Trời Và Đất, Cách Nhau Một Sợi Dây Thừng

Trời Và Đất, Cách Nhau Một Sợi Dây Thừng - Chương 66: Bước ngoặt lớn




Đầu năm qua đi chưa được mấy ngày, Lục Học Nhi nhận được điện thoại từ trợ lý của cha, gọi cô ấy đến bệnh viện Cảnh Sơn, đừng gọi Lục Thích.



Lục Học Nhi không dám đi một mình, hơn nữa nghe thấy câu dặn dò cuối cùng, trong lòng cô ấy vô cùng bất ổn, bắt đầu vắt óc nhớ lại gần đây có làm sai chuyện gì không, tới hôm sau, cô ấy vẫn thấp tha thấp thỏm, mang dì Nguyệt và đứa bé đến bệnh viện.



Khi cô ấy đi vào phòng bệnh, y tá đang cầm cốc, bưng chậu rửa mặt, hầu hạ ông Lục súc miệng. Lục Học Nhi mỉm cười, nhỏ giọng gọi: "Cha."



Ông Lục liếc cô ấy, tiếp tục súc miệng hai cái, nhận lấy khăn mặt lau miệng, hất cằm: "Đi ra ngoài."



Y tá lập tức thu dọn đồ đạc ra ngoài.



Lục Học Nhi nhận lấy con từ trong lòng dì Nguyệt, đưa cho ông Lục xem, lấy lòng nói: "Cha, đã lâu cha không gặp cháu ngoại rồi, cha nhìn xem nó có mập mạp, đáng yêu hơn không?"



Ông Lục nhìn một lát, vươn ngón trỏ, chọc đứa bé, Lục Học Nhi vui vẻ: "Đáng yêu nhỉ, giống y như con ngày trước."



"Trước đây con không đẹp bằng nó." Ông Lục ôm đứa bé vào lòng.



"Ý cha nói gen của cha và mẹ không tốt sao?" Trong lòng Lục Học Nhi yên ổn hơn chút, ngồi xuống bên cạnh giường, "Gần đây thân thể cha có khỏe hơn không ạ?"



"Còn biết quan tâm đến thân thể của cha?"



"Sao cha lại nói thế, cha là cha con mà, sao con có thể không quan tâm chứ, không phải con sợ bị cha mắng sao?"



Ông Lục "hừ" một tiếng, "Con ngoan ngoãn một chút thì cha có thể sớm xuất viện."



Lục Học Nhi vui vẻ: "Cha có thể xuất viện sao?"



Ông Lục không đáp, cúi đầu chơi với đứa bé, đột nhiên hỏi: "Tình hình dị ứng với vắc xin của nó thế nào rồi?"



"Đã tốt lắm rồi à, trước đó cả người phát ban, khiến con sợ tới mức còn tưởng rằng..." Chưa nói xong, Lục Học Nhi đột nhiên dừng lại.



Ông Lục ngẩng đầu nhìn con gái.



Lục Học Nhi do dự: "Cha, sao cha biết được Cổn Cổn dị ứng vắc xin?"



Ông Lục: "Cũng không quá ngốc."



Lục Học Nhi khó hiểu.



Ông Lục nói: "Con mạnh mẽ sống chết muốn sinh ra đứa bé này, không chịu nói cha nó là ai, hóa ra người kia là Cao Nam."



Trong lòng Lục Học Nhi căng thẳng, tim lập tức đập nhanh hơn, cố gắng cười gượng, "Cha, cha nói bừa gì thế..."



Ông Lục bỗng nhiên liếc cửa, ra lệnh: "Nói."



Lục Học Nhi quay đầu nhìn theo tầm mắt của ông, dì Nguyệt luôn đứng ở cửa, không hề có cảm giác tồn tại.



Dì Nguyệt cụp mắt, hơi chột dạ nói: "Ngày đó, tôi đứng ở cửa phòng bệnh nghe thấy cô chủ nói cậu Cao chính là cha ruột đứa bé, còn nói bạn gái của anh trai cô..."



"Bốp..."



