Editor: Anh Anh
Lại nói, rốt cuộc Từ Yến Du có cảm giác gì với "Em chồng tương lai' Hạ Hầu Tuyên này? Vấn đề này, ngay cả bản thân Từ tiểu thư cũng không trả lời được, tóm lại là cực kỳ phức tạp, hơn nữa còn rất xoắn xuýt.
Vẫn còn nhớ lần đầu tiên gặp mặt, Từ Yến Du thật sự bị công chúa điện hạ mặc một thân nam trang tuấn mỹ bất phàm làm cho "Lóa mắt", nhiệt huyết dâng trào, trái tim nhỏ đập thình thịch, từ đó nàng càng có nhiều mong đợi đối với "Chức vị" Tam hoàng tử phi này hơn...
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Từ Yến Du là một tiểu thư nhà quan có lý tưởng, có dã tâm, còn có lý luận trạch đấu phong phú, nàng muốn gả cho Hạ Hầu Trác, lý do chính cũng là vì tính toán cho tiền đồ của mình, còn "Thấy sắc nảy lòng tham" cũng chỉ có thể coi là một lý do nho nhỏ không có gì quan trọng; vậy nên chẳng bao lâu sau, Từ Yến Du còn thi triển tiểu xảo trạch đấu của mình với Hạ Hầu Tuyên, mưu tính khiến cô em chồng tương lai xinh đẹp hơn người này lấy chồng xa kinh thành, không cản trở giữa nàng và phu quân tương lai, mẹ chồng tương lai.
Lại không thể ngờ rằng, hơn nửa năm sau, sự phát triển và hướng đi của tình hình đã vượt ra khỏi tầm mắt và năng lực tưởng tượng của tiểu thư nhà quan Từ Yến Du quá xa: Đầu tiên là công chúa điện hạ được phong làm Tướng quân xuất chinh đi Tây Man, sau đó là người Bắc Yến xâm lấn, công chúa lập công lớn trở lại triều đình, hơn nữa còn được thăng lên làm Phó soái, rồi sau đó công chúa Điện hạ thành thân, gả cho một chàng trai sơn dã gặp may, ngay sau đó là thái tử tạo phản, rồi lập tức được dẹp yên, công chúa lại lập công lớn, cũng dắt tay phò mã trở thành nhân tài mới xuất hiện chạm tay có thể bỏng trên triều đình...
Từ Yến Du thật lòng cảm thấy đầu óc có hơi không đủ dùng, những việc mà công chúa điện hạ đã làm, hoàn toàn không hề liên quan đến "Kinh nghiệm sinh tồn của nữ tử" mà nàng tích lũy ra được từ trên người tổ mẫu, mẹ ruột, di nương, cô cô, thẩm thẩm và đám tỷ tỷ muội muội của nàng
Vậy nên Từ Yến Du rất rối loạn với vị trí của Hạ Hầu Tuyên, cảm quan rối rắm, lúc ở cùng với hắn cũng cảm thấy cực kỳ không được tự nhiên, chủ đề khuê các không hợp để nói, đại sự triều đình thì lại tán gẫu không nổi, thật là lúng túng...
"Cho đến hôm nay, quan hệ giữa chúng ta mới xem như có chút đột phá."
Khi Hạ Hầu Tuyên nhắc tới tình hình chung đụng giữa hắn và Từ cô nương với Tề Tĩnh An thì Từ Yến Du đã trở lại phủ Thừa tướng cũng đang đề cập đến chủ đề này với mẹ ruột của nàng, "Thật sự khiến người ta không thể ngờ được, nữ tử hào kiệt như công chúa điện hạ lại có thể xuống bếp vì Phò mã, còn đặc biệt xin con chỉ bảo kỹ năng nấu nướng..."
Từ Phu Nhân khẽ hừ một tiếng, như cười như không nói: "Dù có là nữ tử hào kiệt thế nào đi nữa, thì cũng là nữ nhân, chỉ cần là nữ nhân, thì nhất định phải giữ lấy trái tim của phu quân mình, nếu không cuộc sống còn trôi qua thế nào được nữa?" Nói xong, bà đặt tay lên vai nữ nhi mình, ý vị sâu xa nói: "Du nhi, con cũng đừng vì trưởng công chúa điện hạ chiến đấu ra một thanh danh hiển hách trên chiến trường, ở triều đình thì nắm trọng quyền trong tay, mà giống như những tiểu cô nương không có kiến thức khác, đối xử với nàng như một nhân vật thần tiên. Con phải nhớ, bất kể nàng có bao nhiêu bản lĩnh, chỉ cần hai người trở thành chị dâu em chồng, thì những thủ đoạn mà mẹ dạy con có thể dùng đến rồi, cũng có thể dùng trên người nàng!"
