ở đây hay không?


Nhưng hắn nhớ rõ, cửa hàng Đào gia đã mở mấy trăm năm, cửa hàng này cũng có hơn một trăm năm lịch sử.


Nam Tinh sẽ không sống cả trăm năm đi?


Khâu Từ bỗng nhiên phát hiện ra sự tình có chút không thích hợp, Nam Tinh thế nhưng không đuổi hắn đi, cũng chưa nói hắn là theo dõi cuồng. Chỉ là vào tiệm liền ngồi ở chỗ lão bản, thần sắc trên mặt cũng không quá vui vẻ. Hắn ngồi ở cái bàn đối diện, cười hỏi: "Sao hả, ai chọc cô bực?"


Nam Tinh hơi nâng mi nhìn hắn, sau một lúc lâu mới mở miệng: "Tư liệu của Thạch Bát Lâu đều là giả."


Khâu Từ khựng lại: "Giả? Cô lấy tư liệu từ đâu?"


"Phùng Nguyên kia." Nam Tinh nghĩ sơ qua, không nên bôi đen sự chuyên nghiệp của Phùng Nguyên, vì thế bổ sung một câu, "Tôi trộm."


Khâu Từ hiểu rõ, vậy phần tư liệu hắn nhờ Lê Viễn và Kiều Lãng lấy kia, cũng là giả, không cần đưa Nam Tinh.






Nam Tinh nhíu mày một hồi, mới hỏi: "Anh tới làm cái gì?"


"Thăm Đại Hoàng." Khâu Từ nói, Đại Hoàng lại ngậm trái bóng chạy vào, hắn lại duỗi tay quăng, Đại Hoàng lại nhảy nhót đi nhặt bóng.


Nam Tinh cũng không hoàn toàn tin, nhưng lại không nghĩ ra được lý do gì khác. Nàng cũng không thể bởi vì hoài nghi, liền cảm thấy hắn thật sự đang theo dõi mình.


Khâu Từ quay đầu lại hỏi: "Đào lão bản khôi phục đến đâu rồi?"


"Khá tốt." Hắn nhắc tới Đào lão bản, Nam Tinh nghĩ thật ra có thể hỏi thử xem Đào lão bản có nhân mạch có thể tìm được Thạch Bát Lâu hay không, dù sao bộ dạng của hắn thì nàng biết, "Tôi muốn ra cửa."


Lệnh đuổi khách một chút cũng không uyển chuyển, Khâu Từ nghe hiểu ngay. Hắn thức thời đứng lên, còn chưa đi đến cửa, Đại Hoàng lại chạy về. Thấy Nam Tinh cầm dây dắt chó trong tay, lập tức tìm chậu hoa giấu bóng đi, ngoan ngoãn để nàng tròng dây dắt chó vào cổ.


Khâu Từ thấy thế, nói: "Thật ngoan, tôi lúc ấy cũng muốn dẫn nó về, nhưng không có chỗ ở cố định."


Nam Tinh lúc này mới chải vuốt lại thân thế của Đại Hoàng, ngày đó khi nàng ở ngõ nhỏ gặp Khâu Từ, Đại Hoàng hẳn là con chó đi lạc, chỉ là nó đang chạy theo hắn. Nàng mới hiểu lầm là chó của hắn, lúc chất vấn, Khâu Từ đại khái là sợ nàng khó xử Đại Hoàng, cho nên ôm cái tội này. {LAOHU}


Rồi sau đó, Đại Hoàng được Đào lão bản nhận nuôi.


Nam Tinh nghĩ kỹ, ấn tượng đối với Khâu Từ thay đổi rất nhiều. Nàng không đề cập đến chuyện kia nữa, chỉ cảm thấy kỳ quái, hỏi: "Anh không có chỗ ở cố định? Theo tôi biết, Lê gia có không ít biệt thự ở Thượng Hải."


"Thì đó cũng là biệt thự của Lê gia, tôi họ khâu." Khâu Từ tỉnh bơ nói, "Hơn nữa ca ca của tôi cũng không ở tại Lê gia, mà là ở khách sạn, khách sạn không được nuôi sủng vật."


Khâu Từ không có chỗ ở cố định thì Nam Tinh hiểu, nhưng Lê Viễn cũng không có, cũng không ở tại Lê gia, thì quá kỳ quái. Nhưng Nam Tinh không muốn hỏi nhiều, hỏi nhiều, liền giống như mình cũng cần dùng bí mật ngang ngửa để đổi lấy mấy tin tức này.


