Editor: Anh Anh
Hạ Hầu Tuyên ở tít Tây Man uống gió ăn cát cũng không biết phò mã nhà hắn khí phách như thế nào, thậm chí trong triều đình đã dần dần phát triển theo hướng một tay che trời. Nhưng hắn tin tưởng mười phần với năng lực của Tề Tĩnh An, càng tin tưởng đối phương làm tất cả đều vì tương lai tốt đẹp của đôi phu phu bọn họ, vậy nên tuy công chúa điện hạ cách xa trung tâm chính trị Kinh Thành, nhưng trong lòng cũng không có nhiều gánh nặng, một lòng chỉ muốn đánh trận chiến Tây Man này thật xinh đẹp, tiện thể khiến vài chục vạn đại quân coi hắn là thần tượng...
Mà mục tiêu, cho đến cuối năm thừa bình thứ hai mươi ba, đã thực hiện được hơn một nửa, gần như chỉ thiếu một kích cuối cùng mà thôi.
"Điện hạ, phía trước chính là Sắc Lặc Bảo, lần này, chúng ta nhất định phải giết chết tên Man vương Tát Nhật Khâm kia!"
Hoang mạc phủ tuyết trắng ngần, một nhánh khoảng hai ba mươi vạn đại quân đang hành quân, đây đương nhiên chính là đại quân chinh phạt Tây Man do Hạ Hầu Tuyên thống lĩnh. Lúc này, một thanh niên da ngăm đen tinh thần phấn khởi cưỡi ngựa đuổi kịp phía sau Hạ Hầu Tuyên, hưng phấn hét to, vung vẩy roi ngựa, trong mắt ngập tràn ý chí chiến đấu, nhưng khi nhìn về phía Hạ Hầu Tuyên thì ý chí chiến đấu này hóa thành cảm xúc khuynh mộ và tôn kính.
"Cũng chưa chắc, tên Tát Nhật Khâm kia trơn trượt hơn cá trạch, có lẽ trong Sắc Lặc Bảo cũng đào đường hầm khắp nơi đấy?" Hạ Hầu Tuyên hờ hững cong khóe miệng, ánh mắt trong suốt, cũng ngập tràn ý chí chiến đấu, nhưng lại không có chút cảm giác quá khích nào, cả người vững vàng như núi... Làm Thống soái của mười mấy vạn đại quân, hắn chắc chắn đủ tư cách, thậm chí còn đạt tới tiêu chuẩn xuất sắc, vậy nên trong mấy tháng này, uy vọng trong quân của hắn càng ngày càng cao, nhân khí cũng càng ngày càng vượng.
"Tôn Lãng! Trở lại đội thiết kỵ của ngươi đi, đừng có cứ lại gần Điện hạ nói mấy lời vô nghĩa nữa!" Trần Trường Thanh nhíu mày nheo mắt nhìn cậu thanh niên da ngăm đen kia, quát mắng một câu, nhưng thật ra thái độ của ông cũng không quá nghiêm nghị.
Cậu thanh niên kia, cũng tức là tiểu tử tên Tôn Lãng, đầu tiên nhếch miệng làm mặt quỷ với Trần Trường Thanh, sau đó lại dùng âm vực không nhỏ lẩm bẩm: "Sao lại là nói nhảm chứ, ta là đang thảo luận quân cơ đại sự với Điện hạ... Điện hạ đã phong ta làm tướng quân, ta vốn có tư cách đi đến bên cạnh điện hạ..."
Tuy nhiên tiểu tử này cũng coi như thức thời, lẩm bẩm vài câu xong, hắn liền giục ngựa rời khỏi vị trí trung quân chỗ Hạ Hầu Tuyên và Trần Trường Thanh, trở lại chỗ hắn nên ở.