"Nhưng, nhưng mà, con vẫn luôn cảm thấy nàng và những nữ hài tử bình thường khác có khác biệt rất lớn," Từ Yến Du chần chừ nói: "Ngay như chuyện ngày hôm nay, công chúa đích thân xuống bếp, hình như không chỉ vì muốn làm đồ ăn cho phò mã, mà còn vì để kéo gần mối quan hệ giữa chúng ta... Lúc trước chúng ta không có đề tài chung, mỗi lần gặp mặt đều lúng túng khó xử, còn lần này, có lẽ nàng đặc biệt đi nghe ngóng về kỹ năng nấu nướng của ta, mới cố ý sắp xếp như vậy?"
"Thế thì sao," Từ Phu Nhân cười lạnh nói: "Con còn tưởng nàng cố ý xây dựng quan hệ thân thiết với con à? Đúng là quá ngây thơ!" Nói tới đây, nét mặt của bà ta càng dữ tợn hơn, oán hận nói: "Đứa nhỏ ngốc, con không biết, ngay vừa rồi, lúc con đi dạy nàng ta nấu nướng, mẹ ruột của con đã phải bỏ ra một số tiền rất lớn, mới đi dò la được một tin tức quan trọng cho con, nhưng lại là một tin tức cực kỳ xấu..."
"Là, là tin gì?" Từ Yến Du căng thẳng nín thở.
"Cái ả trắc phi kia của Tam điện hạ có bầu rồi! Hơn nữa đã được ba tháng, thai nhi vững vàng rồi!" Ánh mắt của Từ Phu Nhân lộ ra hung ác, nói: "Đây chẳng khác nào đánh thẳng vào mặt của con! Chính phi còn chưa kịp vào cửa, trắc phi đã mang bầu, chẳng phải là khi con vẫn còn trong kỳ tân hôn, mà thứ trưởng tử đã có rồi à?!"
Mặt Từ Yến Du lập tức trắng bệch, xoắn chặt khăn tay, nghiến răng nghiến lợi nói: "Con tiện nhân đó, con tiện nhân đó..."
"Con tiện nhân đó, không phải là người bên cạnh trường công chúa à? Bọn họ lớn lên bên nhau từ nhỏ, nghe nói tình như tỷ muội đấy." Từ Phu Nhân bĩu môi, hết than lại thở, nói: "Thế nên, nữ nhi của ta à, con cũng không thể ngây thơ nữa, một khi gả vào hoàng gia, người ngây thơ không sống nổi đâu... Lòng dạ con phải cứng rắn lên, đấu với con tiện nhân kia và trưởng công chúa đứng sau lưng nó một trận!"
Nếu Hạ Hầu Tuyên cũng ở đây, nghe được lời này của Từ Phu Nhân, có lẽ hắn sẽ cảm thấy hoang đương mà bật cười không ngớt, hoặc là bất lực nhún vai: Nhược Nghiên thật sự không phải hắn cố ý sắp xếp đến bên cạnh ca ca, trạch đấu cái gì, hắn hoàn toàn không hề có chút hứng thú nào! Nhưng hắn không ở đây, thế nên không biết nơi này có một vị Từ Phu Nhân đã xem hắn thành quân địch giả tưởng trong trận chiến trạch đấu, hơn nữa còn đang cố gắng dạy dỗ nữ nhi của mình, "Chuẩn tẩu tử" của Hạ Hầu Tuyên.
"Nói dễ hơn làm... Công chúa lợi hại như vậy, Kỷ quý phi cũng không thích con, bên này cũng phải đấu, bên kia cũng phải đấu, thật sự dễ vậy à?" Từ Yến Du lẩm bẩm nói năng lộn xộn một hồi, càng nghĩ càng cảm thấy cực kỳ áp lực, cuối cùng ôm mặt khóc hu hu.
Từ Phu Nhân vỗ nhẹ lên lưng nữ nhi, dịu dàng nói: "Đứa bé ngoan, đừng sợ, chỉ cần con có thể nắm chặt trái tim của Tam điện hạ, sẽ thấy chẳng còn gì đáng sợ nữa, hiểu không?"
Từ Yến Du đặt tay lại đầu gối, ngơ ngác nhìn lòng bàn tay bị nước mắt thấm ướt, nói: "Tam điện hạ? Hắn quả thật thích con, nhưng hắn, hắn là một người hèn yếu ngu ngốc, ngay cả một phần bản lĩnh của muội muội hắn cũng không có..."