Hai người cùng ra khỏi ngõ nhỏ, chờ xe Nam Tinh gọi tới, khi ngồi vào trong xe, tầm mắt vừa hạ xuống, liền thấy trên tay Khâu Từ là một kẹp tài liệu hơi mỏng, không biết bên trong là cái gì. Nàng không nghĩ nhiều, đóng cửa xe, nói: "Tái kiến."


"Ừm, tái kiến." Khâu Từ cười cười, nhìn xe taxi rời đi. Hắn nhìn tư liệu trên tay, Thạch Bát Lâu hao hết tâm tư làm giả thân phận như vậy, rốt cuộc là vì cái gì.


Nếu tư liệu là giả, nhưng gương mặt kia lại không phải là giả.


Manh mối còn chưa đứt hoàn toàn, có thể tiếp tục tìm xem.


&&&&&


Nam Tinh tới bệnh viện, vừa vặn gặp Đào lão bản đang tản bộ bên ngoài, thân thể ông khôi phục rất khá, đã có thể xuống hoa viên dưới lầu đi lại một chút, nhưng còn cần hộ sĩ đi cùng, cũng không thể đi xa.


Phòng bệnh nguyên bản chỉ có một mình Đào lão bản, hiện giờ có thêm một người bệnh.






Người nọ bộ dạng gầy ốm, tuổi hẳn là không quá 50. Trên tay ông ta còn kim chuyền nước, đang ngồi đọc sách. Thấy Nam Tinh vào, nhìn ra cửa, thấy nàng không phải hộ sĩ, gật nhẹ đầu với nàng.


Nam Tinh cũng gật đầu với ông ta, rồi ngồi bên cạnh giường Đào lão bản, ngồi đến nhàm chán, liền cầm quả táo lên gọt. Gọt hết ba cái, Đào lão bản rốt cuộc trở lại.


Ngồi trên xe lăn ông liếc mắt một cái liền thấy ba trái táo đã ngả vàng trên bàn, mở miệng nói: "Cô ăn?"


Nam Tinh không hề có ý định này, nói: "Ông ăn."


"......" Đào lão bản cảm thấy dạ dày có chút đau, chờ nàng rời đi, ông nhất định phải giấu mấy trái táo đi, ông hỏi, "Phùng Nguyên không tìm việc cho cô à?"


Nam Tinh sắc mặt nhàn nhạt, nói: "Không có, hắn có quá nhiều chuyện phải làm, không chuyên tâm tiếp quản chuyện của tôi, cho nên tìm giao dịch rất chậm."


Đào lão bản khẽ cười nói: "Dù sao hắn cũng không giống ta, nhưng người ta có thể tìm cho cô, cũng chỉ có hắn, tuy nói nhiều, nhưng việc không nên nói hắn sẽ không lắm miệng."


"Ừm." Nam Tinh thấy phòng bệnh còn có người khác, nên không nói chuyện Thạch Bát Lâu, chỉ ngẫu nhiên đáp hai câu.


Qua mười phút, hộ sĩ tiến vào, thấy nước thuốc cũng gần hết, vì thế để hộ công đẩy xe lăn tới, nói với người nọ: "Cần phải đi làm kiểm tra rồi."


Dương Đại Sấm buông sách, nói với Đào lão bản: "Lát nữa nếu bà xã tôi tới, ông nói với bà ấy là tôi đi làm kiểm tra rồi."


"Được."


Chờ Dương Đại Sấm đi rồi, Đào lão bản liền hỏi: "Cô muốn nói cái gì?"


Nam Tinh nói: "Giao dịch lần trước Phùng Nguyên có nói với ông không?"


"Có nói sơ qua."


"Ừm, Kiều gia tìm năm thông linh giả, trong đó có một người tên Thạch Bát Lâu. Biện pháp hắn dùng để tìm người, cũng dùng máu theo dấu, thậm chí trên tay hắn, cũng có một cây bút chu sa."


Đào lão bản khựng lại: "Bút Chu sa?" Ông đương nhiên đã nghe Nam Tinh đề cập qua lai lịch, cách dùng và người từng sở hữu bút Chu sa.


