Trời Và Đất, Cách Nhau Một Sợi Dây Thừng

Trời Và Đất, Cách Nhau Một Sợi Dây Thừng - Chương 56: Đi Mỹ huấn luyện (Phần 1)




Phải chuyển máy bay một lần, hơn mười tiếng sau chuyến bay hạ cánh, lúc này là mười giờ tối Bắc Kinh, thời gian địa phương là chín giờ sáng.



Đội cứu viện không trung SR không ngừng đi, lên xe buýt, cuối cùng giữa trưa đã đến được kí túc xá đơn vị huấn luyện.



Bên ngoài kí túc xá là cửa sắt, nhìn qua vẻ ngoài hơi đơn sơ cũ nát, bên trong cũng không tệ lắm. Vào cửa là phòng khách, có sô pha, TV, bàn ăn, bên dưới có hai phòng ngủ, tầng hai dành để ngủ, bên trên tầng gác mái có sân thượng, bên ngoài có cầu thang.



Hai mươi hai đội viên cộng thêm hai đội trưởng Hà Hồ dẫn đầu, chỉ có một mình Chung Bình là phụ nữ, mọi người đương nhiên tặng tầng gác mái có điều kiện tốt nhất cho cô ở riêng.



Chung Bình cũng không khách sáo, sau khi lên lầu sắp xếp hành lý, lập tức xuống nhà bếp.



Gạo, mì, nguyên liệu nấu ăn và gia vị đều mang theo từ trong nước, động tác của Chung Bình nhanh nhẹn nấu cơm nấu thức ăn, một lát sau, Từ Điển và đội trưởng Hà cũng đến hỗ trợ.



Từ Điển ngáp ngủ nói: "Cô không mệt à, tinh thần tốt như vậy."



"Anh nhìn ra tinh thần tôi tốt lắm à?" Chung Bình mở rau dưa được đóng gói ra, bỏ vào trong nồi, "Bị chênh lệch múi giờ, có mệt cũng phải cố mà chống đỡ. Mọi người ngủ chưa? Gọi mọi người ăn cơm, tối rồi ngủ tiếp."



Đội trưởng Hà nói: "Để tôi đi, hai người trông chừng bếp."



Trong tủ lạnh có một ít rau, trứng và thịt đông lạnh do nhân viên tổ chức chuẩn bị cho bọn họ, Chung Bình thả hai quả trứng vào canh, cắt thịt, xào đồ ăn.



Ba món ăn một canh vô cùng đơn giản, số lượng nhiều, bát không đủ đựng, cuối cùng đành phải bưng cả nồi.



Đội trưởng Hồ tắm rửa thay quần áo, đứng trước bàn ăn khoa trương nói: "May mà có Tiểu Chung trong đội chúng ta, mọi người nhìn đi, có đồng chí nữ là quan trọng thế nào. Ai cho cậu động đũa!"



Đội viên đã vô cùng muốn gắp đồ ăn, hất tay đội trưởng Hồ, nói với mọi người: "Lần huấn luyện này, mọi người nhất định phải che chở em gái Tiểu Chung, không có cô ấy sẽ không có chúng ta... Ôi, tay nghề này, mọi người mau nếm thử đi, ăn ngon lắm!"



Mọi người thi nhau ồn ào, cười cười nói nói, Chung Bình mỉm cười, không nói gì, bưng bát cơm lên, im lặng hơn rất nhiều so với ngày thường.



Ăn cơm xong, mọi người phân công một người rửa bát, mấy người ra ngoài mua đồ ăn, hai người Hà Hồ liên lạc với người phụ trách lần này.



Chung Bình trở lại phòng, thay ga giường mới, tắm rồi đi ra, chống đỡ mí mắt sắp xếp lại hành lý.



Thời gian địa phương là hai giờ chiều, giờ Bắc Kinh là ba giờ rạng sáng, Chung Bình cầm di động, ngón tay nghịch một lát, đánh ba chữ, "Em tới rồi", đầu ngón tay dừng trên phím "Gửi đi", rề rà không ấn xuống.



Màn hình phía trên bàn phím vẫn còn một tin tức, là do cô gửi đi, phía bên phải không đáp lại.



Chung Bình xóa ba chữ đi, bỏ di động xuống, cúi đầu nhìn chằm chằm va li, sau một lúc lâu, mới lấy đồ ra.



Giấc ngủ của Lục Thích không sâu, ban đêm tỉnh lại hai lần, theo phản xạ sờ di động, khung trò chuyện vẫn không có động tĩnh gì.



Tỉnh lại lần nữa, trời đã sáng, anh hơi khó chịu, nhíu mày rời giường, đi vào WC đánh răng rửa mặt, lúc sau đi ra cầm di động xem.



Chín giờ sáng Bắc Kinh, tám giờ tối ở Mỹ...