"Thế thì sao? Chỉ cần hắn là nam nhân, là một hoàng tử, vậy là đủ rồi." Từ Phu Nhân nở một nụ cười lạnh lùng, "Dù trưởng công chúa có lợi hại thế nào, thì cũng chỉ là một nữ nhân, ngoại trừ nâng đỡ ca ca của nàng thượng vị ra, nàng còn có lựa chọn nào khác sao? Kỷ quý phi cũng giống như vậy, bà ta chỉ có thể dựa vào nhi tử; còn con tiện nhân kia, chỉ cần con có thể khiến Tam điện hạ hoàn toàn chán ghét ả ta, con lập tức có thể nghiền chết ả!"
"Nam nhân, nữ nhân..." Từ Yến Du lẩm bẩm hai từ này nhiều lần, ánh mắt dần dần sáng lên, dường như đã thật sự lĩnh ngộ được một chút triết lý cuộc sống sâu sắc.
Thấy thế, Từ Phu Nhân gật đầu hài lòng, đưa ra kết luận: "Nói tóm lại, Tam điện hạ là huynh trưởng, nhi tử, trượng phu, chính là ông trời của các nàng. Mà mục tiêu của con, là một tay che trời!"
Cứ như thế, dưới sự "Ân cần dạy bảo" của Từ Phu Nhân, vẻ mặt Từ Yến Du dần dần trở nên kiên định, đáy lòng cũng dấy lên ý chí chiến đấu hừng hực... Sau đó, cuối cùng cũng đến ngày nàng xuất giá, cuối cùng, cuối cùng, trải qua bao nhiêu khó khăn vất vả, nàng đã trở thành Tam hoàng tử phi như mong đợi.
"Chúc mừng ngươi, ca ca."
Đêm đó, phủ Tam hoàng tử giăng đèn kết hoa, khách khứa tới nhà, cực kỳ náo nhiệt. Hạ Hầu Tuyên bưng một bát rượu ngon, tiến đến chỗ Hạ Hầu Trác mặc hỉ phục đỏ thẫm.
Hạ Hầu Trác quay đầu lại, nhìn muội tử mặc một bộ trang phục lộng lẫy, xinh đẹp động lòng người, nhất thời cảm thấy không nói nên lời: Muội muội này của hắn thật sự là một đóa hoa tuyệt thế khác biệt trong đám nữ hài tử, nhìn hiện tại mà xem, nàng không tới sau bình phong tụ lại một chỗ với nhóm nữ quyến mà tán gẫu chút chuyện khuê các, lại quang minh chính đại nắm tay phò mã đi tới đi lui trong đại đường, cười nói uống rượu với cả đám nam khách... Hạ Hầu Trác tin rằng, người đang oán thầm muội muội của hắn chắc chắn không chỉ có một mình hắn, nhưng chẳng có ai không biết điều mà nói ra, dù sao bản thân Phò Mã cũng không ngại, không phải à?
"Tam ca, làm một chén!" Tề Tĩnh An cũng bưng một chén rượu lớn, cười đến là thân thiết.
"Khụ, hai người các ngươi cũng quá không hiền hậu rồi." Hạ Hầu Trác uống hai chén rượu lớn liên tiếp, cay rớt nước mắt, nhìn muội muội và muội phu mang hai nụ cười giống nhau như đúc, rất có "Tướng phu thê" thì không khỏi tố cáo.
Tề Tĩnh An nâng một tay khoác lên vai Hạ Hầu Trác, một bộ huynh đệ tốt, cười híp mắt nói: "Lần trước ngươi cũng rót cho ta không ít đâu Tam ca, trả lễ lại thôi mà." Hắn nói xong thì dừng một chút, nhỏ giọng nói: "Kỷ biểu ca không thể tham gia hôn lễ của ngươi được, cái này thật sự không phải là ta không để hắn trở lại, mà là Kỷ gia kiêng kỵ phụ hoàng, vậy nên biểu ca mới không thể không ở lại biên quan, thật sự không còn cách nào khác."
