Nhìn từ bề ngoài, nếu đám người Hạ Hầu Tuyên chọn vứt bỏ thành Ninh Kinh, gấp rút đi vào biên giới Bắc Yến tiếp viện cho Vương Kỳ Phi, nhẹ thì mất nhiều hơn được, nặng thì rớt hết vốn ban đầu, vì thế mọi người đều tương đối có khuynh hướng cố thủ Ninh Kinh.
Tuy nhiên, "Khi Trịnh Kỳ Anh lên kế hoạch, chẳng lẽ lại không suy xét từ phía góc độ chúng ta sao?" Hạ Hầu Tuyên bỗng nhiên đứng dậy, nghiêm nghị nói: "Hắn bày ra thế trận này, nhìn như là khiến chúng ta tiến thoái lưỡng nan, thật ra lại là tiến lên khó, lùi lại dễ, điều này cho thấy cái gì?"
Tiến, tất sẽ khiến Ninh Kinh thất thủ, đường lui bị chặn, hơn nữa vốn dĩ cái đồ đầu đất Vương Kỳ Phi kia đã bất hòa với đám người Hạ Hầu Tuyên, nếu thật sự đi cứu ông ta, có lẽ ông ta còn không cảm kích ấy! Mà cố thủ Ninh Kinh, tuy sau khi bảy vạn viện quân bị đại quân Bắc Yến nuốt hết thì rất có thể sẽ rơi vào tình huống nguy cấp lần thứ hai, nhưng vậy không phải giống với tình hình trước khi viện quân đến à, có gì mà không thể cứu vãn được? Hơn nữa đám người Vương Kỳ Phi cũng chỉ là đạo viện quân đầu tiên mà thôi, sau này hẳn sẽ còn rất nhiều binh tướng cuồn cuộn tới, vậy nên lựa chọn 'Lùi' này, rõ ràng là có lợi, hợp lý, an toàn, ổn thỏa hơn 'Tiến' nhiều —— Vậy thì giữa "Tiến" và "Lùi", rốt cuộc là nên chọn như thế nào, cái này còn cần phải do dự à?
—— Đương nhiên là không cần!
"Trịnh Kỳ Anh cố làm ra vẻ huyền bí, thật ra là muốn chúng ta cố thủ Ninh Kinh, vậy thì chúng ta cứ làm ngược lại, hung hăng chọc cho hắn một dao!"
Trong lúc mọi người bừng tỉnh đại ngộ, Hạ Hầu Tuyên đưa ra kết luận như chém đinh chặt sắt, sau đó dẫn quân ra khỏi thành không chút do dự. Hắn mang theo Tề Tĩnh An, Lăng Viễn, Tần Liên Hoành, Hứa Thắng và Trì Cửu Kỳ, cộng thêm hơn năm vạn binh sĩ lấy tốc độ hành quân cực nhanh vượt qua Kỳ Hàm Quan, tiến vào địa bàn Bắc Yến!
Tiến lên khó, lui lại dễ, nhưng Hạ Hầu Tuyên càng muốn đón khó xông lên, giết vào bên trong biên giới Bắc Yến, phản thủ để công!
Tuy nhiên, Hạ Hầu Tuyên cũng giữ lại một tay, hắn để Lục Thiên Thạch, Kỷ Ngạn Bình và Trần Thục Dao tọa trấn Thành Ninh Kinh, khẩn trương thao luyện mười vạn tráng đinh mới chiêu mộ, gánh vác trọng trách thủ thành —— Theo ý của Hạ Hầu Tuyên, bọn họ cần phải chuẩn bị tốt cả hai tay, vừa không thể mất kinh đô phụ của Đại Ngụy, mà còn giành lấy thành trì của Bắc Yến! Có qua có lại, quả báo nhãn tiền, cần phải khiến đám Yến tặc tiền mất tật mang thì bọn họ mới nhận ra Đại Ngụy không dễ chọc vào!