Lục Học Nhi xông lên tát dì Nguyệt.



Ông Lục thản nhiên nói: "Dừng tay." Lại nói với dì Nguyệt, "Bà ra ngoài đi, ôm theo đứa bé, sau đó gọi Tiểu Ngô bồi thường thuốc men."



Dì Nguyệt che mặt, ôm đứa bé, vội vàng nói cám ơn ra ngoài.



Cơn giận của Lục Học Nhi không thể át đi, nắm chặt tay, nhìn về phía ông Lục.



Ông Lục: "Làm một người cha lo lắng cho con mình, sắp xếp một người bên cạnh con, không có gì đáng trách cả."



Lục Học Nhi không nhịn được nói: "Cha... cha hơi quá đáng."



"Con còn chưa tốt nghiệp đại học, không kết hôn đã mang thai, làm mất hết mặt mũi nhà họ Lục chúng ta, con không có tư cách nói cha quá đáng." Ông Lục lạnh lùng, "Chỉ cần con chảy trong người dòng máu của nhà họ Lục, con phải nghe lời cha, cha chỉ con đi hướng Đông thì con không thể đi hướng Tây!"



Lục Học Nhi há hốc miệng, muốn phản bác, nhưng cuối cùng vẫn cúi đầu, không nói được tiếng nào.



Ông Lục: "Hiện tại cha hỏi gì thì con đáp nấy."



Lục Học Nhi im lặng.



Ông Lục: "Chuyện với Cao Nam là khi nào?"



Lục Học Nhi: "... Khoảng một tháng."



Ông Lục: "Con và cậu ta từng yêu nhau?"



Lục Học Nhi: "Không có."



Ông Lục nhìn cô, Lục Học Nhi nuốt yết hầu: "Chỉ xảy ra một lần quan hệ thôi."



Ông Lục: "Cậu ta có biết chuyện này không?"



"..." Lục Học Nhi lắc đầu, "Anh ta không biết, hôm đó anh ta uống rượu."



"Hoàn toàn không biết?"



Lục Học Nhi cúi đầu: "Con... con không cho anh ta biết."



Ông Lục: "Vậy tiếp theo con tính thế nào?"



"Thế nào là sao ạ?" Lục Học Nhi mơ màng, "Không có thế nào hết, con đã sớm nói một mình con sẽ nuôi đứa bé."



Ông Lục cười lạnh: "Hiện tại con ăn của cha chi tiêu của cha, tương lai con có khả năng nuôi dưỡng đứa bé sao?"



"Có anh..."



Ông Lục ngắt lời Lục Học Nhi: "Cha hỏi con, rốt cuộc con có ý gì với Cao Nam không?"



Lục Học Nhi im lặng.



"Thành thật trả lời."



Lục Học Nhi cắn môi nói: "Con thích anh ta, nhưng anh ta không thích con. Dù sao con có đứa bé là đủ rồi, con cũng không tính lập gia đình, dựa vào cái gì mà phụ nữ phải kết hôn chứ, một mình con tự do tự tại."



Ông Lục: "Nếu Cao Nam bằng lòng kết hôn với con thì sao?"



Lục Học Nhi ngẩn người: "Không thể nào."



Ông Lục cười, nhắm mắt lại.



Lục Học Nhi khó hiểu, đợi một lúc, đang định mở miệng, đột nhiên nghe thấy có người gõ cửa.



"Ngài Lục, cậu Cao đến rồi."



"Vào đi." Ông Lục lên tiếng.



Lục Học Nhi kinh ngạc nhìn ra cửa.



Cửa mở ra, Cao Nam đi vào, không nhìn Lục Học Nhi, kêu một tiếng: "Ngài Lục."





Ông Lục hất tay với Lục Học Nhi: "Con ra ngoài trước đi."



Lục Học Nhi bất an, đứng tại chỗ chần chừ không nhúc nhích.



Ông Lục: "Đi ra ngoài."



Lục Học Nhi không dám làm trái lời, đành phải đi ra, trước khi đi liếc Cao Nam, đối phương vẫn không thèm để ý đến cô, cô hừ một tiếng, ngẩng đầu ưỡn ngực rời đi.



