Editor: Anh Anh
Hôm sau, Hoàng đế đưa ra tổng kết và xử lý sự kiện thái tử tạo phản trong triều hội...
Thái tử Hạ Hầu Diễn bị cữu cữu nhà mẹ đẻ, ngự tiền Đô Chỉ Huy Sứ - Vi Kiến Hưng reo rắc lòng tạo phản, trước tiên độc sát Tứ hoàng tử, sau đó lại dẫn binh bức vua thoái vị, hành động việc làm bất trung bất hiếu không kính nhường, đức hạnh bại hoại, khiến Hoàng đế đau lòng và thất vọng sâu sắc. Nhưng Hạ Hầu Diễn đã đền tội, nể tình phụ tử, Hoàng đế chỉ tước bỏ phong hào thái tử, hạ lệnh lấy thân phận dòng họ bình thường mang đi an táng, không luận tội thê thiếp con cái của hắn nữa. chỉ giáng tất cả nội quyến thành bình dân, không trách móc nặng nề hơn nữa. Truyện chính ở == TRЦмtr цуen.V Л ==
Chúng thần tất nhiên ca ngợi lòng nhân từ của Hoàng đế, nhưng trong lòng mọi người đều hiểu, Hoàng đế "Nhân từ" với thái tử, thì có nghĩa nhất định ông sẽ không nhân từ với Vi gia...
Quả nhiên, tiếp đó Hoàng đế lên án mạnh mẽ người Vi gia ly gián tình cảm phụ tử giữa ông và con trai mình, xử tử toàn bộ nam nhân Vi thị, nữ nhân và trẻ con thì biến làm nổ để răn đe!
Cảm thấy âm lượng càng ngày càng lớn và sự tức giận mạnh mẽ của hoàng đế, chúng thần rối rít cúi thấp đầu xuống. Bất kể trong lòng bọn họ cười nhạo hay thương cảm cho số phận cuối cùng của Vi gia thì lúc này cũng tuyệt đối không dám nói thêm nửa câu. Căn cơ của Vi gia ở trong triều thật sự rất cạn, ngoại trừ Vi Kiến Hưng ra thì không còn trụ cột nào khác, tất cả những người nương tựa vào đều là mấy con tép riu không đáng kể, lần này đã tận diệt toàn bộ, vậy nên vào giờ phút này, tuyệt đối sẽ không có người nào tự nguyện mạo hiểm nói chuyện cho người Vi gia.
Trên thực tế, rốt cuộc tại sao Hạ Hầu Diễn lại muốn tạo phản, từ thế lực mỏng manh của Vi gia là có thể nhìn ra chút đầu mối: "Đảng Thái Tử " thật sự quá yếu, hoàn toàn không so sánh được với thế lực của đảng Từ thừa tướng, nếu không phải có hoàng đế ủng hộ, đã sớm sụp đổ từ lâu... Nhưng vấn đề ở chỗ, Hoàng đế cũng không phải là một quân chủ có năng lực mạnh mẽ, vốn bản thân ông cũng không giải quyết được Từ thừa tướng, còn đẩy đứa con lớn nhất của mình lên phía trước như một con tốt, cứ thế trong một thời gian dài, Hạ Hầu Diễn nhận bao nhiêu áp lực, tâm trạng tích tụ thế nào thì cứ nghĩ là biết.
Hơn nữa, Hạ Hầu Diễn có lòng bất mãn với Hoàng đế cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, mối họa đã chôn sâu xuống ngay từ lúc mẹ đẻ Vi hoàng hậu của hắn uất ức mà chết.
Bên cạnh cái chết khó mà quên được của Vi hoàng hậu, Hạ Hầu Diễn cũng rất không hài lòng với thái tử phi mà Hoàng đế an bài cho hắn... Thái tử phi là cháu gái của một vị Đại Văn Hào, danh tiếng gia tộc rất lớn, rất tốt, rất xứng với thái tử; nhưng thân thích nhà mẹ nàng đều là "Thanh lưu" như Hàn Lâm hay ngôn quan, quyền lực thật sự nằm trong tay hắn còn không bằng Vi gia. Đảng Thái Tử vốn đã yếu thế, Hoàng đế còn sắp xếp một thái tử phi như vậy cho hắn, hắn có thể thấy hài lòng mới là lạ!