Di động rung lên, anh hoàn hồn bắt máy.



Cao Nam: "Đi chưa? Tôi sắp đến sân bay rồi."



Lục Thích: "Sắp rồi."



Cao Nam: "Cậu tranh thủ thời gian, hoạt động buổi chiều đừng để cho mấy lão già chờ mình cậu."



Lục Thích: "Nói lắm thế."



Cúp máy, anh xốc lại tinh thần, cầm cặp ra ngoài.



Kí túc xá nước Mỹ.



Sau khi đã quen thuộc với hoàn cảnh xung quanh, Chung Bình tạm biệt nhóm đồng đội, trở về phòng chuẩn bị đi ngủ. Nằm trên giường một lúc lâu, cô mở mắt ra, không nhịn được cầm điện thoại gọi, lại nghe được tiếng báo tắt máy.



Cô sửng sốt, qua một lúc, bỏ di động xuống, trở mình, nhắm mắt ngủ.



Buổi sáng khi tỉnh lại, Chung Bình khó khăn lắm mới rời được giường, cố thêm năm phút, cô mới lê hai chân vào WC.



Dưới nhà đã chuẩn bị xong bữa sáng, đồng đội tiếp đón cô: "Em gái Tiểu Chung dậy rồi, đúng lúc có thể ăn."



Chung Bình gãi đầu, "Chào buổi sáng."



Ăn sáng xong, đoàn người đi đến trung tâm, huấn luyện chính thức bắt đầu.



Học tập, chuẩn bị sắp xếp, tổ trực thăng dự bị đầu tiên cất cánh, phi công là người nước ngoài, đội viên tham gia nhiệm vụ có Chung Bình và Tiểu Lí, Từ Điển được xe trục kéo.



Chung Bình nhanh chóng mặc xong đồng phục, đội mũ bảo hiểm, đi theo mọi người lên trực thăng, sau khi bay hơn mười phút, tới một rừng cây, Từ Điển chuẩn bị sẵn sàng, Chung Bình nhìn ra cabin, cơ thể giữ thẳng đứng, được thả xuống không trung.



Trên đầu là bầu trời xanh ngàn dặm, bên dưới là đại dương xanh biếc mênh mông, Chung Bình được đặt giữa trời và đất, hít thở sâu, tâm trạng dần bình thản.



Cả người cứ huấn luyện như vậy, khu rừng, mặt cỏ, vách núi, kinh nghiệm của người nước ngoài phong phú nhờ vậy đội viên được học hỏi thêm.



Chung Bình thuộc người có kinh nghiệm ở trong đội cứu viện không trung SR, trao đổi với người nước ngoài không có cản trở gì, thỉnh thoảng còn làm cả phiên dịch, nói chuyện vui vẻ mấy tiếng, buổi tối hai bên còn cùng nhau tổ chức liên hoan BBQ.



Ở đầu khác, Lục Thích hạ cánh tham gia một hoạt động bên ngoài xong, hôm sau lại trở về Nam Giang, vội vàng làm việc, Cao Nam tìm anh đi uống rượu.



Lục Thích ngồi trên ghế lướt di động, ánh mắt nhìn chằm chằm màn hình nói: "Uống rượu? Cậu chả uống tí nào."



Cao Nam nói: "Tôi ngồi cùng cậu thôi."



"Tôi phải phục vụ cậu à?"



“Cậu có biết hai ngày này cậu đen mặt đến mức các nhân viên bên ngoài đều sợ hãi không?"



"Chậc, không làm chuyện đuối lý không sợ quỷ gõ cửa, người nào sợ hãi, cậu giúp tôi nhớ kĩ một chút, đó là chột dạ."



Cao Nam cười, đến gần hơn, hỏi anh: "Sao thế, cãi nhau với Chung Bình à?"



Lục Thích ngẩng đầu rời khỏi điện thoại, liếc anh ta nói: "Ai bảo cãi nhau?"



"Tôi còn không hiểu cậu sao?" Cao Nam kéo ghế ra, ngồi sang đối diện anh, "Tại sao lại cãi nhau?"



"Không cãi nhau!"



"Cô ấy đi hai mươi ngày, cậu tính đen mặt hai mươi ngày sao?"



Lục Thích hỏi: "Sao cậu biết cô ấy đi nước ngoài?"



Cao Nam chỉ di động: "Vòng bạn bè."



Lục Thích hừ một tiếng, bỏ di động xuống, cầm lấy chìa khóa xe, "Đi ăn cơm!"



Lục Thích lái xe thẳng đến đường Võ Hà Bắc, vào “Ăn vặt Phương Phương”, vào cửa gọi: "Hai canh phù trúc, hai phần cơm, thêm chút xiên nướng, cá nướng và hàu nữa."



Bà chủ trí nhớ tốt, đã nhận ngay ra Lục Thích, cười nói: "Ôi hôm nay mang bạn tới à, ngồi ở đây ăn sao?"