Cửa đóng lại, ông Lục đi thẳng vào vấn đề: "Tôi đã nghe chuyện của cậu và Học Nhi rồi."



Cao Nam cụp mắt: "Ngài Lục, tôi không hiểu ý của ngài."



Ông Lục mỉm cười: "Tôi nghĩ cậu là người thông minh." Dừng một chút, vẻ mặt ông ta âm trầm, "Nếu là hai năm trước tôi sẽ cho cậu ngồi xe lăn cả đời, cậu nên cảm thấy may mắn vì hiện tại tôi đã lớn tuổi."



Ông Lục: "Cậu không chấp nhận đề nghị lần trước của tôi, hiện tại có phải nên cân nhắc lại không?"



Cao Nam nhìn về phía đối phương.



Ông Lục: "Cao Nam, tôi vẫn luôn thưởng thức cậu, nhà cậu nghèo, sống trong khu phố ổ chuột, mười mấy tuổi đã lăn lộn ra xã hội, chưa học xong trung học, hiện tại có thể xoay chuyển thế này, mọi người đều rõ năng lực của cậu, tiếc là..."



Ông Lục cười: "Yêu cầu của cậu đối với bản thân quá thấp. Cậu cho là mình rời khỏi khu ổ chuột, sống ở nơi sa hoa là trở thành con người thành công sao? Còn có đẳng cấp nữa..." Ông ta làm một hình vuông trên đầu, "Cho dù cậu có cố gắng thế nào cũng không gia nhập được xã hội thượng lưu, chỉ giống như một kẻ nhà giàu mới nổi, ngoài việc có chút tiền, vĩnh viễn cũng không biết được trên đời này còn có người không có đẳng cấp, mãi mãi chỉ là kẻ nghèo kiết xác. Còn cậu đến giờ vẫn là một kẻ lông bông, không có bằng cấp, một con chó bên cạnh Lục Thích, nhiều nhất cũng chỉ là một kẻ nhà giàu mới nổi thôi."



Cao Nam cắn răng im lặng.



Ông Lục nói nhiều đã mệt mỏi, ho khan một lát, nói tiếp: "Ánh mắt của cậu giống hệt khi tôi hồi trẻ... Hiện tại cơ hội đang ở ngay trước mắt, người trẻ tuổi nên biết nắm bắt cơ hội."



"Chuyện của cậu và Học Nhi ván đã đóng thuyền rồi, cậu là cha ruột của cháu tôi, tất nhiên tôi sẽ không bạc đãi cậu. Cái loại chuyện tình anh em này kia không hề thực tế chút nào, con người phần lớn phải suy nghĩ cho bản thân mình, chỉ có thứ nắm được trong tay mới là thật sự."



Ông Lục nói xong, nghỉ ngơi một lát.



Cao Nam mở miệng: "Hiện tại ngài Lục có ý gì?"



Ông Lục: "Cậu kết hôn với Lục Học Nhi, ở rể nhà họ Lục."



Cao Nam sửng sốt, chế nhạo: "Ngài Lục nói dễ nghe thật."



Ông Lục cười, rút khăn giấy, lau nước bọt vừa rớt xuống, "Đời này tôi chỉ có một đứa con gái là Học Nhi, nó bị tôi chiều hư, nên chả chịu tranh giành, nhưng nó vẫn là bảo bối của tôi, nếu ai khiến nó khó chịu, tôi sẽ làm cho đối phương sống không bằng chết, hiện tại tôi lại có thêm đứa cháu trai. Tôi lớn tuổi rồi, mọi thứ trong tay cuối cùng cũng thuộc về hai mẹ con nó, nếu nó có thể sống yên ổn với một người đàn ông, sau này những thứ kia cũng là của người đàn ông ấy."



"Họ của cậu thật sự quan trọng với cậu đến thế sao?" Ông Lục ngẩng đầu, dịch người về phía trước, "Chẳng lẽ cậu thật sự giống như bề ngoài không có chút dã tâm nào, bằng lòng cả đời làm một con chó bên cạnh Lục Thích?"



