Trời, Trăng Và Sao Đều Rơi Vào Mắt Em

Chương 32




Đinh Bán Hạ không nhịn được cười.

Trần Nam trợn trắng mắt không có khí chất, sao lại thế này!

Có người yêu thì ghê gớm lắm à, có người yêu thì có thể khinh thường chó độc thân sao!

Hu hu hu ôm chặt bản thân đáng thương.

Đinh Bán Hạ dịu dàng: “Nam Nam, mình không cố ý.”

Trần Nam bật cười: “Được rồi, cậu có thể nghĩ thông suốt thì mình vui vẻ hơn bất cứ ai. Có điều, cậu vẫn nên chuẩn bị sẵn sàng việc bị mấy trăm nghìn fans của Tên Điệu xé đi.”

Đinh Bán Hạ: “...”

Phải, đúng rồi, nhớ tới mấy trăm nghìn fans Weibo của Tô Mạc Già, cô không khỏi run sợ...

Trần Nam lướt xem bình luận trong hai bài Weibo của Tô Mạc Già ngày hôm nay, cô ấy vừa đọc vừa cười: “Cậu biết bình luận hot nhất là ai không?”

“Hả? Ai?”

Trần Nam đưa điện thoại cho Đinh Bán Hạ xem.

Bình luận hot nhất.

Thù Vinh V: “Cảm ơn trời còn không bằng cảm ơn @Tarot Reader Alexia. Quên đi, tôi vẫn nên coi như không biết gì mới tương đối tốt.”

… Tô Mạc Già còn nhấn thích bình luận này.

Đinh Bán Hạ: “...”

Hôm nay, đột nhiên cô không muốn đăng nhập Weibo lắm.

Nghĩ một chút nếu hôm nay đăng nhập Weibo, rất có thể sẽ phải đối mặt với @, bình luận và tin nhắn như oanh tạc, cô Đinh không khỏi run rẩy.

Cuộc sống thật là gian khổ.

Anh Từ thật là lam nhan họa thủy hu hu hu.

Trần Nam nhìn vẻ mặt Đinh Bán Hạ, cô ấy không nhịn được mà cười phá lên, sau đó vỗ vai Đinh Bán Hạ: “Không sao đâu! Chị đây sẽ bảo vệ cưng!”

Hai người vừa nói vừa cười rồi lại uống đồ uống, Trần Nam cảm thấy tò mò: “Hạ Hạ, hôm qua cậu vẫn trốn tránh, sao đột nhiên hôm nay lại nghĩ thông suốt?”

Đinh Bán Hạ nhếch môi cười: “Đại khái là, bỗng nhiên muốn thử tin tưởng.”

Thử tin tưởng chúng mình, thật sự có thể bước tiếp cùng nhau.

-

Ngày hôm sau là cuối tuần, từ sáng sớm, Trần Nam đã tới khách sạn tìm Đinh Bán Hạ.

Đinh Bán Hạ vẫn đang mơ màng chưa tỉnh ngủ, Trần Nam vỗ nhẹ tóc cô: “Đi rửa mặt nhanh lên, mình chờ cậu ra ngoài. Cuối tuần tuyệt vời như vậy, mình đến chơi với cậu mà cậu vẫn đang ngủ, lương tâm của cậu không đau ư?!”

Đinh Bán Hạ dụi mắt: “Xin lỗi, lương tâm của mình vẫn đang bị mình chôn trong chăn.”

Trần Nam bật cười, cô nàng ngốc nghếch này đúng thật là.

Đinh Bán Hạ nửa tỉnh nửa mê mà đi đến phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt, Trần Nam ngồi trên ghế chơi điện thoại chờ cô.

Chuông cửa đột nhiên vang lên.

Trần Nam khó hiểu: “Hạ Hạ, sao lại có người ấn chuông cửa?”

Đinh Bán Hạ đang đánh răng, nói chuyện cũng không rõ ràng: “Có lẽ là nhân viên phục vụ phòng mình gọi đó, chúng ta ăn sáng ở khách sạn nhé. Nam Nam, cậu đi mở cửa lấy bữa sáng đi.”

Trần Nam lên tiếng rồi đi tới cửa phòng, mở cửa ra.

Cô ấy vẫn đang chơi điện thoại, cũng không ngẩng đầu lên, mà chỉ đưa tay ra: “Cảm ơn.”

“Hạ Hạ đâu?”

Cơm hộp trong dự đoán không được đưa đến tay, ngược lại, Trần Nam nghe thấy một giọng nói hơi mệt mỏi, lại cực kỳ êm tai vang lên.

Lạnh lùng xa cách, rõ ràng là…

Trần Nam bỗng dưng ngẩng đầu lên.

Không, không sai, là bạn trai vừa mới nhậm chức vào ngày hôm qua của Đinh Bán Hạ, Từ Lục Ly…

Cũng chính là idol 2D của cô ấy, Tô Mạc Già.