"Khởi bẩm tướng quân, Trịnh Kỳ Anh đã xuất hiện! Hai mươi vạn đại quân của Yến tặc bao vây ngược quanh thành Trác Tế, nhóm người Vương Kỳ Phi rơi vào khổ chiến!"
Hai ngày sau, vừa đến quận Trác Thủy, Hạ Hầu Tuyên nhận được chiến báo mới nhất của thám báo, quả nhiên sự việc diễn ra theo đúng như hắn dự đoán, bảy vạn đại quân của Vương Kỳ Phi mới thật sự là mục tiêu của Trịnh Kỳ Anh, nghĩ đến Trịnh Kỳ Anh cũng không đoán được khi Hạ Hầu Tuyên vừa nhận tin Vương Kỳ Phi đánh hạ được thành Trác Tế, thế mà lại xuất binh không chút dây dưa, hơn nữa thế tới rào rạt, tốc độ cực nhanh, vậy nên tên kia vẫn hành động theo như kế hoạch ban đầu......
Về phần rốt cuộc kế hoạch ban đầu và mục đích thật sự của Trịnh Kỳ Anh là gì? Không phải Hạ Hầu Tuyên không có đầu mối, xưa nay hắn giỏi nhất là quan sát lòng người, cũng sớm có suy đoán đánh giá về tính cách của Trịnh Kỳ Anh, vậy nên hắn mới có thể không chút do dự dẫn quân tiến vào bên trong biên giới của kẻ địch, chuẩn bị cho Trịnh Kỳ Anh một bài học lớn suốt đời khó quên!
"A Viễn, cứ theo kế hoạch mà làm, bây giờ chúng ta chia binh thành hai đường." Hạ Hầu Tuyên vừa nói vừa thổi mồi lửa đốt quân báo trong tay thành tro tàn, sau đó hắn nhìn chằm chằm vào đôi mắt đang bừng lên sự hưng phấn của Lăng Viễn, dặn dò: "Lúc vớt cá nhớ chú ý một chút, đừng hấp chung cá lớn cá nhỏ vào cùng một nồi."
"Tướng quân yên tâm, ta cực kỳ đáng tin cậy!" Lăng Viễn cười ha ha, vỗ vỗ mạnh lên ngực, sau đó la hét dẫn theo một vạn kỵ binh của hắn phi nước đại rời đi.
Nhìn theo Lăng Viễn dẫn quân rời đi, Hạ Hầu Tuyên lại nhìn về phía người bên cạnh, hạ lệnh: "Liên Hoành, mang theo các huynh đệ của ngươi phân tán ra, chặn giết hết tất cả thám báo và lính đưa tin đang tiến về phía thành Trác Tế, thà giết nhầm một vạn, cũng tuyệt đối không thể để một người lọt lưới!" Nơi này đã là bên trong biên giới Bắc Yến, Hạ Hầu Tuyên làm việc ít kiêng dè đi nhiều, tàn nhẫn với kẻ địch mới là nhân từ với bản thân.
"Tuân lệnh!" Kể từ sau khi trở thành "Thủ lĩnh tình báo", tính cách và khí chất của Tần Liên Hoành cũng thay đổi đi một chút, trở nên càng thâm trầm hơn. Vì vậy đối với tác phong thay đổi không ngừng của Hạ Hầu Tuyên, hắn không những không hề cảm thấy khó chịu, mà ngược lại còn cảm thấy rất hợp ý hắn. Ngồi trên lưng ngựa vững vàng chắp tay với chủ công nhà mình, Tần Liên Hoành lập tức nhanh nhẹn nhận lệnh rời đi.
Sau khi liên tục tiễn hai người đi, Hạ Hầu Tuyên cân nhắc một lát, hỏi: "Tĩnh An, kế hoạch của chúng ta chưa bị bại lộ chứ?"