Trần Trường Thanh vốn định tiếp tục giáo dục tiểu tử kia, nói cho hắn biết công chúa điện hạ chỉ từng nói là muốn phong hắn làm tướng quân, chứ không thể vòng qua triều đình trực tiếp phong hắn làm tướng quân được, nhưng thấy tiểu tử kia chạy nhanh như vậy, Trần Trường Thanh chỉ có thể nuốt ngược mấy lời đã lên tới cổ họng xuống, rồi nói với Hạ Hầu Tuyên: "Điện hạ, tiểu tử Tôn Lãng này còn không tuân thủ quân kỷ hơn cả Lăng Viễn, ngươi thật sự phải quản lý hắn cho kỹ, chứ không phải tiếp tục để mặc hắn..."
"Trần thúc thúc yên tâm, ta tự có chừng mực." Hạ Hầu Tuyên cười nhạt trả lời lại, Trần Trường Thanh cũng không nói thêm gì nữa... Bây giờ ông càng ngày càng thật lòng tin phục công chúa điện hạ, không xem mình là trưởng bối, mà tự giác coi mình là một phó quan, đưa ra kiến nghị với chủ soái, còn tuyệt đối không can thiệp vào quyết sách của đối phương. Hơn nữa, Trần Trường Thanh cũng thật sự thưởng thức tên nhóc Tôn Lãng tác chiến dũng mãnh không sợ chết, đầu óc cũng cơ trí.
Đưa mắt nhìn tiểu tử Tôn Lãng tràn đầy sức sống đánh ngựa rời đi, Hạ Hầu Tuyên gỡ túi rượu giắt cạnh yên ngựa xuống, bàn tay đeo bao da dày khó khăn mở nút, ngửa đầu uống một hớp rượu mạnh, đồng thời không khỏi nghĩ thầm: Đợi đến khi khải hoàn hồi kinh, hẳn là tửu lượng của mình sẽ lớn hơn Tĩnh An nhỉ?
Chợt nghĩ tới Tề Tĩnh An, vẻ mặt Hạ Hầu Tuyên nhất thời dịu dàng hơn vài phần, nhưng nhìn túi rượu trong tay, hắn lại không khỏi thầm cười khổ: Không còn cách nào, mùa đông Tây Man thật sự quá lạnh, nhất là gió lạnh thổi phần phật giống như dao găm vậy, vừa có thể xuyên lạnh thấu tim, mà còn cắt vào mặt người ta đau đớn, nếu không mang theo rượu mạnh bên mình để xua đi khí lạnh, thì những ngày chinh chiến nơi sa mặc thật sự quá gian nan.
Thế nên, dưới điều kiện gian khổ như vậy, vẻ bề ngoài của Hạ Hầu Tuyên càng ngày càng không "Dịu dàng" rồi, khí thế dương cương không ngừng "Tản" ra bên ngoài... Nếu không phải trời đông giá rét, áo khoác da lông vừa dày vừa nặng che phủ hắn cực kỳ chặt chẽ, chỉ lộ ra hơn nửa gương mặt tuấn tú tuyệt mỹ, thì hắn đã sớm lộ rồi!
Nghĩ đến việc "Lộ tẩy", ánh mắt Hạ Hầu Tuyên thoáng chốc trở nên vô cùng kiên định: Đã đến lúc rồi, lần này hồi kinh, chính là lúc hắn lộ ra răng nanh...
Cho dù Hạ Hầu Tuyên còn chưa biết Tề Tĩnh An đã lộ răng nanh trước mặt Kỷ thị, nhưng sự ăn ý giữa đôi phu phu bọn họ không phải nói khoác, cho dù cách xa mười triệu dặm, suy nghĩ lại giống nhau như vậy. Tuy nhiên, hiện tại đang có một vấn đề trọng đại đặt ra trước mặt phu phu bọn họ, đó chính là rốt cuộc khi nào Hạ Hầu Tuyên mới có thể hồi kinh?