Lục Thích: "Ngồi ở đây ăn."



Cao Nam quan sát cửa hàng, lấy khăn giấy lau chiếc bàn đầy mỡ, nói: "Cậu ăn ở chỗ này khi nào thế, là khách quen à?"



Lục Thích không đáp, bóc đũa ra, chà xát nói: "Cậu ăn thử đi, nơi này có bí quyết độc quyền, hương vị khá được."



Cao Nam: "Muốn mở rộng sản phẩm mới à?"



Lục Thích đáp bừa một tiếng, món ăn nhanh chóng được mang lên.



Bà chủ nhiệt tình nói: "Có muốn gọi bia không?"



"Cho hai chai đi." Lục Thích nói với Cao Nam, "Lúc về cậu lái."





Cao Nam: "Ờ."



Bà chủ lấy hai chai bia từ trong tủ lạnh ra, đang muốn đi thì đột nhiên bị người gọi lại.



"Đúng rồi, bà chủ." Lục Thích rót bia vào cốc, nói: "Ông chủ cửa hàng kim khí cách vách cũng là khách quen nhà bà à?"



"Cậu nói ông chủ Hoắc à? Đúng vậy, anh ta thường xuyên đến, rất thích phù trúc ở chỗ chúng tôi. Cậu quen à?"



"Không quen." Lục Thích nhấp ngụm bia, "Chỉ biết anh ta thích canh phù trúc ở cửa hàng bà thôi."



Bà chủ cười nói: " "Anh ta thích món canh San Xian Sha (*), canh phù trúc là cô bé trong nhà anh ta thích ăn cơ."



(*) Một món ăn của Chiết Giang, nguyên liệu gồm tôm, thịt gà, bánh ngọt, măng mùa đông cắt lát dài (Người dịch tạm thời chưa nghĩ ra tên tiếng Việt nên để nguyên phiên âm tiếng Trung cho món này)



Tay Lục Thích dừng lại, "Cô bé trong nhà anh ta?"



"Đúng vậy, trước kia thỉnh thoảng anh ta mang theo một cô bé đến đây ăn, có lẽ là đang qua lại với nhau." Vẻ mặt bà chủ buôn chuyện, "Thỉnh thoảng cô bé đợi ở bên ngoài, ông chủ Hoắc tự mình mang ra, không ăn trong cửa hàng chúng tôi, bọn tôi đoán hai người họ lén yêu đương, chênh lệch tuổi tác quá lớn, cha mẹ trong nhà cô bé có thể đồng ý sao? À, đúng rồi, còn có một chuyện..."



Bà chủ bắt đầu kể, nói về "tình sử" của người khác như thể mắt thấy tai nghe, Lục Thích lại rót bia, Cao Nam cụp mắt ăn bỏ đũa xuống, nghiêng đầu liếc khi bà chủ đang nói "Ánh mắt ông chủ Hoắc nhìn cô bé đó rất khác, không lạ thì tôi chặt đầu làm ghế cho cậu ngồi".



Một mình Lục Thích uống hết hai chai bia, thanh toán xong chạy lấy người.



Đứng ở cửa “Ăn vặt Phương Phương”, anh đút tay vào túi, hít thở không khí.



Đèn đường chiếu xuống, người đến người đi tấp nập, rác rưởi tràn đầy thùng rác ven đường, trên mặt đất toàn là túi nilon và que xiên.



Cao Nam hỏi: "Chìa khóa xe đâu?"



Lục Thích xoay người, đi thẳng về phía trước.



"Lục Thích!"



Lục Thích không để ý, đi qua hai cửa hàng, bước lên bậc thang, rẽ vào cửa hàng kim khí.



Hoắc Chí Cương đang tính sổ sách, nghe thấy tiếng bước chân, cũng không ngẩng đầu lên chỉ nói: "Muốn mua gì, tùy tiện nhìn."



"Ở đây chú bán gì?" Giọng điệu không tốt.



Hoắc Chí Cương ngẩng đầu lên, thấy người tới, cảm thấy hơi quen mặt, nhíu mi suy nghĩ, ngoài miệng đáp: "Các hàng hóa cơ bản đều có trong này, có một số đồ ở kho hàng phía sau, cậu muốn mua gì?" Nói xong, ra khỏi quầy.



Cao Nam đi theo vào cửa hàng, đứng ở bên cạnh im lặng, quan sát Hoắc Chí Cương, thấy anh ta hơi khác thường, tầm mắt dừng trên đùi anh ta một lát.




Lục Thích nhìn giá hàng nói: "Đinh ốc... Vòi nước... Khóa... Dây điện... Cưa... Chậc, chỗ chú cũng bán đủ thứ nhỉ."



"Cửa hàng kim khí phải bán những thứ này..." Hoắc Chí Cương nhíu mày, "Cậu là... bạn của Chung Bình?"