Bên ngoài Lục Học Nhi ôm đứa bé đứng bên cửa sổ, dì Nguyệt bị cô ấy nhìn chòng chọc, không dám tới gần nửa bước.



Lục Học Nhi hừ một tiếng, xoay người, nhìn ngoài cửa sổ, người nọ đã đi vào một lúc lâu, không biết đang nói gì. Cổn Cổn đã tỉnh, ngậm đầu ngón tay phát ra âm thanh đáng yêu, Lục Học Nhi nhớ tới khi cô chỉ có mấy tuổi lần đầu tiên nhìn thấy Cao Nam.



Trong đầu không có chút ấn tượng nào, chỉ nhớ có một anh trai ưa nhìn, là bạn của anh, cô ra lệnh cho đối phương chơi cùng cô, ai ngờ bị Lục Thích đẩy ra, mang người đi thẳng, cô khóc nức nở, tìm cha mẹ tố cáo.



Lớn dần, cô coi đối phương như người hầu, bám đuôi, đối phương cũng không so đo với cô, cô từng yêu đương mấy lần, lớn thêm chút nữa, cô thổ lộ bị từ chối, nhìn thấy sự chán ghét trong mắt đối phương, cô không để ý, tiếp tục yêu đương với người khác.



Cô chưa từng thấy anh ta uống rượu, chỉ biết khi người khác hút thuốc uống rượu anh ta sẽ nhai kẹo cao su, tôi hôm đó lần đầu tiên cô nhìn thấy anh ta uống rượu, say đến mức ngay cả người quen cũng không nhận ra, cô biết tâm trạng anh ta không tốt, ở bên cạnh uống cùng anh ta.



Làm một lần, cả hai người đều không phải lính mới, cô còn tưởng rằng anh ta thủ thân như ngọc. Cô thu dọn phòng, không để lại bất cứ thứ gì, lặng lẽ rời đi, hai tuần sau dì cả không tới.



Nếu Cao Nam bằng lòng lấy cô...



Tiếng mở cửa vang lên, Lục Học Nhi vội vàng quay đầu lại.



Cao Nam đứng ở cửa, nhìn về phía đứa bé được ôm trong ngực đối phương.



Buổi tối, Lục Thích ăn lẩu ở chỗ Chung Bình.



Tự tay nấu nước dùng, thả một đống thuốc dưỡng sinh bổ máu, mua phù trúc và hải sản Chung Bình thích ăn, còn cả thuốc viên bồi bổ sức khỏe.



Chung Bình ăn đến mức phỏng miệng, Lục Thích rót cốc nước cho cô, nói: "Anh đã đọc xong sách kia của em rồi, lần sau đan mẫu kia cho anh."



"Hả?"



Lục Thích: "Cuốn sách đan len kia ấy, anh đã chọn xong mẫu rồi."



Chung Bình nuốt thức ăn, cười: "Cho anh chút thuốc nhuộm anh đã mở phường nhuộm, em không đan đâu."



Ăn lẩu xong nằm lên giường, hai người cùng cầm sách đan lên xem.



Lục Thích cầm hai que đan, híp mắt nhìn sách, Chung Bình vừa nghiên cứu vừa nói: "Em đã nói rồi mà, thứ này rất khó."



"Không làm khó được anh." Lục Thích đan mấy mũi.



Chung Bình tựa vào vai anh, lúc chỉ vào sách, lúc chỉ vào len, chỉ đạo anh, Lục Thích đan, hôn cô một cái, Chung Bình đánh anh: "Nghiêm túc một chút."



Lục Thích bỏ len ra, hôn cô luôn.



Chung Bình: "..."



Hai người làm một lần, Chung Bình gối đầu lên cánh tay Lục Thích, Lục Thích muốn hút thuốc, biết cô ghét mùi thuốc, đành phải chịu, ngậm thuốc vào miệng cho bớt nghiện.