Tát Nhật Khâm mà Tôn Lãng vừa nhắc tới, là quốc chủ Tây Man người người muốn trừ khử. Người này âm hiểm xảo trá, có nhiều mánh khoé lợi hại, rất có dáng vẻ của một hùng chủ, hoàn toàn không khớp với đặc tính "Ngu si tứ chi phát triển" của quốc chủ Tây man các đời trước, nếu thật sự để hắn nhất thống Tây Man, cải chế cường quốc, thì chưa tới mười mấy hai mươi năm, hắn chắc chắn sẽ trở thành một mối họa khổng lồ của Đại Ngụy! Vậy nên lần này, Hạ Hầu Tuyên hạ quyết tâm nhất định phải giết chết quốc chủ Tây Man, hơn nữa hắn cũng rất may mắn, may mà lão tướng quân Quách Lệnh Tuần mắt sáng như đuốc, đã nhận ra sự nguy hiểm của Tát Nhật Khâm, càng cảm kích, khâm phục đối phương dũng cảm quên mình, nếu không phải trước đó đã có Quách lão tướng quân liều chết cho Tát Nhật Khâm một đòn ngoan độc, thì trận đại chiến dịch tấn công Tây Man này của Hạ Hầu Tuyên và Trần Trường Thanh tuyệt đối sẽ không thuận lợi đến thế...
Mấy tháng nay, Hạ Hầu Tuyên và Trần Trường Thanh dẫn hai ba trăm nghìn tinh binh cường tướng quét dọc một đường, đầu tiên là dùng phương pháp tiêu diệt từng bộ phận, đánh tàn phế và chiêu hàng hai thúc thúc của Tát Nhật Khâm, sau đó truy cùng diệt tận Quốc chủ Tây Man, cho đến hôm nay, bọn họ đã tiêu diệt hơn một nửa quân đội của Tây Man, chỉ cần có thể nhất cổ tác khí giết chết Tát Nhật Khâm, trận chiến này xem như công đức viên mãn rồi, tàn dư Tây Man trong thời gian ngắn không đủ để trở thành uy hiếp của Đại Ngụy, chờ sau này sẽ từ từ "Thanh trừ sạch sẽ".
Chỉ là, Quốc chủ Tây Man dễ giết như vậy sao?
Thật ra, Hạ Hầu Tuyên đã gặp chính diện Tát Nhật Khâm rất nhiều lần, thậm chí còn từng vây khốn đối phương hai ba lần, nhưng tới bây giờ, Tát Nhật Khâm vẫn tung tăng nhảy nhót, đủ để thấy bản lĩnh của đối phương.
Nhưng nói đi nói lại, tên Tát Nhật Khâm này cuối cùng cũng không tinh thông chiến lược, trình độ điều binh khiển tướng của hắn kém xa Hạ Hầu Tuyên và Trần Trường Thanh, vấn đề duy nhất là Tát Nhật Khâm đam mê "Địa đạo chiến", phàm là nơi hắn ở, dưới đất đều đào bới ngang dọc khắp nơi, điều này đã tăng thêm rất nhiều vốn liếng cứu mạng hắn ta... Nhớ ngày đó, chính nhờ dựa vào bên dưới Vương Đình mà Tát Nhật Khâm mới tránh thoát khỏi sát chiêu của Quách Lệnh Tuần, may mắn còn sống sót; một lần khác, Tát Nhật Khâm cũng dựa vào từng cái địa đạo, chạy từ tòa thành này đến tòa thành khác, không ngừng lượn quanh Hạ Hầu Tuyên, đúng là "Cậy vào đó mà không chết"!
Vậy, rốt cuộc Hạ Hầu Tuyên nên làm thế nào để rút con chuột dưới đất này ra giết chết đây?
"Trần thúc thúc, lần trước chúng ta bắt sống được mười mấy tên cướp sa mạc ở Trát Lan Bảo đâu? Dẫn thủ lĩnh của bọn chúng tới gặp ta."