Lục Thích xoay người, đứng ngay trước mặt anh ta, vươn tay: "Xin chào, tôi là Lục Thích, là bạn trai của Chung Bình."



Hoắc Chí Cưởng sửng sốt, vươn tay theo phản xạ, người đối diện đột nhiên thu tay về, làm cho tay anh ta nắm vào khoảng không.



Lục Thích đút tay vào túi quần, hất cằm, nhếch khóe miệng, "Vừa rồi ăn canh phù trúc ở cách vách, muốn đến đây xem, từng nghe Chung Bình nhắc tới chú, đúng rồi..." đột nhiên mỉm cười, "Còn cả bà chủ cửa hàng cách vách nữa."



Hoắc Chí Cương không đáp.



"Đúng rồi, cũng đã xem qua xong, tôi còn có việc, cũng không quấy rầy việc buôn bán của chú nữa." Lục Thích liếc xuống chân Hoắc Chí Cương, "Ông chủ Hoắc đi đứng không tiện, vậy tôi đi trước, hôm nào có cơ hội, tôi bảo Chung Bình mời chú đi uống trà."



Xoay người vẫy tay rời đi, "Tạm biệt!"



Cao Nam đi theo sau.



Hoắc Chí Cương đứng tại chỗ một lát, trở lại quầy, suy nghĩ một chút, cầm di động lên, lướt đến một dãy số, do dự một chút, lại nhìn một lúc, cuối cùng không làm gì hết.



Về đến nhà, Lục Thích đóng sầm cửa, đổ rượu vang ra một cốc lớn, âm thanh truyền đến từ weixin, anh lập tức lấy di động ra.



Lục Học Nhi gửi đến: Cục cưng dễ thương không? Khi nào anh đến thăm cháu ngoại thế, đừng vì bạn gái mà quên em gái chứ!



Đính kèm một đống ảnh chụp em bé.



Lục Thích ném di động đi, uống cạn sạch cốc rượu, ngửa mặt lên trời cười to, hồn như lìa khỏi xác.



Hôm sau tỉnh lại đầu đau như nứt ra, thời gian còn rất sớm, Lục Thích xoa huyệt thái dương, sau khi tắm rửa mới xốc lại chút tinh thần.



Đi xe tới bãi đỗ của công ty, vừa xuống xe, sau lưng bỗng nhiên có người gọi anh.



"Lục Thích!"



Lục Thích nhìn lại theo tiếng gọi, nhíu mày: "Sao cô lại ở trong này?"



Chương Hân Di đóng cửa xe cười nói: "Tôi nên gọi anh là Lục tổng mới phải, tháng trước tôi vừa vào công ty anh làm, anh không biết sao?"



"Cô làm trong công ty tôi?"



"Đúng vậy, bộ phận tài vụ tuyển dụng người, tôi phỏng vấn thành công, đi làm được ba tuần rồi, hôm nay mới gặp được anh."



Lục Thích nhíu mày: "Sao trước đó ở SR không nghe thấy cô nhắc tới?"



Chương Hân Di nói: "Không tìm được cơ hội nói chuyện với anh."



Lục Thích cũng không nhiều lời, tùy tiện gật đầu hai cái, xoay người muốn đi, Chương Hân Di đi theo sau: "Anh không lên lầu sao?"



Lục Thích hất tay, không đáp lại cô ta.



Rời khỏi bãi đỗ xe, anh đi thẳng đến một quán cà phê gần đó, gọi một phần ăn sáng, lấy tờ báo trên giá ra xem. Không bao lâu sau có một người ngồi xuống đối diện.



Lục Thích ngẩng đầu.



"Không ngại ngồi chung chứ? Còn nửa tiếng nửa mới đến giờ vào làm, tôi còn chưa ăn sáng." Chương Hân Di nói.



Lục Thích cúi đầu đọc báo.



Chương Hân Di cũng tiện tay rút ra một tờ báo, liếc nhìn sang phía đối diện, cô ta nói: "Giá nhà lại giảm rồi, một năm nay rớt giá không phanh, cũng phải giảm hai lần rồi đấy nhỉ?"



Lục Thích vừa xem tin tức, vừa thuận miệng đáp.



Chương Hân Di nói: "Tiếc quá dù giá nhà có giảm tôi cũng không mua nổi." Cô ta chọc ghẹo, "Lục tổng, tiền lương công ty các anh thật sự chả cao tí nào, chỗ làm việc lại đắt đỏ, một ngày tôi ăn hai bữa ở đây, một tuần là tiêu hết cả tháng lương rồi."



Bữa sáng được đem lên, Lục Thích khuấy cà phê, "Công ty có căn tin."



Chương Hân Di cười nói: "Tôi còn chưa nói hết mà, có thể nhân tiện đóng góp chút ý kiến cho căn tin không?"