Chung Bình nhìn thoáng qua, nói: "Anh muốn hút thì hút đi."



"Không hút."



"Em không ngại mùi đâu, anh hút rồi mở cửa sổ là được."



"Không hút." Lục Thích hôn cô một chút, ném điếu thuốc lên tủ đầu giường.



Chung Bình ôm lấy anh, dán sát vào ngực anh.



Lục Thích cọ má vào đỉnh đầu cô, nói: "Tết âm lịch chúng ta đi du lịch nhé?"



"Du lịch?"



"Sao đột nhiên lại muốn đi du lịch?"



Lục Thích: "Chúng ta còn chưa từng đi chơi riêng, đi ra ngoài không cứu viện thì là huấn luyện, còn chưa từng thực sự tận hưởng thế giới của hai người. Bình thường cả hai chúng ta đều bận, hiếm khi mới có dịp nghỉ Tết."



Chung Bình suy nghĩ, hỏi: "Vậy anh muốn đi đâu chơi?"



"Em muốn đi đâu?"



"Tùy anh."



Lục Thích: "Đi nơi ấm áp một chút, để anh tìm mấy nơi rồi em quyết định."



"Vâng!" Chung Bình đồng ý, đột nhiên nói, "Vốn em tính đưa anh đến nhà em vào dịp Tết âm lịch."



"Nhà em?"



Chung Bình ngước mắt: "Gặp cha mẹ em."



Lục Thích: "..."




Lục Thích vội vàng ngồi dậy, khiến chăn của Chung Bình cũng tuột ra.



Chung Bình: "Aiz..."



Lục Thích: "Gặp cha mẹ em?"



"... Vâng, gặp cha mẹ em, anh không muốn sao?"



"... Không đi du lịch nữa, Tết anh đến nhà em."



Chung Bình cười, kéo chăn lên: "Vẫn đi du lịch đi, đến nhà em sớm hơn."



Lục Thích: "Vậy tuần sau nhé?"



Chung Bình: "..."



Chung Bình: "Không cần sớm như vậy đâu, em họ em còn thi cuối kì, mẹ em còn bận lòng, cuối năm công ty cha em cũng có nhiều việc."



Lục Thích mở lịch trên di động ra, đối chiếu thời gian với cô, hai người thảo luận một lúc, cuối cùng chọn ngày sau hôm họp thường niên của công ty Lục Thích, không sớm không muộn, hai bên đều rỗi rãi, còn có đủ thời gian chuẩn bị.



Lục Thích hỏi: "Cha mẹ em thích gì?"



Chung Bình đáp: "Cha em thích thuốc lá rượu trà, mẹ em thích mỹ phẩm hoặc đồ trang sức."



Lục Thích: "Loại trang sức nào thế, vàng bạc hay ngọc?"



Chung Bình: "Để em viết ra cho anh nhé?"



Lục Thích đứng lên: "Anh đi lấy bút cho em."



Chung Bình túm anh, dở khóc dở cười: "Anh gấp gì chứ, còn sớm mà."



Lục Thích tha người ra khỏi chăn, ôm vào lòng, thở dài một hơi.



Chung Bình nằm im, hỏi: "Sao vậy?"



"Muốn gặp cha mẹ..."



Chung Bình mỉm cười.



Lục Thích yên lặng ôm cô, hai người thân mật dán sát vào nhau, truyền hơi ấm cho nhau.



Một lát sau anh mới thả người ra, nhặt len và kim đan trên mặt đất lên, bỏ lên đầu giường, ôm bả vai Chung Bình, tiếp tục đan.



Chung Bình: "Vẫn đan à?"



Lục Thích: "Anh luyện tập để đan khăn quàng cổ cho em." Khẽ hôn cô, "Đan cho em chiếc tốt nhất."



"... Anh đủ rồi đấy."



Lục Thích vừa đan vùa nói: "Chỉ cần em muốn gì anh đều cho em, toàn bộ cho em hết."



"..."



Chung Bình dựa vào anh, lặng lẽ nhìn anh đan.