Mặc dù cướp sa mặc cũng là người Tây Man, nhưng chúng giống như sơn phỉ cường đạo của Đại Ngụy, là đối tượng bị truy nã. Đừng tưởng ở Tây Man sản xuất ra cường đạo và mã tặc, nên tất cả cường đạo đều là "Hợp pháp". Trên thực tế, phần lớn thành viên trong nhóm cướp sa mạc đều đắc tội với quyền quý Tây Man, thậm chí còn có không ít nô bộc bỏ trốn từ nhà Quý tộc, vậy nên bọn họ chỉ có thể làm cướp trong sa mạc, cướp bóc đồng bào của mình, lòng trung thành với nước Tây Man cực kỳ thấp.
Vì vậy điều này trở thành cơ hội cho Hạ Hầu Tuyên, địa hình phụ cận hoang mạc, còn có ai quen thuộc hơn đám cướp sa mạc này đây? Với kinh nghiệm của bọn cướp sa mạc, thậm chí có thể đoán được cửa ra vào nằm ở chỗ nào!
"Chỉ cần có thể dùng gậy to cộng thêm táo ngọt thu phục đám cướp sa mạc kia, sớm hay muộn cũng có thể khiến Tát Nhật Khâm dù chắp thêm cánh cũng chạy đằng trời!"
Trần Trường Thanh gật đầu tỏ vẻ đồng ý với quyết định của Hạ Hầu Tuyên, quay đầu lại phân phó thân binh dẫn thủ lĩnh nhóm cướp sa mạc tới. Tuy nhiên thân binh này vừa rời đi, một thân binh khác đã đánh ngựa chạy tới trình lên một xấp thư niêm phong, Trần Trường Thanh vừa nhìn chữ viết trên phong thư thì lập tức đưa hết cho Hạ Hầu Tuyên, sau đó lặng lẽ điều khiển ngựa cách xa Hạ Hầu Tuyên... Mỗi khi công chúa điện hạ nhận được thư của Phò Mã, lấy công chúa làm trung tâm, phạm vi mấy trượng xung quanh đều bay đầy bong bóng màu hồng phấn, đối với chuyện này, Trần Trường Thanh đã rất có kinh nghiệm, vậy nên vẫn đi ra xa một chút thì tốt hơn.
Lần này, chuyện mở đầu quả thật phát triển đúng như dự đoán của Trần Trường Thanh, Hạ Hầu Tuyên vừa nhận được thư thì khóe miệng không ngừng giương lên, cười đến là vui vẻ, "Độ ngọt" xung quanh cũng dâng lên cao. Nhưng hắn thoáng liếc nhìn số lượng thư thì lại không khỏi hơi thổn thức: Đầu năm nay khoảng cách xa thật đúng là không tiện liên lạc, Tĩnh An truyền tin cho hắn phải qua vài lần trung chuyển, thế nên mỗi lần thư về đến tay hắn thì đều là từng xấp từng xấp, điều này nói rõ trên đường truyền tin đã bị chậm trễ rất nhiều, đến nỗi tin phía sau cũng từ từ "Chạy tới", cuối cùng là cùng nhau đưa tới...
Cũng may mạng lưới buôn bán của tẩu tẩu Tần Liên Hoành - Cam Tố Linh càng ngày càng lớn, thậm chí đã có lui tới với một vài cửa hàng da ở Tây Man, bằng không thư của Tề Tĩnh An có thể đưa đến được tay Hạ Hầu Tuyên không cũng khó nói, mặc dù bây giờ lạc hậu gần một tháng, nhưng ít ra vẫn còn đến tay, xem như tốt lắm rồi.
Mở từng phong thư của Tề Tĩnh An ra theo thời gian, Hạ Hầu Tuyên mỉm cười đọc một lượt. Theo kinh nghiệm của hắn, nội dung thư mà phò mã nhà mình gửi tới thường chia làm hai phần, một phần kể lể nỗi lòng, nói chút tình hình trong nhà gần đây, bày tỏ quan tâm và nỗi nhớ với hắn, còn một phần chính là đại sự triều đình... Nội dung thư nhà viết thẳng ra là được, nhưng phần liên quan đến đại sự triều đình, để tránh trường hợp phong thư thất lạc giữa đường hoặc bị gian tế chặn đường mở ra, Tề Tĩnh An đều cẩn thận sử dụng mật ngữ giữa phu phu bọn họ để diễn tả, vậy nên bình thường Hạ Hầu Tuyên đều đọc phần thư nhà trước, đến tận khi trái tim ngập tràn lửa nóng, mới đi tỉ mỉ nghiên cứu những mật ngữ kia.