Lục Thích liếc cô ta: "Cô có rất nhiều ý kiến à?"



Chương Hân Di: "Đương nhiên, tôi dành toàn bộ lòng trung thành cho công ty mà, toàn bộ "món ăn" trong bữa sáng của nhà hàng này rất được, nếu căn tin của công ty có được tiêu chuẩn thế này thì tốt."



Lục Thích: "Công ty chúng ta làm về ẩm thực, ý cô là không thể ăn được đồ ở căn tin sao?"



"Tôi không phải có ý này." Chương Hân Di vừa trò chuyện với anh, vừa mở máy ảnh di động ra, chụp ảnh đồ ăn, thấy Lục Thích thỉnh thoảng xoa huyệt thái dương, cô ta hỏi, "Anh không thoải mái à?"



Lục Thích không trả lời.



Huấn luyện cường độ cao liên tục không ngừng, cả người Chung Bình đau nhức, buổi tối ngủ không ngon, sau khi tỉnh dậy vì đau nhức, cô lê hai chân vào WC, ngồi một lát, mới đi rửa mặt.



Mệt mỏi quay về giường, cô lấy di động mở khóa ra.




Thời gian địa phương là mười một giờ tối, giờ Bắc Kinh là mười hai giờ trưa.



Ngón tay Chung Bình chậm rãi trượt, sau một lúc lâu, vào weixin, mở cửa sổ trò chuyện với người nọ, liếc nhìn một cái lại đóng vào.



Vòng bạn bè có tin tức mới, cô ấn vào, mở ra xem, xem được một nửa, cô đột nhiên ngẩn người.



Ấn vào ảnh chụp, phóng đại, lại phóng đại, quay lại, xem thêm mấy tấm ảnh khác. Trong ảnh là một chiếc bàn, trên bàn bày cà phê và bữa sáng kiểu Âu, hai bên đều lộ ra tờ báo, một người ngồi đối diện mặc âu phục màu đen, khuấy cà phê, lộ ra đồng hồ trên cổ tay.



Phía trên có mấy chữ: Cuối cùng đã không còn phải ăn sáng một mình nữa, bravo! Bữa sáng ở nhà hàng này rất được, còn có cả báo trong ngày để đọc, đề cử!



Bên dưới còn có bình luận của cô ta: Đừng nói linh tinh, tôi vẫn là cún độc thân mà.



Sự mệt mỏi của Chung Bình tiêu tan, ngồi bật dậy, lại ấn vào ảnh chụp, xem đi xem lại.



Sang thu rồi, anh đã mặc âu phục, chiếc đồng hồ kia anh thường xuyên đeo, ánh mặt trời không chiếu vào tay phải anh.



Chung Bình xem lại mấy lần, ngồi im một lúc, thật sự không nhịn được nữa, gọi điện thoại cho anh.



Lục Thích vừa uống xong một viên thuốc đau đầu, cơn đau vẫn còn chưa thuyên giảm, trong lòng khó chịu.



Tiếng chuông di động đột nhiên vang lên, anh liếc số gọi đến, dựa vào ghế.



Bắt máy.



"A lô." Lục Thích hờ hững đáp.



"..."



Lục Thích nhíu mày: "Nói chuyện."



"... Anh đang làm việc à?" Chung Bình hỏi.



Lục Thích xoay ghế, "Đang làm, có chuyện gì sao?"



Chung Bình: "Tại sao không trả lời tin nhắn của em?"



Lục Thích: "Bận."



Chung Bình: "... Anh bận đến mức không có thời gian trả lời em?"



Lục Thích cầm bút, "Anh thực sự bận, em có chuyện gì sao?"



"... Được." Chung Bình hỏi, "Buổi sáng anh ăn với ai?"



Lục Thích nhíu mày: "Cái gì?"



Chung Bình: "Em hỏi buổi sáng anh ăn với ai!"



Lục Thích nhớ tới bữa sáng kia, còn chưa suy nghĩ cẩn thận, bên kia đã hỏi tiếp.



"Anh có thời gian ăn sáng với người khác, nhưng không có thời gian trả lời tin nhắn của em? Lục Thích, anh có biết em cảm thấy anh rất kì không, tối đó anh đột nhiên bỏ đi, gọi điện thoại không bắt máy, nhắn tin không trả lời, em hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, anh đang chiến tranh lạnh với em sao?"



Lục Thích nghe cô nhắc tới tối đó, lại nghĩ tới câu chuyện bà chủ kể ngày hôm qua, không nhịn được nói: "Anh ăn sáng với ai cũng phải báo cáo với em sao? Em ở bên cạnh ai cũng sẽ báo cáo với anh à?"



Chung Bình: "Lục Thích! Anh rốt cuộc có ý gì, nói rõ cho em!"



Lục Thích: "Anh không muốn cãi nhau với em!