Công việc vô cùng bận rộn, Lục Thích bận liên tiếp hai ngày, tối nay uống rất nhiều rượu, Cao Nam chở anh về.



Cao Nam nói xong với anh chuyện công việc, đột nhiên nghe anh hỏi: "Cậu nói xem nơi nào thích hợp để đi du lịch Tết âm lịch?"



Cao Nam liếc gương chiếu hậu, nhìn người ngồi băng ghế sau, cả người nồng nặc mùi rượu, anh ta hỏi: "Cậu tính Tết đi du lịch sao?"



Lục Thích cười: "Đi chơi riêng với Chung Bình mấy ngày, muốn tìm nơi ấm áp một chút."



Cao Nam suy nghĩ, nói: "Hải Nam, Tây Song Bản Nạp, Tân Mã Thái."



"Cô ấy đều đi hết rồi."



Cao Nam nói: "Có chỗ nào cô ấy chưa từng đi không?"



Lục Thích lại nói ra mấy nơi, say khướt cười nói: "Trước khi đi du lịch tranh thủ đến nhà cô ấy."



"Đến nhà cô ấy?"



"Cô ấy để cho tôi gặp cha mẹ."



Cao Nam: "..."




"Đúng rồi, tìm thời gian, cậu giúp tôi tìm nhà mới, rộng khoảng hơn hai trăm mét vuông, hoàn cảnh tốt một chút, bốn phòng, một phòng của chủ nhà, một thư phòng, hai phòng cho trẻ, hơn hai trăm mét vuông là đủ rồi, không quá trống trải."



Cao Nam: "..."



Lục Thích dựa vào ghế, nhìn nóc xe, than thở: "Có gia đình thật tốt... Chung Bình, tôi, thêm hai đứa trẻ nữa."



Nói xong, mở weixin, là tin nhắn thoại, Chung Bình hỏi: "Anh đã về chưa?"



Lục Thích lập tức nhắn lại: "Đang ở trên đường, sắp về rồi."



Chung Bình: "Anh uống rượu à?"



Lục Thích: "Uống hơi nhiều."







Chung Bình: "Không phải anh lái xe đấy chứ?"



Lục Thích: "Cao Nam lái chứ không phải anh. Có muốn ăn khuya không, anh mua về cho em nhé?"



Hình như Chung Bình đang ăn gì đó, nghe thấy tiếng nhai: "Không cần đâu, em ăn khoai tây chiên rồi."



Lục Thích còn chưa kịp nhắn lại, đã có tin mới đến.



Chung Bình: "Trong nhà có cà chua, em ép cho anh cốc nước, lần trước Cao Nam gọi đồ uống, em cảm thấy nó giải được rượu."



Lục Thích: "Được, anh sẽ lập tức về uống."



Ở đằng trước, Cao Nam siết chặt tay lái.



Một lúc lâu sau, cuối cùng Lục Thích cũng nói chuyện xong, ngẩng đầu nhìn xung quanh, gọi Cao Nam: "Dừng lại trước cửa "Ăn vặt Phương Phương", mua canh phù trúc Chung Bình thích ăn."



Cao Nam dừng xe bên cạnh cửa hàng, Lục Thích tự mình xuống xe đi vào, bà chủ đã quen với anh nói: "Là cậu à, đã lâu không tới rồi." Lục Thích nói: "Vẫn là món cũ, canh phù trúc thêm mấy xiên đồ nướng."



"Vâng, có ngay."



Cao Nam dựa vào xe, nhai kẹo cao su, gió lạnh thổi, nhất thời lòng anh ta bình tĩnh không ít, mắt chú ý tới cửa hàng bên cạnh kéo cửa cuốn xuống, nhìn thấy là Hoắc Chí Cương, đẩy xe điện rời đi.



"Được rồi, lên xe thôi!"




Cao Nam dời tầm mắt, Lục Thích xách hai túi đồ, ngồi vào ghế sau.



Xe chậm rãi rời khỏi chỗ đỗ, bà chủ nhìn sang cửa hàng kim khí vừa đóng cửa, lại nhìn phương hướng xe rời đi, "chậc chậc" hai tiếng, nói với người bên ngoài: "Tôi nói này..."