Có phải cô ấy chưa tỉnh ngủ giống Hạ Hạ không nhỉ? Nếu không sao lại lãng tai nghe thấy giọng nói của Từ Lục Ly, người lẽ ra phải đang ở thành phố N vào lúc này?

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Từ Lục Ly nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Trần Nam, anh lại hỏi thêm lần nữa: “Hạ Hạ đâu?”

Đến lúc này, cuối cùng Trần Nam cũng chắc chắn, không sai, đây chính là người mà hôm qua Đinh Bán Hạ nói tuyệt đối sẽ không tới thành phố B.

Trần Nam nuốt nước bọt, chỉ vào trong phòng: “Hạ Hạ vừa mới tỉnh ngủ, vẫn đang rửa mặt.”

Đinh Bán Hạ đánh răng xong thì phát hiện Trần Nam vẫn đứng ở cửa, cô không khỏi tò mò: “Nam Nam, cậu lấy bữa sáng thôi mà cũng chậm vậy hả?”

Cho đến khi.

Thấy được người đàn ông đứng ở cửa rõ ràng mới bước từ ngoài vào, trên người còn mơ hồ toả ra khí lạnh, nhưng lúc nhìn về phía cô lại dịu dàng như thể nhìn thấy cả thế giới của mình.

Cô cảm thấy mình hoàn toàn giống như choáng váng.

Sau đó Đinh Bán Hạ ngơ ngác đứng tại chỗ, nhìn người vốn dĩ hẳn là nên cách xa hàng nghìn cây số, đang vòng qua Trần Nam chắn ở cửa, đi tới trước mặt cô.

Từ Lục Ly không nhịn được mà cong khoé môi, sau đó ôm lấy Đinh Bán Hạ vào lòng.

Mùi hương Trung Dược thoang thoảng quanh quẩn nơi chóp mũi Đinh Bán Hạ, ​​giọng nói trước giờ luôn lạnh lùng lại tràn đầy nhung nhớ và dịu dàng.

Cô nghe thấy giọng nói ấy vang lên bên tai mình.

“Hạ Hạ, anh rất nhớ em.”

Cả người Đinh Bán Hạ đều được Từ Lục Ly ôm vào trong lòng, đầu cô vùi vào ngực anh, lúc này Từ Lục Ly mới cảm thấy——

A, mình thật sự đã được ôm cả thế giới.

Có điều, cô gái trong lòng rõ ràng vẫn chưa tỉnh táo lại, anh không nhịn được cười, xoa tóc Đinh Bán Hạ: “Vẫn chưa tỉnh ngủ à?”

Mãi đến khi tiếp xúc với Từ Lục Ly đích thực, Đinh Bán Hạ mới có cảm giác chân thật, cả người cô đều vùi vào trong lòng Từ Lục Ly, sau đó nước mắt tí ta tí tách rơi xuống, tiếng nói chuyện cũng có chút nức nở và nghẹn ngào.

“Từ, Từ Lục Ly, em cũng nhớ anh.”

Sau này anh sẽ không cần phải đến thành phố B một mình nữa, em ở đây, chờ anh.

Trần Nam nhìn hai người trước mắt ôm nhau một hồi lâu, ngay cả cảm xúc của cô ấy cũng đi từ ngơ ngác, cảm động, cho đến bây giờ…

Muốn nổi lửa.

Cô ấy giơ nắm tay lên đặt bên miệng: “Khụ khụ.”

Chỗ này còn có người khác đó!

Không không không, chỗ này còn có chó độc thân! Các cậu thể hiện tình cảm như vậy, quả thực là giết người từ từ đó?!

Lúc này Đinh Bán Hạ mới nhớ ra Trần Nam vẫn đang nhìn, cô vội vàng muốn giãy ra khỏi lồng ngực của Từ Lục Ly.

Từ Lục Ly lại ôm chặt hơn nữa, giọng nói hơi lộ ra chút mệt mỏi vang lên bên tai Đinh Bán Hạ.

“Hạ Hạ ngoan, đừng nhúc nhích, để anh ôm một lát.”

Sau khi thấy sự mệt mỏi trong giọng nói của anh, Đinh Bán Hạ như bị người ta ấn nút tạm dừng ngay lập tức, cô không giãy giụa nữa, nhưng vẫn nhỏ giọng kháng nghị: “Nam Nam đang nhìn đó.”

Từ Lục Ly cười, Đinh Bán Hạ có thể cảm nhận được ngực Từ Lục Ly run run.

Lúc bấy giờ anh mới buông Đinh Bán Hạ ra.

Trần Nam làm bóng đèn 10.000 oát một lúc lâu: “…”

Không biết tại sao, mặc dù Từ Lục Ly không nhìn mình, cũng không nói gì thêm, nhưng không hiểu sao Trần Nam lại cảm thấy hình như mình bị idol ghét bỏ.

Đinh Bán Hạ nhìn thoáng qua Từ Lục Ly, vẫn không nhịn được hỏi: “Sao đột nhiên anh lại tới?”

“Nhớ em nên tới.”