Chung Bình: "Anh nói cho rõ ràng, rốt cuộc anh có bất mãn gì với em!"



Lục Thích: "Hiện tại anh không muốn nói."



Chung Bình: "Vậy anh muốn nói khi nào? Anh rốt cuộc muốn thế nào!"



Lục Thích: "Anh muốn thế nào à? Một lần hai lần đều như thế, đi ra nước ngoài không nói tiếng nào, lũ lụt ở Khánh Châu em không nói gì đã đi, lần này đi Mỹ nhiều ngày như vậy cũng im hơi lặng tiếng, có phải mỗi lần đều là anh phải chạy theo em không? Em đối xử với ai cũng thế sao? Em đối xử với cha mẹ, với bạn bè, với những người khác đều như vậy à? Có lẽ là anh nên hỏi em, rốt cuộc ở trong lòng em, anh là cái gì mới đúng!"



Chung Bình: "... Lục Thích."



"Hiện tại anh không muốn nhiều lời." Lục Thích ngắt lời cô, "Chờ em trở về rồi nói sau, trong khoảng thời gian này hai ta hãy cho nhau khoảng lặng riêng."



Bên đầu kia điện thoại im lặng hai giây, lại có tiếng, giọng nói rất khẽ, "Lục Thích..."



Lục Thích há miệng thở hổn hển, nhưng không nói lời nào.



Trong di động chỉ còn tiếng tít, Chung Bình kinh ngạc bỏ xuống.



Đêm đã khuya, nhưng cô không buồn ngủ chút nào, trong phòng rất khó chịu, cô ra sân thượng bên ngoài. Ánh trăng ảm đạm, gió thổi, bóng cây xào xạc, thời tiết hơi lạnh, bộ đồ ngủ mỏng manh không ngăn được cơn lạnh.



Đội trưởng Hà lấy một bao đồ từ trong cốp xe ra, xoay người, thấy có người đứng trên mái nhà, khuôn mặt nhăn nhó, đang bước xuống.



"Tiểu Chung?"



Chung Bình quay đầu: "Đội trưởng Hà?"




Đội trưởng Hà: "Sắp mười hai giờ rồi, sao còn chưa đi ngủ?"



"Không ngủ được."



"Không ngủ được? Vậy không được, sáng mai không có tinh thần huấn luyện đâu, mau ngủ đi."



Chung Bình lắc đầu: "Cháu không ngủ được."



Đội trưởng Hà quan sát cô, một lát sau nói: "Xảy ra chuyện gì, mắt đỏ thế kia?"



Chung Bình không đáp.



Đội trưởng Hà: "Trong nhà có chuyện?"



var _avlVar = _avlVar || []; _avlVar.push(["a1ccd7e7c4ca4114b39c0ff6abf60563","inreadyomedia"]); var avlProtocol = (document.location.protocol == "https:")? "https://": "http://"; document.write("");



Chung Bình lắc đầu.



"Thế chắc là đời sống tình cảm rồi." Đội trưởng Hà hỏi, "Sao vậy, cãi nhau với Lục Thích à?"



Chung Bình không trả lời.



Không biết đội trưởng Hà nghĩ gì, cười nói: "Nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên chú nhìn thấy cháu yêu đương, rất mới mẻ, cãi nhau thì biến thành thế này."



Chung Bình: "..."



Đội trưởng Hà: "Có tiện nói nguyên nhân cãi nhau không?"



Chung Bình im lặng một lát, đáp: "Cháu không biết."



Đội trưởng Hà khó hiểu.



Chung Bình: "Anh ấy nói... Anh ấy cảm thấy cháu không quan tâm đến anh ấy, cháu không biết... rõ ràng lúc trước còn tốt mà."



Đội trưởng Hà đột nhiên nhớ ra bóng dáng người đứng trong góc tường tối đó, sương khói lượn lờ, cô độc không nói nên lời.



Ông suy nghĩ, nói: "Con người Lục Thích này, tính tình kêu ngạo, nói dễ nghe chút thì là vênh vênh váo váo, nói khó nghe thì là mắt chó ngó người."



Chung Bình không rõ tại sao đột nhiên đội trưởng Hà lại nhận xét về tính cách của Lục Thích.




"Nhiều năm như vậy số người chú đã gặp đếm không xuể, dạng người nào cũng đều đã từng gặp, người như Lục Thích không khác gì với những người đó." Đội trưởng Hà phân tích, "Chú nói những lời này không biết có đúng hay không. Có một loại người thoạt nhìn nghênh ngang, kiêu ngạo không ai bì nổi, nhưng là dùng sự kiêu ngạo để che giấu sự tự ti của mình, giống như việc người không có tiền thích người giàu sang ấy. Qua tiếp xúc mấy tháng nay, Lục Thích mang lại cho chú cảm giác này, đương nhiên, cũng có thể là chú sai."