Chỉ là lần này, Hạ Hầu Tuyên phát hiện, thư càng gần đây, phần thư nhà càng ngày càng ngắn gọn, còn phần mật ngữ càng ngày càng "Gia tăng số lượng", khiến trong lòng hắn chấn động: Hiển nhiên trong triều đã xảy ra chuyện lớn!
Cất xấp thư nhà vào trong ngực, Hạ Hầu Tuyên trầm ngâm nghiên cứu từng tờ mật ngữ viết chuyện chính sự quan trọng, càng đọc, vẻ mặt hắn càng ngày càng nghiêm túc: Hắn thật sự không ngờ, mình mới chỉ rời kinh thành mấy tháng, mà ngay cả thiên đô cũng đã thay đổi!
Ông cha hoàng đế trúng gió, bây giờ đã biến thành Thái Thượng Hoàng; Từ thừa tướng chết ngắc rồi, cơ bản có thể xác định là đại nhi tử của ông ta ra tay; Hạ Hầu Trác lên ngôi, Kỷ quý phi trở thành Thái Thượng Hoàng hậu, Tề Tĩnh An đã hoàn toàn xé rách với Kỷ thị, cũng may Hạ Hầu Trác vẫn rất ỷ lại vào em rể của mình; còn Nhược Nghiên, sau vài ngày diễn ra đại điển tân hoàng đăng cơ, nàng thuận lợi sinh được một trưởng hoàng tử, khiến Từ Yến Du u sầu sắp nổi điên...
Nói tóm lại, nửa vui nửa buồn.
Hình như Trần Trường Thanh đứng cách xa Hạ Hầu Tuyên cũng cảm thấy bầu không khí không đúng, bong bóng hồng phấn bay không bao lâu đã biến thành áp suất thấp, vậy nên ông lại nhích tới gần, thân thiết dò hỏi: "Điện hạ, trong triều có biến cố gì à?"
Hạ Hầu Tuyên thở dài, "Trần thúc thúc, đầu mùa xuân năm sau, Đại Ngụy chúng ta sẽ có niên hiệu mới rồi..."
Trần Trường Thanh kinh ngạc trợn trừng mắt, miệng cũng mở to tướng, không còn dáng vẻ nghiêm túc chững chạc thường ngày nữa... Sang năm phải đổi niên hiệu, nếu công chúa điện hạ đã dùng thái độ như vậy nói ra tin tức này, vậy thì chắc chắn không phải lão hoàng đế nhất thời vui mừng muốn đổi niên hiệu chơi, mà nói rõ tân hoàng đã an vị!
Tên gọi là do người ta định ra, trừ khi tân triều nằm trên thế chân vạc, nếu không, sau khi tân hoàng thay thế lão hoàng đế lên ngôi thường sẽ không lập tức đổi niên hiệu luôn. Bởi vì dù sao một năm có hai niên hiệu cũng không tốt cho lắm, khiến bách tính hỗn loạn, nhóm quan sử tốn sức, hơn nữa cũng có vẻ tân hoàng quá gấp gáp vội vã, lờ mờ lộ ra chút mùi bất hiếu, vậy nên luôn đợi đến năm thứ hai sau khi lên ngôi mới đổi niên hiệu mới.
"Sao, sao lại đột nhiên như thế? Mới, mới... Là vị nào?" Trần Trường Thanh không còn nói mạch lạc được nữa rồi.
Hạ Hầu Tuyên cũng không thừa nước đục thả câu, trực tiếp đáp: "Phụ hoàng ta trong lúc tế trời bất hạnh bị trúng gió, vì vậy toàn bộ gánh nặng của Đại Ngụy đều giao lên tay ca ca ta."