"Điện hạ yên tâm, dù bại lộ nhiều hơn nữa cũng không thắng nổi bốn chữ 'Binh quý ở thần tốc'. Chỉ cần chúng ta đến đích trong thời gian đã định, cho dù tên họ Trịnh kia có nhận được tin tức, cũng không kịp làm ra bất cứ phản ứng nào!" Tề Tĩnh An khẳng định chắc chắn nói.
Hạ Hầu Tuyên gật đầu, phất tay ra hiệu cho quan truyền lệnh —— "Truyền lệnh toàn quân tăng tốc!"
Vừa rồi, Lăng Viễn đã mang đi gần hết kỵ binh mà Hạ Hầu Tuyên sở hữu, vậy nên bốn vạn binh sĩ còn lại đều là bộ binh. Sau khi quan truyền lệnh vẫy cờ, cả đội ngũ bắt đầu bước nhanh hành quân. Ban ngày, đám người Hạ Hầu Tuyên cưỡi ngựa đi theo, đến buổi tối thì dắt ngựa đi bộ, bọn họ ngày đêm gấp gáp lên đường, chỉ tốn hai ngày một đêm đã tới đích, thời gian nghỉ ngơi rải rác trên đường còn chưa đầy hai canh giờ......
Nhưng sự vất vả này lại hoàn toàn đáng giá!
"Ha ha! Toàn bộ kẻ địch đều không hề phòng bị, các huynh đệ mau theo ta giết vào trong thành!" "Giếtttt ——"
Dường như hành quân với cường độ cao cũng không để lại chút mệt mỏi nào cho đội ngũ của Hạ Hầu Tuyên, các tướng sĩ đều giống như được tiêm máu gà điên cuồng xung phong, bởi vì trong mắt bọn họ, tòa thành phía trước này như một mỹ nhân trơn bóng trần trụi! Một kho vàng không khóa! Một công lao to lớn quý giá chỉ cần khom lưng là có thể nhặt được!
—— Đám người Hạ Hầu Tuyên đến dưới thành lúc hoàng hôn đang buông xuống phía chân trời, dưới ánh nắng chiều lưu luyến chưa tan, phía chân trời chưa hoàn toàn tối đen, bọn họ đã đánh chiếm được tòa thành này!
Hiệu suất này, nghe có vẻ phóng đại quá không?
Thực tế thì không phải vậy, với mãnh tướng và hơn bốn vạn đội quân tinh nhuệ, muốn công phá một tòa thành trì chỉ có hai ba nghìn sương binh thủ vệ, hơn nữa còn không hề phòng bị thì có gì khó đây? Đơn giản như ăn cơm uống nước vậy! Thậm chí ngay cả vũ khí công thành cũng không cần dùng đến, chỉ cần mấy chục cái móc câu là đủ rồi.
Hử? Hiệu suất này hình như rất giống với Vương Kỳ Phi dẫn quân công phá thành Trác Tế?
Quả thật, nhìn từ quá trình, hai lần công thành này không khác nhau là mấy; nhưng từ ý nghĩa, lại khác nhau một trời một vực!
Tên đầu đất Vương Kỳ Phi kia, là Trịnh Kỳ Anh cố ý dẫn hai mươi vạn đại quân nhường đường, "Thả" ông ta vào trong biên giới Bắc Yến, cũng trực tiếp "Đưa" thành Trác Tế cho ông ta.
Còn Hạ Hầu Tuyên dùng sự khác biệt về thời gian, thừa dịp Trịnh Kỳ Anh thi triển kế "Bắt ba ba trong rọ" với Vương Kỳ Phi, dẫn đại quân nhanh chóng xông vào biên giới Bắc Yến, cũng lao thẳng đến phía Tây Bắc cách thành Trác Tế hai trăm dặm, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai giành được thành Trác An nằm ở đây!
Vậy thì, chiếm được thành Trác An này, rốt cuộc có ý nghĩa gì?