"Có lẽ cậu ta thiếu cảm giác an toàn, thứ cảm giác an toàn này không phân biệt nam nữ." Đội trưởng Hà vỗ Chung Bình, "Được rồi, thời gian không còn sớm nữa, đừng để cảm xúc ảnh hưởng đến việc huấn luyện, nghỉ ngơi sớm một chút, có chuyện gì chờ lúc rảnh nói với cậu ta."



Đội trưởng Hà sẽ không nhúng tay can thiệp chuyện tình cảm của người trẻ, động viên Chung Bình mấy câu, xoay người bước đi.



Chung Bình đứng im trên sân thượng một lúc. Sau một lúc lâu, quay về phòng ngủ, cô cầm di động lên, mở weixin ra.



Khung trò chuyện rất dài, cô quen anh năm tháng, thời gian ở bên nhau không lâu như vậy, trong khung phần lớn là anh hỏi cô đang làm gì, ở đâu, muốn ăn gì, mấy giờ về, đi nơi nào xem phim.



Bình thường anh làm việc bận rộn, thời gian nhắn tin cũng không theo quy luật, mỗi ngày đều cố gắng gửi mấy định vị cho cô, ngay cả mấy lần ra nước ngoài cũng không quên, uống rượu trở về cũng nói anh đau đầu với cô.



Thời gian dịch về phía trước một chút, một chuỗi số hiệu rzsls báo cáo thời tiết, Lục Thích báo cáo sân bay hàng ngày, mỗi ngày đều có, cô sẽ dựa vào đó mặc quần áo mang ô ra ngoài, chưa bao giờ xảy ra sai lầm.



Kéo lên tin đầu tiên, Lục Thích hỏi cô: Sao cô không tới SR?



Cô ở nước ngoài nhìn thấy, nhưng bỏ qua.



Chung Bình cúi đầu, tầm mắt trở nên mơ hồ, cô mở danh bạ, ngón tay bất tri bất giác ấn vào.



Lục Thích lại uống một viên thuốc đau đầu, tình trạng cuối cùng đã chuyển biến tốt đẹp, nghĩ đến cuộc gọi trước đó, anh hơi hoảng hốt, không biết tại sao trong lòng lại nặng nề.



Nhịn không được lấy ví ra, mở lấy tấm ảnh chụp bên trong.



Tấm ảnh nền đỏ, Chung Bình khuôn mặt trẻ con vô cùng đáng yêu, tấm ảnh thứ hai khuôn mặt cô cười xán lạn, đầu hai người kề bên nhau, vô cùng thoải mái.



Hai tấm ảnh để bên nhau, như thể cô dần trưởng thành trước mặt anh, Lục Thích vuốt ảnh, ngắm nhìn, khóe miệng cong lên, tâm trạng dần bình tĩnh trở lại.



Di động vang lên, nhìn số gọi đến, tim anh đập mạnh, lập tức bắt máy.



"A lô..."



"Lục Thích..."



Tiếng nói bên đầu kia mang theo chút khác thường: "Em không hề không coi anh ra gì, em không muốn chiến tranh lạnh với anh, em không muốn chia tay... Lục Thích, em nhớ anh."



Lục Thích, em nhớ anh...



Lục Thích dựa vào ghế, nhắm mắt lại, trái tim không ngừng đập loạn nhịp, không nói nên lời,



Qua một lát, anh trợn trừng mắt, "Em đừng khóc, anh nói chia tay với em khi nào chứ, em đừng khóc! Không phải em đang khóc đấy chứ?"



"Lục Thích..."



Lục Thích lập tức bật dậy: "Em thực sự khóc sao? Em đừng khóc! Anh đến ngay, đừng khóc có nghe thấy không!"



Lục Thích lao ra khỏi văn phòng, hận không thể ôm người trong di động vào lòng, "Đừng khóc, Chung Bình, Chung Bình!"



Anh vội vàng gọi xe, bảo thư kí đặt vé máy bay, người bên ngoài nghĩ rằng xảy ra chuyện lớn, ngay cả Cao Nam và Thẩm Huy đều bị kinh động. Lục Thích không quan tâm gì hết, bảo Cao Nam để ý công việc.



"Anh chưa từng nói chia tay, em đừng khóc, anh có chết cũng không chia tay với em." Anh lên xe vẫn còn nói.



Vé máy bay chuyến gần nhất không mua được, thư kí mua được chuyến tiếp theo, Lục Thích mặc kệ đám người đưa tiễn anh ở sân bay, nhìn đồng hồ, đột nhiên có phản ứng, bảo Chung Bình nhanh chóng đi ngủ.



Bay hơn mười mấy giờ, đến Mỹ đã là đêm, sau khi máy bay hạ cánh, anh lập tức gọi điện cho Chung Bình, gọi xe đi thẳng đến kí túc xá.