"Đúng vậy." Nam Tinh nhíu mày nói, "Nhưng sau đó tôi dựa theo tư liệu của hắn để tìm, lại phát hiện địa chỉ là giả, tôi thậm chí hoài nghi tên của hắn cũng là giả."


"Cố tình giấu giếm thân phận mình, xem ra cũng không đơn giản. Hơn nữa biết dùng máu tìm người, lại biết dùng bút Chu sa......" Đào lão bản hỏi, "Có hình vẽ của hắn hay không?"


"Không có, nhưng tôi có thể tìm người vẽ."






"Được, cô đi tìm người vẽ, giao cho ta, ta tìm người hỏi thăm."


Nam Tinh hơi khựng lại, nói: "Tôi không tìm người vẽ, là vì không muốn ông nhọc lòng. Ông nói cho tôi là có thể tìm ai, tôi đi tìm."


Đào lão bản lắc đầu: "Cô làm gì còn sức lo chuyện này, chuyện này ta cũng không cần tự mình đi làm, cô yên tâm đi. Tôi đây làm gia gia, còn muốn sống với cô vài năm."


Nam Tinh mím môi, gia gia......


Ngoài cửa có tiếng bước chân vội vàng, thấy cửa mở hé, trực tiếp đi vào.


Là một phụ nữ mảnh khảnh hơn 40.


Bà ta thấy trên giường bệnh không có ai, lại thấy Đào lão bản và một cái cô nương đang nhìn mình, lúc này mới nhớ ra là mình không có gõ cửa, cười xin lỗi nói: "Làm hai người giật mình, ngại quá."


Đào lão bản nói: "Không giật mình, Đại Sấm đi làm kiểm tra rồi, hắn nhờ tôi nói cho cô một tiếng."


"Vẫn là không kịp, đều do tôi, trên đường kẹt xe, sớm biết vậy liền ngồi tàu điện ngầm." Tưởng Phân đi đến bên giường Dương Đại Sấm, nhét túi trong tay vào ngăn tủ nhỏ, đi lấy bình nước ấm, rửa sạch ly của ông ta, lại lau khô cái bàn, còn vuốt phẳng khăn phủ giường của ông ta. {LAOHU}


Liền mạch lưu loát, nhìn ra được là một người làm việc rất gọn gàng ngăn nắp lại cần mẫn.


Làm xong mấy việc này, Tưởng Phân vẫn chưa thấy chồng mình, có lẽ không còn gì để làm, lúc ngồi xuống có chút thất thần, không biết là nghĩ tới cái gì, đôi mắt đỏ lên, thiếu chút nữa rơi lệ. Bà ta nỗ lực nhịn xuống, mới nén được nước mắt xuống.


Bà ta sợ lát nữa chồng quay lại thấy dáng vẻ này của mình, vội vàng cầm túi đi ra ngoài, tính toán xuống dưới lầu bình phục tâm tình lại trở về.


Chờ bà ta đi rồi, Đào lão bản im lặng một lúc lâu mới nói: "Bác sĩ chủ trị nói, loại bệnh này của chồng cổ nếu mổ thì xác xuất thành công chỉ có ba phần, chi phí rất lớn, nhưng chưa chắc có thể thành công, làm cho người nhà họ thương lượng cho tốt, xem có muốn làm phẫu thuật hay không."


Nam Tinh trầm mặc, hỏi: "Thành công thì có thể sống bao lâu?"


"Dăm ba năm." Đào lão bản lại nói, "Không làm thủ thuật, nhiều nhất có thể sống nửa năm."


Xác xuất thành công chỉ có ba phần, làm cũng nguy hiểm, không làm cũng khó chịu. Thành công, sống thêm bất quá 5 năm, nhưng thất bại, người liền mất. Dù không làm, cũng có thể sống thêm nửa năm.


Làm xong kiểm tra Dương Đại Sấm trở lại, thấy giường đệm được thu thập sạch sẽ, mặt lập tức giãn ra hỏi: "Đào lão bản, bà xã tôi tới rồi phải không?"


Đào lão bản cười cười ứng tiếng, Dương Đại Sấm cười nói: "Ông thấy không, tôi nói mà, trên đời này bà xã tôi là giỏi nhất."


Nam Tinh nghe qua nhiều nữ nhân khen chồng, lại rất ít nghe chồng khen vợ.


Nhưng tâm tư vui vẻ của Dương Đại Sấm viết hếtlên gương mặt tái nhợt, tràn ngập tự hào.