So với thành Trác Tế có núi dễ phòng thủ, có nước cho ngựa uống, thì thành Trác An xung quanh đều là đất bằng, hoàn toàn không phải vị trí chiến lược quan trọng, vậy nên cũng không có đại quân đóng giữ, hai ba nghìn sương binh ở đây vốn cũng chỉ là tráng binh để phòng lụt chống lũ, tu sửa đê điều mà thôi...... Khà, trọng điểm ở chỗ đê điều này!
Sau khi hoàn toàn kiểm soát thành Trác An trong tay, Hạ Hầu Tuyên lập tức chỉ huy các huynh đệ bắt đầu sự nghiệp phá hủy đê đập ở ngoại thành Trác An suốt đêm —— Bởi vì lúc này đang vào mùa lũ, vậy nên sông Trác Thủy rộng chừng năm mươi sáu mươi trượng thật sự tích tụ không ít "Năng lượng" —— Bởi vậy có thể nghĩ đến, một khi đê bị phá hủy, vùng hạ du thành Trác Tế ắt sẽ thành đầm lầy!
"Ầm ầm ầm!"
Hôm sau, khi mặt trời vừa mọc, Hạ Hầu Tuyên đứng trên gò đất nhìn con đê kia ầm ầm sụp xuống, nhìn dòng lũ cuồn cuộn lao về phía hạ du, vẻ mặt thâm trầm, không buồn không vui......
Trước đó, không phải Hạ Hầu Tuyên không cân nhắc đến mấy vạn bách tính vô tội trong thành Trác Tế, nhưng những người đáng thương đó đã sớm bị Nhị điện hạ Trịnh Kỳ Anh của bọn họ vứt bỏ kể từ khi mặc kệ Vương Kỳ Phi đánh vào thành Trác Tế rồi: Cho dù có thể Vương Kỳ Phi không phải loại đao phủ hung ác vừa vào thành đã bắt đầu tàn sát dân chúng, nhưng ngay khi Trịnh Kỳ Anh dẫn đại quân vây ngược Vương Kỳ Phi ở thành Trác Tế làm ba ba trong rọ, thì chắc chắn Vương Kỳ Phi đã bắt đầu quét sạch dân chúng trong thành, để tránh cho trước mặt sau lưng đều có địch, thế nên bên trong thành Trác Tế lúc này e là thi thể đã sớm chất thành núi......
Nếu ngay cả Trịnh Kỳ Anh cũng không yêu thương gì bá tính Bắc Yến, vậy thì Hạ Hầu Tuyên cần gì phải tỏ ra từ bi?
Chiến tranh vốn coi mạng người như cỏ rác, mà chiến lược chính là nghệ thuật giết người, hoàn toàn không có gì phải làm cho hoa mỹ, cũng không có ai tỏ ra thương xuân bi thu ở thời điểm này cả, cái mà bọn họ suy xét chỉ có thắng thua thành bại.
Thời khắc đê đập sụp đổ, dưới thành Trác Tế, đại quân Trịnh Kỳ Anh đang mãnh liệt tiến công, còn nhóm binh lính của Vương Kỳ Phi thì đang chật vật chống đỡ......
"Xong rồi, xong rồi! Yến tặc gian xảo...... Mạng ta xong rồi!" Vương Kỳ Phi mềm nhũn người dựa vào phía sau cột trụ cổng bên lỗ châu mai, ánh mắt đờ đẫn, vẻ mặt bi thảm, thấp giọng lẩm bẩm.
Vương Kỳ Phi vốn từng khổ học binh thư, vậy nên mới tự cho mình là tài giỏi. Giờ phút này, khi sắp bại trận bỏ mình, sao ông ta còn không biết mình đã trúng kế của Trịnh Kỳ Anh? Bày ra thế yếu, dụ địch thâm nhập, chắp tay dâng thành, khiến địch tự kiêu...... Lý luận trên binh thư thật là sâu sắc mà thực dụng, chỉ tiếc không phải để ông ta dùng để tính kế kẻ địch, ngược lại còn đào cho ông ta một cái hố!