Trần Nam cảm thấy mình thật sự không thể nhìn nổi boy âu yếm trước mặt này nữa rồi, không phải idol nhà mình cực kỳ lạnh lùng sao! Không phải chẳng thèm để ý đến ai sao! Không phải không nói được mấy lời dễ nghe với fans sao! Từ bao giờ mà mỗi một câu nói lại tràn đầy tình cảm và ngọt ngào như vậy chứ!

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Anh Tên Điệu, anh có biết hình tượng của anh sụp đổ rồi không?!

Ngay cả cô Đinh da mặt dày cũng cảm thấy hơi xấu hổ.

Chẳng qua, trong đầu lại vội vàng tính toán——

Hôm nay là thứ bảy, nói cách khác, hôm qua sau khi tan làm xong là Từ Lục Ly lập tức đến sân bay, sau đó vội vàng bay tới đây?

Cô cắn môi, sau đó hơi đau lòng hỏi: “Anh vừa xuống máy bay à?”

Từ Lục Ly vuốt tóc Đinh Bán Hạ, sau đó anh gật đầu.

Đinh Bán Hạ suy nghĩ một lát rồi nhanh chóng đưa ra quyết định: “Nam Nam, hôm nay mình không đi ra ngoài với cậu được rồi. Để Từ Lục Ly nghỉ ngơi cho khoẻ đã, ngày mai chúng ta lại đi ra ngoài sau.”

Trần Nam thở dài.

Quả nhiên, mình chính là người bị vứt bỏ.

Cô ấy nhún nhún vai: “Được thôi.”

Từ Lục Ly nhìn về phía Trần Nam rồi nói: “Đêm nay anh mời hai người ăn cơm.”

… Idol nhà mình nói muốn mời mình ăn cơm!

Trần Nam lập tức thoát khỏi tâm trạng buồn bã bứt rứt, sau đó lại thầm cảm ơn cô bạn thân ở trong lòng.

Nếu không nhờ có cô bạn thân, mình làm gì được idol mời ăn cơm chứ!

Trần Nam lập tức nịnh hót: “Được được được, vậy Từ Lục Ly anh nghỉ ngơi cho khoẻ đi, tôi đi trước.”

Cô ấy lập tức cầm lấy túi của mình rồi ra khỏi phòng, nhanh chóng rời đi, còn chu đáo mà đóng cửa phòng lại giúp hai người.

...

Cả căn phòng yên tĩnh.

Đinh Bán Hạ bỗng cảm thấy mất tự nhiên.

Cô hơi hối hận, hẳn là cô nên ra ngoài chơi cùng Trần Nam, điều quan trọng là hình như cô chưa từng thử ở riêng một phòng với Từ Lục Ly Orz.

Từ Lục Ly hơi buồn cười nhìn cô gái rõ ràng đang suy nghĩ lung tung trước mặt, anh dang tay ra ôm Đinh Bán Hạ: “Hạ Hạ, cảm ơn em.”

Đinh Bán Hạ ngơ ngác: “Cảm ơn em cái gì?”

Từ Lục Ly mãn nguyện nói: “Cảm ơn em vì đã bằng lòng chấp nhận anh.”

“Từ Lục Ly.” Đinh Bán Hạ nghiêm túc: “Anh nên cảm ơn chính bản thân mình.”

Nói xong, Đinh Bán Hạ lại tự cảm thấy xấu hổ trước, cô chui ra khỏi lồng ngực của Từ Lục Ly, đứng cách xa ra một chút rồi cúi đầu: “Anh vừa mới xuống máy bay, chắc chắn cũng rất mệt, anh mau đi nghỉ ngơi đi.”

Nói rồi cô lại nghĩ tới điều gì đó, sau đó hợp tình hợp lý mà trừng mắt nhìn Từ Lục Ly: “Tại anh hết.”

Từ Lục Ly nhìn cô gái vừa nhỏ nhắn vừa đáng yêu trước mặt, tiếp tục nói: “Ừm, tại anh hết.”

Đinh Bán Hạ: “...”

Đinh Bán Hạ ỉu xìu hỏi Từ Lục Ly: “Sao anh không hỏi tại sao em lại trách anh?”

Quên đi, cô Đinh càng cảm thấy câu hỏi của mình rất ngây thơ.

Nhưng Từ Lục Ly vẫn rất nể mặt mà nói tiếp: “Hửm? Tại sao lại trách anh?”

“Tại anh thật sự có tình cảm với em, em đã cá cược với Trần Nam rằng nếu anh có ý với em thì em sẽ livestream chép sách!”

Từ Lục Ly gật đầu, Đinh Bán Hạ trách mình cũng thật sự có lý.

Vậy nên: “Anh giúp em chép nhé?”

… Hay lắm, cuối cùng trong lòng cô Đinh chẳng còn chút tức giận nào.

Đinh Bán Hạ lại liếc nhìn quầng thâm mắt của Từ Lục Ly, cô đau lòng nói: “Được rồi, anh mau đi ngủ bù đi, em ở đây chờ anh.”

Từ Lục Ly nhếch môi.

“Em ngủ bù cùng anh nhé.”