Dù cho chuyện thái tử phi thật ra không thể oán trách Hoàng đế được, thật sự nên trách phải là Từ thừa tướng đứng sau thúc đẩy và Từ quý phi chưởng quản hậu cung, nhưng hoàng đế vô năng không làm được gì cũng thật sự khiến Hạ Hầu Diễn rất ấm ức, kìm nén đến mức đầy bụng đều là lửa tà... Vậy nên cuối cùng mới bộc phát.
Về phần tại sao Hạ Hầu Diễn lại chọn bộc phát vào lúc này? Cứ nhìn những chuyện xảy ra trong một năm gần đây đi: Thân phận lúng túng của nhị hoàng tử bất chợt khởi sắc, giành được sự sủng ái của hoàng đế, Tam hoàng tử vừa trầm lắng vừa trong suốt chẳng những có muội muội sinh đôi tay nắm quân quyền và em rể tốt có năng lực không tầm thường, còn sắp trở thành cháu rể của Từ thừa tướng, chứ đừng nói đến Tứ hoàng tử vẫn luôn kiêu ngạo đang ngày càng trưởng thành, danh tiếng càng lúc càng tăng...
Mắt thấy phụ hoàng ngày càng già đi, đám đệ đệ cũng bắt đầu "Phát lực", mà đảng Thái Tử vẫn mang dáng vẻ nửa sống nửa chết, điều này khiến trong lòng Hạ Hầu Diễn nghĩ như thế nào?
Có lẽ hắn nghĩ thế này: Thay vì diệt vong trong im lặng, còn không bằng được ăn cả ngã về không!
Vậy thì, thật sự là do Vi Kiến Hưng đầu độc Hạ Hầu Diễn à? Cũng chưa chắc, có lẽ là do Hạ Hầu Diễn túm cữu cữu hắn lên thuyền giặc đấy... Chỉ là, Hoàng đế đã đưa ra kết luận, đổ phần lớn trách nhiệm lên đầu Vi Kiến Hưng, bất kể lão nhân gia vì không muốn giết con dâu và tôn tử ruột của mình, hay vì mặt mũi danh dự của hoàng thất, ông nói thế nào thì mọi người nghe thế ấy, chỉ có đồ ngu mới đưa ra lời phản đối.
Nói tóm lại, Hạ Hầu Diễn và Vi Kiến Hưng cũng đã chết rồi, chết rồi thì không còn quan trọng nữa, điều đám đại thần để ý hơn hiển nhiên là những người "May mắn sống sót" sau chuyện thái tử tạo phản, ví dụ như trưởng công chúa và phò mã, Từ quý phi và Ngũ Hoàng Tử, Thụy phi và Tam hoàng tử, Hứa Thắng và đám huynh đệ của hắn, lại ví dụ như nhị hoàng tử, Trịnh phi...
...Công phải thưởng thế nào, tội phải phạt thế nào... Tương lai sau này, lại thay đổi ra sao đây?
"Trưởng công chúa tài sắc vẹn toàn, trung hiếu song toàn, trước từng mở mang bờ cõi, nay lại trừ tặc cứu giá, công lao báo quốc có thể ghi danh sử sách, lòng bảo vệ trẫm trẫm đều ghi nhớ, vì vậy sắc phong làm hộ quốc trưởng công chúa, chức vị và bổng lộc ngang hàng với Hộ Quốc Đại Tướng quân, cũng lĩnh trách nhiệm trọng chỉnh cấm quân, khâm thử."
Dưới ánh mắt phức tạp của cả đám đại thần, Hạ Hầu Tuyên mạnh mẽ sải bước từ ngoài Cần Chính Điện đi vào, bước thẳng đến trước bậc thềm dưới ngai vàng, thần thái sáng láng quỳ xuống lĩnh chỉ thụ phong. Sau khi tạ ơn, hắn cũng không hề xấu hổ mà đi thẳng đến hàng võ tướng, việc đáng làm thì phải làm đứng ở hàng đầu tiên...