Trên đường đã khuya, đến nơi, Lục Thích hạ cửa kính xe xuống, nhìn kí túc xá phía trước, ánh mắt đột nhiên chú ý tới bóng dáng dưới cây ngoài cửa sắt, tập trung nhìn...



Anh mở cửa xe, nhanh chóng chạy tới.



Chung Bình cầm di động, ngồi xổm dưới cây, nghe thấy tiếng động, vội vàng đứng lên, sau đó bị người ôm chặt đến mức không thở nổi, cô cũng không giãy dụa, kề sát người anh.



Lục Thích một tay ôm chặt cô, tay kia nâng mặt cô lên, nhìn mắt cô, nhìn thế nào cũng thấy đỏ, đau lòng hôn xuống, "Đừng khóc nữa."



Chung Bình hôn lại anh, ôm cổ anh.



Hai người càng hôn càng sâu, thở hồng hộc, "Phòng em?"



"Ở trên..."



Chung Bình dẫn anh đi vào từ cầu thang bên ngoài.



Bậc thang rất dài, hai người không muốn tách ra, vừa nói vừa hôn. Người Chung Bình dính vào lan can, quần áo bị người vén lên, cúi đầu gọi tên anh.



Lục Thích ôm chặt lấy cô, Chung Bình thất tha thất thểu bị anh tha lên.



Mở cửa vào phòng, Lục Thích đè người cô dán lên cửa, không ngừng hôn cô, Chung Binh xoa mặt anh, chạm vào râu trên cằm anh, hỏi: "Anh ăn gì chưa?"



"Vẫn chưa..."



"Em đi nấu đồ cho anh."



"Không cần!" Lục Thích giữ lấy eo cô, để phần nhô lên của mình giữa chân cô, cố gắng đè nén chính mình, "Chung Bình... Chung Bình..."



Chung Bình mặt đỏ tía tai, ôm chặt cổ anh, cửa chính vang lên tiếng "rầm rầm rầm", một lát sau, tay cô dần dần đi xuống...



Lục Thích ngẩn người, cả người căng thẳng, máu tập trung vào một chỗ, nháy mắt dọa Chung Bình, tay cô lập tức bỏ ra, Lục Thích giữ chặt lấy cô, mãnh liệt hôn.



Sau lưng là chiếc giường đơn chống đỡ sức nặng của hai người, Lục Thích giúp cô cởi quần áo, mất một lúc mới cởi được áo ngực của cô ra, bộ ngực lộ ra trong không khí, tay chân anh đều run run, mồ hôi nhỏ xuống.



Chung Bình cúi đầu rên rỉ, cắn môi nhẫn nại.



Lục Thích cởi quần áo ra, hai người không mặc gì ôm lấy nhau.



"Có thể không?" Giọng nói vô cùng kìm nén.



Tầm mắt Chung Bình mơ hồ, ôm lấy cổ anh, chủ động hôn anh. Lục Thích khẽ gào lên, mở rộng hai chân cô ra.



Tiếp xúc thân mật, Chung Bình nhắm mắt chờ đợi.



Một lát sau.



"Đợi một lát." Lục Thích nhanh chóng mặc quần áo vào.



"Lục Thích..." Chung Bình trợn mắt.



"Chờ anh ra ngoài mua đồ, lập tức quay lại ngay!" Lục Thích hôn cô một cái, cầm ví, xoay người chạy đi.



Chạy ra đường gọi xe đến cửa hàng tiện lợi gần nhất, Lục Thích tìm một vòng, cầm một hộp Okamoto 001, định chạy ra quầy, anh quay lại cầm vừa đủ bốn hộp, nhanh chóng tính tiền, rời đi.



Chung Bình nằm trên giường một lát, hoàn hồn, giật mình, vào phòng tắm một cái, lúc còn đang quấn khăn tắm đi ra, bên ngoài đúng lúc có tiếng gõ cửa.



Cửa vừa mở ra, hơi thở dồn dập, hai mắt Lục Thích đỏ sọc, nhìn chằm chằm người chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm, cởi quần áo, túm lấy cô.



Chóp mũi đều là mùi sữa tắm thơm mát, anh nhanh chóng đứng lên, đeo bao, chậm rãi tiến vào, bắt lấy tay cô đặt lên vai anh, mất khống chế tiến thẳng vào.



Nuốt hết tiếng hét chói tai, ngàn quân càn quét, tiếng giường vang lên kẽo kẹt, tiến quân thần tốc một lát, lại lặp lại, Lục Thích vùi đầu...



Chung Bình che miệng lại, tay nắm tóc anh, nước mắt tuôn ra.



Lại tiến vào, gắn bó và dung hợp, vòng qua người, Lục Thích dán sát mặt cô, thấp giọng gọi tên cô.



Đêm thu hai người đổ mồ hôi đầm đìa.