Trần Trường Thanh khẽ thở phào nhẹ nhõm: Tân hoàng là ca ca của công chúa điện hạ, chứ không phải đệ đệ, vậy còn tốt, vậy còn tốt... Trần gia bọn họ gần gũi với công chúa như vậy, đã sớm coi như chiến xa của phe Tam hoàng tử rồi, hiện tại Tam hoàng tử thuận lợi ngồi vào ngôi vị hoàng đế, điều này cực kỳ tốt, không phải sao?
Nhưng nhìn công chúa điện hạ nghiêm túc như thế, thật sự chỉ vì không nên thể hiện cảm xúc mừng rỡ, phải thương tiếc cho Thái Thượng Hoàng sao?
Dù sao Trần Trường Thanh cũng là võ tướng, độ nhạy cảm với chính trị không quá cao, vậy nên ông nhất thời không nghĩ được: Một khi Tam hoàng tử bước lên ngôi vị hoàng đế, người nắm đại quyền chính là hai đảng công chúa phò mã và Kỷ gia, mà Trần gia bọn họ cũng sẽ không từ đảng Tam hoàng tử "Chuyển thẳng" thành đế đảng, ngược lại rất có thể sẽ bị kiêng kỵ; nếu lại thêm người nhà mẹ đẻ Từ hoàng hậu, vậy thì triều đình sẽ trở thành một bãi nước đục mới...
Nước đục, có lẽ có thể mò cá, nhưng rong rêu sinh sôi, không cẩn thận sẽ bị trượt chân chết đuối!
Vậy nên, dù biết rõ khả năng của Tề Tĩnh An, Hạ Hầu Tuyên vẫn có chút lo lắng cho đối phương, không chỉ vì tình cảm, mà còn vì khoảng cách xa xôi... Đại Ngụy cũng đã trở trời rồi, tại thời điểm quan trọng như thế, chẳng phải bọn họ tên tay trong tay cùng nhau đối mặt sao? Cách xa nghìn vạn dặm thì xem là cái gì!
Thở nặng ra một hơi nóng hôi hổi, Hạ Hầu Tuyên chợt giương roi ngựa lên, ra hiệu cho quan truyền lệnh cho toàn quân tăng tốc, sau đó lại giục ngựa lên trước, tới chỗ thủ lĩnh cướp sa mạc được thân binh áp tải tới... Hắn đã quá mong được hồi kinh rồi, lần này tiến công Sắc Lặc Bảo, hắn nhất định phải chém đầu Tát Nhật Khâm xuống!
Trần Trường Thanh hơi xuất thần chăm chú nhìn theo bóng lưng uy thế lẫm liệt của Hạ Hầu Tuyên, chút cảm xúc nhẹ nhõm vì Tam hoàng tử "Thắng" Ngũ hoàng tử lại vi diệu biến thành cảm xúc tiếc nuối: Aizz, tuy tân hoàng lên ngôi là ca ca ruột của công chúa, nhưng nhân phẩm và tài cán của tân hoàng so với muội muội ruột của hắn thật sự kém quá xa, nếu như, nếu như công chúa mà lên ngôi...
Ta đang nghĩ cái gì vậy?! Trần Trường Thanh hoàn hồn, hơi cả kinh, nhưng ngay sau đó ông lại nhớ tới thời niên thiếu, lúc mình đọc sách sử, thật ra đã từng cảm khái: Nhân phẩm và tài cán của Trung Tông hoàng đế vỗ ngựa cũng không đuổi kịp chiêu thánh trưởng công chúa... Nếu những vị công chúa dũng mãnh này đều biến thành hoàng tử, thì thật là tốt biết bao?
Tác giả có lời muốn nói: Trần Thục Dao: Cha, ngài với ta đúng là anh hùng có cùng quan điểm mà ~(≧▽≦)/~
Cha Trần: Nói bậy, ta đứng ở góc độ vì dân vì nước để suy nghĩ vấn đề này, còn con chẳng qua là thấy ngược CP mà thôi, đẳng cấp quá thấp