Trước đó, mặc dù Hạ Hầu Tuyên đã được phong làm Phó soái binh mã Đại Ngụy, nhưng ngoại trừ thụ phong nhận thưởng ra thì chưa từng lên triều hay tham nghị chính sự, bởi vì Phó soái binh mã cũng không phải một chức quan có phẩm cấp, theo như phẩm cấp, chức vị trước đó của Hạ Hầu Tuyên là Thượng tướng quân tòng nhị phẩm, mà theo như luật lệ của Đại Ngụy, chỉ có võ tướng chính nhị phẩm trở lên mới có thể tham dự triều hội hàng ngày thảo luận chính sự, hắn vừa hay kém nửa cấp, vậy nên triều hội căn bản không liên quan tới hắn.
Như vậy, Phó soái binh mã vừa xảy ra chuyện gì đây? Nói một cách chính thức, thì Binh Mã Đại Nguyên Soái và các Phó soái nắm giữ nửa miếng Hổ Phù, vậy nên chức trách của Phó soái là trong tình thế khẩn cấp phải kết hợp cùng Đại Nguyên Soái điều động binh mã bảo vệ quốc gia... Nhưng vấn đề ở chỗ, lúc nào thì mới xem là thời khắc khẩn cấp?
Cái này giống như ngày hôm qua vậy, hoàng đế bị phản tặc bức vua thoái vị, có thể xem là tình thế rất khẩn cấp rồi.
Nhưng nghĩ đến tình hình ngày hôm qua mà xem, Hạ Hầu Tuyên có cơ hội điều động binh mã à? Đừng có đùa, trên tay hắn chỉ có nửa miếng Hổ phù, muốn điều binh mã còn phải lấy được nửa miếng còn lại trong tay Trấn Bắc hầu đang đánh giặc ở Bắc Yến... Vậy không phải là vô nghĩa sao?! Thế nên mới nói, đừng quá coi trọng danh tiếng của Phó soái.
Trên thực tế, hai danh hiệu Binh Mã Đại Nguyên Soái và Phó soái Đại Ngụy chủ yếu đại biểu cho vinh dự, còn điều binh khiển tướng vẫn là công việc của Xu Mật Viện, nếu không tới thời khắc khẩn cấp, Nguyên soái và Phó soái lại cứ lấy Hổ Phù ra chém giết công việc của Xu Mật Viện, vậy sẽ thế nào đây? Đáp án chắc chỉ có hai chữ: Ha ha.
Thế nên, thông minh như Hạ Hầu Tuyên, sau khi được thụ phong làm Phó soái thì lại càng khiêm tốn hơn, ngay cả chức vụ "Trưởng thư ký" ở Ngự Thư Phòng cũng "Từ chức", chỉ chuyên tâm chờ gả... Bằng không hắn nào đến nỗi bị Hạ Hầu Diễn đánh cho hoàn toàn trở tay không kịp? Aizz, đây chính là đạo lý "Cả ngày đánh nhạn lại bị nhạn mổ mắt", Hạ Hầu Diễn cũng biết chọn thời cơ tốt để tạo phản.
Chuyện này đã dạy cho Hạ Hầu Tuyên một bài học, thật sự khiến hắn phải suy ngẫm rất nhiều.
Còn Hoàng đế? Có lẽ ông cũng đã nghĩ đến chuyện đó, vậy nên mới nhận cơ hội này "Vớt" hết nữ nhi và con rể của mình vào trong triều hội: Dưới cái nhìn soi mói của các đại thần, người đầu tiên được thụ phong là Hạ Hầu Tuyên, người thứ hai được thụ phong chính là Tề Tĩnh An, sau đó nữa mới đến phiên đám người Hứa Thắng... "Chỗ tốt" của lần phong thưởng này cũng dựa trên thứ tự đó, Hộ Quốc Đại Tướng quân là quan hàm tòng nhất phẩm, cao hơn chỉ có chính nhất phẩm Trấn quốc Đại tướng quân, đó chính là quân chức của Trấn Bắc hầu, mà hiện tại ông cụ không ở trong triều, vậy nên Hạ Hầu Tuyên đứng ở vị trí đầu tiêng trong hàng võ tướng cũng là chuyện đương nhiên.
Vậy Tề Tĩnh An thì sao? Hắn nhận được "Chỗ tốt" gì?
Nhắc tới cũng rất vi diệu, từ khi Tề Tĩnh An tự nhậm chức Giám chính sứ Ninh Kinh tới nay, thì vẫn còn chưa chính thức nhậm chức, lần này lại được thăng chức... Từ Tòng tam phẩm Giám chính sứ Ninh Kinh lên làm Chính nhị phẩm tham gia chính sự, ở lại kinh trọng dụng.