Trong trận chiến thủ thành hai ngày trước, bảy vạn đại quân của Vương Kỳ Phi đã tổn thất mất hai vạn, sau đó là ba vạn, tới hôm nay đã còn chưa đến hai vạn!
Xem ra hôm nay sẽ là ngày thành bị phá, Vương Kỳ Phi nắm chặt bội kiếm bên người, cánh mũi chua xót, bắp chân cũng nhũn ra run lên từng đợt...... Sau khi thành bị phá, rốt cuộc là ông ta nên tự vẫn hy sinh đền nợ nước? Hay là đầu hàng bảo vệ tính mạng? Khó chọn quá đi, khó chọn quá, ai cũng có thể hùng hồn nói hy sinh, nhưng đến khi sống chết thật sự bày ra trước mắt, mới hiểu được lá gan của mình không phải chỉ cần khoác lác là có thể thổi lớn!
Trong lòng vừa thiên nhân giao chiến, Vương Kỳ Phi vừa dùng ánh mắt căm hận nhìn chằm chằm vào đốm nhỏ màu vàng kim giữa đại quân đang bao vây ngoài thành: Yến tặc xảo trá, thật sự quá xảo trá! Toàn bộ hai mươi vạn quân sĩ, lại cũng tuyên bố với bên ngoài là hai mươi vạn... Sao có thể xảo quyệt như vậy được?!
Vương Kỳ Phi vốn tưởng rằng đại quân Yến tặc nhiều nhất cũng chỉ có mười mấy vạn người, ban đầu tuyên bố ba mươi vạn đại quân, sau đó trải qua nhiều lần công thành luân phiên thì biến thành "Hai mươi vạn" —— Chắc chắn sẽ không nhiều hơn bảy vạn đại quân của ông ta là bao nhiêu, bảy vạn đại quân của ông ta bên ngoài cũng được mệnh danh là hai mươi vạn đại quân đấy biết không!
Chính vì tính toán sai lần, lại nghĩ ngay cả đại soái của quân Yến tặc cũng đã bỏ mình, chắc chắn sĩ khí sẽ bị hạ thấp, vậy nên Vương Kỳ Phi mới có thể hạ quyết tâm phát động tập kích: Tuy ông ta vừa tự đại lại còn ngu xuẩn, nhưng cũng không ngu đến mức không muốn sống, nếu ông ta biết hai mươi vạn đại quân Yến tặc là thật, cho dù có cho ông ta mượn tám lá gan thì ông ta cũng không dám một đường đuổi giết kẻ địch tới tận biên giới Bắc Yến!
—— Không chỉ có Yến tặc xảo trá, mà trưởng công chúa điện hạ cũng quá không phúc hậu, lại không nói cho ông ta biết nhân số thật sự của đại quân Bắc Yến, cứ mặc kệ ông ta đi tìm cái chết......
Nghĩ đến Hạ Hầu Tuyên, Vương Kỳ Phi không khỏi cười khổ, có lẽ bởi vì ý thức được cái chết đang đến gần, thế nên tuy ông ta tự đại, nhưng cũng biết tự kiểm điểm lại mình: Ông ta có lập trường gì mà đi trách trưởng công chúa điện hạ chứ? Lúc ở dưới thành Ninh Kinh, cho dù Hạ Hầu Tuyên có nói rõ cho ông ta biết Yến tặc sở hữu hai mươi vạn đại quân, e rằng ông ta cũng không tin tưởng, chỉ cho là trưởng công chúa điện hạ đang khoác lác hù dọa ông, muốn lừa ông ta vào thành.
Ngay sau đó Vương Kỳ Phi lại nghĩ đến nếu nhân số quân đội Yến tặc là thật, vậy thì trưởng công chúa điện hạ lợi hại đến mức nào? Đầu tiên là dẫn mấy nghìn người đường xa tri viện, liên tục hai lần phá tan quân trận của hai ba mươi vạn đại quân Yến tặc, rồi sau đó lại mang theo năm vạn người phòng thủ Ninh Kinh vô cùng kiên cố, vững chắc chờ viện quân tới......