Trong xe đầy mùi đồ nướng, Lục Thích ngồi xuống không bao lâu, mê man nhắm mắt lại, Cao Nam lặng lẽ lái xe, suy nghĩ, tay càng siết chặt.



Vòng qua mấy con đường, đi vào con đường nhỏ âm u không người, xe điện vòng sang ngõ nhỏ bên cạnh. Cao Nam đi chậm lại, tay nắm chặt vô lăng, ánh mắt ngày càng hung ác nham hiểm.



Liếc gương chiếu hậu, anh ta tăng tốc chân ga, tốc độ xe nhanh hơn, lao thẳng về phía trước.



Hoắc Chí Cương đi xe phát hiện đằng sau khác thường, quay người lại, còn chưa kịp hiểu ra chuyện gì, chiếc xe đâm thẳng về phía anh ta, anh ta ngã sang bên cạnh.



Đụng xe xong, xe lướt qua anh ta, nghênh ngang đi.



Xe điện đụng vào bậc thang, Hoắc Chí Cương bị đập mạnh, chỉ kịp liếc đuôi xe.



Tay trầy xước, chân vô cùng đau đớn, anh ta đỡ lấy chân, cố gắng đứng lên, đứng không vững, lại ngã sấp xuống, cuối cùng thử mấy lần, nâng xe điện lên, cả người đổ mồ hôi lạnh, gọi cho 120.



Lục Thích chỉ thiếp đi một lúc, nhanh chóng tỉnh lại, đầu đau cộng thêm say rượu, anh cau mày, mơ hồ không rõ hỏi một tiếng, Cao Nam không đáp, anh lại mơ màng nhắm mắt lại.



Đến chung cư, Cao Nam đánh thức người, Lục Thích xoa huyệt thái dương: "Tới rồi?"



"Tới rồi."



Đến tòa nhà, Lục Thích vừa đẩy cửa ra, bên trong đã có bóng người chạy ra, anh nhìn thấy, lập tức tiến lên ôm: “Sao lại xuống đây?"



"Sợ anh say ngã trong thang máy." Chung Bình nói xong, nhìn về phía Cao Nam, "Cám ơn, đã muộn thế này còn làm phiền anh."



Cao Nam nói: "Không sao, tôi quen rồi."



Lục Thích giữ chặt áo khoác của Chung Bình, nói: "Em không sợ lạnh sao?"



Chung Bình kệ anh, hỏi Cao Nam: "Anh về bằng cách nào?"



"Gọi taxi."



"Nếu không anh đi xe Lục Thích đi, mai em đưa anh ấy đến công ty."



Cao Nam cười nói: "Không cần đâu, có phương tiện mà, hai người lên đi, đừng để cảm lạnh."



Lục Thích ôm người đi vào, "Em không cần quan tâm đến cậu ta, cậu ta còn không biết cách về sao?" Quay đầu lại hất tay, "Đi đi!"



Cao Nam đứng bên ngoài, nghe thấy tiếng đối thoại từ bên trong truyền ra.



"Anh mua gì thế? Canh phù trúc à?"



"Còn có xiên nướng."



"Chậc, xiên nướng rơi hết rồi, anh không cầm chắc gì cả."



"Cận thẩn đừng để dây vào quần áo, sao nhiều canh thế..."



"..."



Cao Nam đứng đó một lúc lâu mới xoay người rời đi.



Qua mấy ngày, Chung Bình dành thời gian về nhà, ăn cơm xong, nhân lúc em họ đi học, cha mẹ đều có mặt, cô nói: "Cha mẹ, con có bạn trai rồi, tên anh ấy là Lục Thích."



Bà Chung nghe xong, ánh mắt ra hiệu cho ông Chung, ông Chung liếc bà, ý bảo để cho con gái nói hết.



Chung Bình kì quái: "Cha mẹ, làm sao vậy?"



Ông Chung ho khan: "Không có gì."