Kết quả là, triều hội hôm nay trở thành một buổi triều hội cực kỳ đặc biệt kể từ khi Đại Ngụy khai quốc tới nay, bởi vì có một đôi "Phu thê" cùng đứng trên triều đình, hơn nữa còn chia nhóm thành Văn thần Võ tướng, công chúa đứng đầu võ tướng, phò mã đứng sau Thừa tướng... Đây là điều xưa nay chưa từng có, mặc dù chiêu thánh trưởng công chúa từng lên triều, quân chức cao hơn Hạ Hầu Tuyên, nhưng bà cũng không có một "Phò mã đi kèm" nha!
Aida, nói tóm lại, ước ao ghen tị đã không đủ để hình dung cảm quan của mọi người với công chúa và phò mã rồi.
Vậy nhưng, hai đương sự ngược lại dường như cũng không quá vui vẻ... "Xem ra, kế hoạch vây quanh Ninh Kinh của chúng ta đã hoàn toàn hỏng rồi."
Sau khi hạ triều, hai phu phu dắt tay nhau về phủ, dọc đường đi đều mang dáng vẻ xuân phong đắc ý. Nhưng sau khi về đến nhà, nụ cười trên gương mặt hai người lập tức phai nhạt, Hạ Hầu Tuyên nhíu mày thở dài một cái.
"Việc đã đến nước này, chúng ta cũng chỉ có thể đối mặt." Tề Tĩnh An vỗ vỗ bả vai người yêu, "Cũng may sau hôm nay, chúng ta thật sự trở thành người quyền cao chức trọng rồi, rất nhiều thủ đoạn có thể làm ra, không bị bó tay bó chân nữa, cũng xem như là có được có mất."
"Ừ, quả thật như thế, bất kể thế nào, chỉ cần hai ta đồng tâm, thì không có gì đáng sợ!"
Hạ Hầu Tuyên thuận thế bắt được tay Tề Tĩnh An, nắm lấy thật chặt, trầm ổn gật đầu một cái... Quả thật nếu ở lại trong kinh, vóc người hắn dần dần nảy nở, tất nhiên sẽ càng ngày càng nguy hiểm, nhưng nguy hiểm và cơ hội cùng tồn tại, chịu trách nhiệm chấn chỉnh cấm quân hiển nhiên sẽ mang đến cho hắn rất nhiều lợi ích, còn Tề Tĩnh An tham gia chính sự, nói một cách phổ thông thì là phó Thừa Tướng, vậy chẳng phải càng sảng khoái hơn sao? Nói thật, chỉ cần phu phu bọn họ nắm tay quản lý thêm mấy năm, chuyện tạo phản bức vua thoái vị cũng rất có triển vọng!
"Nhưng mà, phụ hoàng cũng quá gì đó," Khóe miệng Tề Tĩnh An giật giật, "Lúc trước để ngươi làm Tòng nhị phẩm Thượng tướng quân, để ta làm Tòng tam phẩm Giám chính sứ Ninh Kinh; lần này cho ngươi danh hiệu Tòng nhất phẩm Hộ quốc, còn ta thì thăng chức lên làm Chính nhị phẩm tham gia chính sự... Còn có thể khéo hơn được nữa không?"
Hạ Hầu Tuyên buồn cười, chút cảm giác nặng nề cuối cùng trong lòng cũng bay biến, hắn giang tay, ôm chặt lấy phò mã của mình, khẽ cười nói: "Đây là thánh ý muốn ta phải luôn đè lên ngươi... Vậy thì ta không khách sáo nữa."
Đất trời sáng sủa, ban ngày ban mặt, hai kẻ vừa mới giành được đại quyền... Cứ như thế không biết xấu hổ làm chuyện không biết xấu hổ.
Tác giả có lời muốn nói: Đến đây nào, chúng ta cùng nhau đạt tới đỉnh cao của nhân sinh đi ╮(╯▽╰)╭ Ngươi làm bạch phú mỹ, ta làm CEO~! 【 Tiểu Tề: Đợi chút, rốt cuộc ai là bạch phú mỹ? Nói cho rõ trước đã!]