Chậc, cho dù vẫn có ân oán hại thảm đệ đệ của ông ta nghẹn ở trong lòng, thì Vương Kỳ Phi vẫn không thể không viết một chữ "Phục" thật to từ tận đáy lòng tặng cho Hạ Hầu Tuyên. Bây giờ ông ta thật sự biết vậy chẳng làm, trước đây không nên làm căng với trưởng công chúa điện hạ như vậy, thế thì, ở trong thời khắc sinh tử này, có lẽ ông ta còn có thể trông chờ vào viện quân?
Hầy, sao có thể chứ, Vương Kỳ Phi lắc đầu tự giễu, địch nhân bày ra thế cục tiến thoái lưỡng nan này, trưởng công chúa điện hạ sẽ chọn như thế nào, chẳng lẽ còn do dự sao?
"Rầm!" Đúng lúc này, cổng thành Trác Tế phát ra tiếng rung vang trời —— Sắp bị phá rồi! Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, tòa thành trì này đã bị công phá lần thứ hai!
Vương Kỳ Phi "Xoèn xoẹt" rút bội kiếm ra: Thôi thôi, ông ta vẫn nên tự vẫn hy sinh đền nợ nước đi, làm liệt sĩ vẫn khá hơn kẻ nhát gan vô dụng một chút, hơn nữa lần này trúng kế địch, thiệt hại bảy vạn đại quân, thậm chí có khả năng mất cả Ninh Khinh, cho dù đầu hàng quân địch làm tù binh, thì triều đình chắc chắn cũng sẽ không chuộc hắn, chết sớm hay chết muộn cũng đều là chết, còn không bằng chết một cách dứt khoát!
"Ầm ầm ầm!"
Đây là âm thanh cổng thành bị phá nát à?
Vương Kỳ Phi vô thức thò đầu ra nhìn: Hử? Không đúng! Đây, đây là...... Âm thanh lũ lụt! Thế mà lại là lũ lụt! Đúng là trời không bỏ ta!
"Nhanh! Bảo các huynh đệ lên hết trên thành! Không chen lên được thì bò nên mái nhà! Nhanh lên!" Vương Kỳ Phi vội vàng hạ lệnh, miệng lại không khỏi ngoác ra đến tận mang tai —— Tâm trạng lúc này của ông ta chẳng khác nào "Núi cùng nước tận ngờ hết lối, bóng liễu hoa tươi lại một làng*", quả thật cũng phải lệ nóng quanh tròng rồi.
*Một câu thơ trong bài thơ Du Sơn Tây thôn của Lục Du – Thi nhân nổi tiếng thời Nam Tống: Sơn trùng thủy phúc nghi vô lộ/Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn. Có nghĩa là khi gặp chuyện tưởng như vô vọng, không lối thoát thì đột nhiên xuất hiện hy vọng
Lại nhìn Yến tặc xảo trá...... Ha, bọn họ vốn tới bắt ba ba, lúc này hoàn toàn biến thành chó rơi xuống nước!
Vương Kỳ Phi ghé vào lỗ châu mai phóng tầm mắt nhìn về phía xa xa, tìm kiếm bóng dáng màu vàng kim: Khôi giáp trên người càng nặng, đương nhiên cũng càng chìm nhanh hơn...... Giờ này phút này, ông ta thật sự lo lắng tên tù binh quan trọng nhất kia bị chìm nghỉm, tuyệt đối không phải vui sướng khi người gặp họa đâu.
Tác giả có lời muốn nói: Sờ cằm... Đột nhiên ta có một cảm giác cực kỳ vi diệu, trong chương này, nam phụ biến thành pháo hôi, mà pháo hôi lại biến thành nam phụ ╮(╯▽╰)╭【Rốt cuộc là không đúng ở chỗ nào?! ~