Bà Chung hỏi: "Từ khi nào vậy, sao giờ mới nói với cha mẹ?"



Chung Bình nói: "Con và anh ấy đã qua lại nửa năm rồi, muốn chờ ổn định mới nói cho hai người."



Bà Chung bắt đầu hỏi tuổi tác, nghề nghiệp, hoàn cảnh gia đình đối phương, Chung Bình trả lời từng câu một, nhưng vẫn giữ lại một chút.



Bà Chung im lặng một lát, nói: "Điều kiện nhà chúng ta tốt, mẹ vẫn còn băn khoăn nên tìm đối tượng thế nào cho con, nhưng người con tìm, điều kiện hơi cao."



Ông Chung nói: "Đừng để người khác dập tắt uy phong của chúng ta, con gái chúng ta giỏi giang như vậy, có dạng đàn ông nào không thể xứng."



Bà Chung lườm ông: "Đừng xen vào!" Nói tiếp, "Nhân phẩm thế nào?"



Chung Bình: "Tốt lắm, nhất là đối với con."



Bà Chung mỉm cười, ông Chung vui vẻ: "Sao hôm nay con lại thành thật nhắc đến cậu ta với chúng ta vậy?"



Chung Bình cong khoe miệng nói: "Con muốn trước Tết đưa anh ấy đến nhà mình ăn cơm."



"Được!" Ông Chung lập tức vỗ đùi.



Bà Chung ngăn lại, lườm ông, hỏi Chung Bình: "Quyết định thời gian cụ thể chưa?"



"Rồi ạ." Chung Bình báo ngày.



Buổi tối Chung Bình ở nhà, mẹ nấu tổ yến cho cô, gọi qua cửa: "Bảo bối, mở cửa!"



Chung Bình mở cửa lấy tổ yến, bà Chung quay về phòng ngủ chuẩn bị nghỉ ngơi.



Ông Chung đang tìm kiếm thông tin về công ty ẩm thực kia, bà Chung hỏi: "Tìm cái gì, trên mạng có thể tìm ra sao?"



"Tôi tìm tin tức của con rể tương lai."



"Cái gì mà con rể tương lai, ai biết mặt mũi cậu ta có phải quả dưa leo cằm táo không?"



"Quả dưa leo cằm táo? Hôm đó không phải bà đã nhìn lén ở bãi đỗ xe rồi sao?"



Bà Chung: "Hôm đó nhanh quá, tôi chưa kịp nhìn kĩ." Bà nghĩ đến là lại cảm thấy khó chịu, "Ôi, nghĩ đến ngày đó mà tôi vẫn còn tức, ông nói xem sao Bình Bình có thể làm ra loại chuyện này?"



Ông Chung cười nói: "Được rồi, đừng nghĩ nhiều nữa, không có giết người phóng hỏa mà. Bà còn không hiểu con gái mình sao, lúc này dẫn người về nhà, chắc chắn là muốn kết hôn rồi, cả ngày bà tìm kiếm đủ đối tượng xem mặt, lúc này có đối tượng tốt thế, còn không biết đủ à?"



Bà Chung lườm ông: "Tốt cái gì mà tốt, thấy người mới biết được, lúc này nói vẫn còn sớm! Lười nói với ông."



Bà Chung mở tủ quần áo ra, tìm kiếm một lúc, nói: "Chủ nhật ông đi mua quần áo với tôi."



Ông Chung: "Ừ."



Ở bên công ty ẩm thực tiến hành kiểm tra sức khỏe, Lục Thích rút ra thời gian, đi một chuyến đến bệnh viện với Cao Nam, trong xe không ngừng lải nhải: "Kiểm tra cái khỉ gì, năm nay tôi vận động nhiều hơn hai chín năm sống trên đời, cơ thể tôi rất tốt."



Cao Nam cười nói: "Anh nghĩ là vận động sẽ trị được bách bệnh?"



Đến bệnh viện, tiến hành từng hạng mục, đến lượt Lục Thích lấy máu, bác sĩ lấy ống tiêm, dòng màu đỏ chậm rãi chảy vào trong ống.