Hạ Hầu Trác hơi ngẩn ra, gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ. Nói thật, tách ra thời gian dài, tình cảm khó tránh khỏi nhạt đi, hơn nữa gần đây có không ít con em quan lại chạy tới nịnh bợ hắn, lấy lòng hắn, vậy nên Hạ Hầu Trác đã không còn nhớ nhung gì đến huynh đệ tốt "Thanh mai trúc mã" Kỷ Ngạn Bình nữa. Hơn nữa vừa nhắc tới Kỷ gia, Hạ Hầu Trác tự nhiên sẽ nhớ đến bóng lưng tuyệt tình vứt bỏ hắn của Kỷ quý phi... Hắn thầm rùng mình một cái, cũng vỗ vỗ Tề Tĩnh An, nói: "Trước đây là ta hiểu lầm ngươi, đừng để trong lòng, sau này chúng ta cũng là huynh đệ tốt rồi."
"A, còn nói gì mà sau này nữa, hai ta đã sớm như vậy rồi." Tề Tĩnh An cười sang sảng, sau đó nháy mắt với Hạ Hầu Tuyên, "Đúng không 'Tuyên muội'?"
Hạ Hầu Tuyên chớp chớp mắt, nở một nụ cười dịu dàng, "Chẳng lẽ ta còn phản bác lại lời của ngươi à?"
"Ấy!" Hạ Hầu Trác lại rùng mình dữ dội thêm một cái, vừa nói "Bên kia có người gọi ta, xin lỗi nhé", vừa nhanh chóng thoát khỏi "Phạm vi liên lụy" của "Liếc mắt đưa tình" đại pháp giữa muội muội và muội phu... Thật sự không chịu nổi, xem ra không chỉ muội tử hắn là một đóa hoa tuyệt thế, muội phu còn là một đóa hoa tuyệt thế lớn hơn, bằng không hai người bọn họ sao có thể buồn nôn trước mặt công chúng như vậy, cũng khiến mọi người đều cảm thấy bọn họ vô cùng xứng đôi?
Đưa mắt nhìn ca ca mình chạy trối chết, Hạ Hầu Tuyên nhíu mày, dắt Tề Tĩnh An rời khỏi đại đường náo nhiệt, cũng ngăn cản ánh nhìn chăm chú của rất nhiều người, đi thẳng đến một đình viện vắng ngắt mới dừng bước lại, nói: "Tĩnh An, ngươi ở đây đợi ta mấy khắc, ta đi gặp Nhược Nghiên một lần, sau đó chúng ta về nhà."
Tề Tĩnh An đương nhiên không có dị nghị gì, sau khi tiễn Hạ Hầu Tuyên đi, hắn đứng một mình trong hành lang uốn khúc, thưởng thức đình viện bao la dưới ánh trăng sâu thẳm, ngược lại có một phong vị khác.
Vậy nhưng, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, mới qua một lát, một thị nữ mặc váy lụa màu hồng chui ra từ phía sau núi giả trong sân, chạy chậm trên hành lang, như một con ruồi không đầu chạy về phía Tề Tĩnh An...
Định chơi trò gì vậy? Nếu Hạ Hầu Tuyên vẫn còn ở đây, bằng năng lực liên tưởng mạnh mẽ của hắn, nhất định có thể lập tức nghĩ tới "Cuộc gặp gỡ tình cờ" giữa Nhược Nghiên và Hạ Hầu Trác ngay tại đám cưới của hắn và Tề Tĩnh An, rồi xảy ra một vài chuyện nằm ngoài dự tính... Vậy nên, thất thế nào cũng giống như đang "Một thù trả một thù".
Đáng tiếc Hạ Hầu Tuyên không có ở đây, nghĩ cũng đúng, muốn chơi trò diễm ngộ với phò mã, đương nhiên phải chọn thời điểm công chúa không có ở đây rồi, nếu không thì còn chơi thế nào?
Đáng tiếc hơn là, trước đó Tề Tĩnh An uống nhiều rượu, ngay cả người khác kính rượu công chúa điện hạ cũng đưa cho hắn, vậy nên đầu óc lúc này không được linh hoạt cho lắm, cũng không liên tưởng đến cái gì mà một thù trả một thù, mà theo bản năng hiện lên suy nghĩ: Có thích khách?!
Vì vậy ngay khi thị nữ váy hồng chạy tới trước mặt, chuẩn bị va vào ngực hắn, Tề Tĩnh An giơ chân đá vào bắp chân của đối phương, sau đó nghiêng người tránh đi, còn thuận thế giơ tay bày ra một tư thế phòng ngự...
Khụ, vậy nên kết quả cuối cùng còn cần phải hỏi à?
Ở trước mặt Phò Mã, diễm ngộ gì đó đều là mây bay, về phần tẩu tử trong đêm tân hôn đưa ra một phần "Hậu lễ" này... Cũng là mây bay nốt.