Động tác khoác áo cho Đinh Bán Hạ của Từ Lục Ly khựng lại.
Sau đó anh không nhịn được mà cong khóe miệng, vuốt tóc Đinh Bán Hạ: “Sao đột nhiên lại hỏi như vậy?”
Đinh Bán Hạ lại cực kỳ cố chấp, ánh mắt không hề né tránh, hỏi lại lần nữa: “Cậu thích mình à?”
“Thích.” Người đàn ông xuất sắc ấy trả lời không chút do dự, sau đó anh lại cười và bảo: “Không, không thể nói là thích. Mình yêu cậu rõ ràng như vậy cơ mà.”
Tuy trong lòng cô đã đoán được đáp án, nhưng khi nghe Từ Lục Ly trả lời như vậy, Đinh Bán Hạ lại ngẩn ngơ.
Từ Lục Ly chỉ đơn giản là muốn trả lời câu hỏi của Đinh Bán Hạ thôi, hoàn toàn không hỏi lại Đinh Bán Hạ có thích mình hay không.
Ngay cả lời như “Mình yêu cậu rõ ràng như vậy cơ mà” cũng nói vô cùng bình tĩnh và thản nhiên.
Đinh Bán Hạ cứ cảm thấy có chút không chân thật.
Từ Lục Ly lại vuốt nhẹ tóc Đinh Bán Hạ, sau đó giữ chặt cô: “Lên xe trước đã, bên ngoài lạnh.”
Đinh Bán Hạ lúng túng gật đầu.
Sau khi Từ Lục Ly thắt dây an toàn xong, anh phát hiện cô gái ngồi bên cạnh vẫn đang ngẩn ngơ thì không nhịn được cười.
Từ Lục Ly nghiêng người tới thắt dây an toàn cho Đinh Bán Hạ: “Cậu không thắt dây an toàn, là muốn hại mình bị phạt tiền à?”
Đinh Bán Hạ biết trên người Từ Lục Ly rất thơm, từ hồi cấp 3 đã là như vậy.
Mùi hương nam tính sạch sẽ, thoang thoảng mùi thảo mộc, là mùi dường như vẫn còn đọng lại trên chóp mũi Đinh Bán Hạ khi cô thỉnh thoảng nhớ lại thời cấp 3.
Nhưng bây giờ, khi Từ Lục Ly nghiêng người thắt dây an toàn giúp Đinh Bán Hạ, khoảng cách lại gần Đinh Bán Hạ hơn bao giờ hết.
Mùi hương khiến người ta khó quên ấy vọt thẳng vào trong đầu Đinh Bán Hạ, như làm mê man đầu óc.
Cô cắn môi.
Từ Lục Ly nhanh chóng thắt thật kỹ dây an toàn giúp cô, sau đó ngồi ngay ngắn lại.
Đinh Bán Hạ cũng không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm Từ Lục Ly.
Vừa rồi cô còn cảm thấy mình đã tỉnh táo hơn vì men say đã bị gió thổi đi, bây giờ lại bắt đầu cảm thấy mơ màng rồi.
“Sao đêm nay lại ở đây?”
Cuối cùng giọng nam êm tai cũng phá vỡ bầu không khí yên tĩnh này.
Cô Đinh uống rượu xong thì không ngoan chút nào: “Không nói cho cậu đâu, hừ.”
Từ trước đến giờ, đối với câu hỏi của Từ Lục Ly, Đinh Bán Hạ đều sẽ trả lời rất ngoan ngoãn. Có lẽ lần này thật sự là dựa vào men say nên cô Đinh trông có vẻ dịu dàng lại cực kỳ...
Bướng.
Từ Lục Ly đã bị Đinh Bán Hạ bật lại mấy lần nhưng cũng không hề có dấu hiệu tức giận.
Kỳ thực, anh có thể đoán được đại khái lý do đêm nay Đinh Bán Hạ khác thường như vậy.
Ban nãy Đinh Bán Hạ nói trong điện thoại rằng đêm nay cô gặp Chu Nhạc Nhạc.
Vậy chắc chắn Chu Nhạc Nhạc đã nói với Đinh Bán Hạ rất nhiều chuyện nên mới làm cô Đinh uống chút rượu, mà cô Đinh là người từ trước tới giờ không uống rượu, chỉ thích sữa bò nóng.
Còn về phần Chu Nhạc Nhạc nói chuyện gì——
Chắc là có liên quan đến chuyện của anh.
Thành thật mà nói, trước giờ Từ Lục Ly không có ý định giấu giếm chuyện mình là Tô Mạc Già. Cũng phải, loại chuyện này hoàn toàn không giấu được, ngày nào anh cũng dùng thân phận Tô Mạc Già để gửi tin nhắn thoại cho Đinh Bán Hạ, rồi một ngày nào đó Đinh Bán Hạ cũng sẽ nhận ra giọng của anh.
Cho nên, trước giờ anh không có ý định giấu giếm.
Ngược lại, anh rất vui khi Đinh Bán Hạ đã biết chuyện này.
Đinh Bán Hạ bĩu môi, vẻ mặt không vui.
Cô lắc đầu, cố gắng làm bản thân tỉnh táo hơn, cô hỏi Từ Lục Ly: “Từ Lục Ly, vì sao vừa rồi cậu trả lời câu hỏi của mình xong, lại không hỏi mình có thích cậu hay không?”
Từ Lục Ly chậm rãi khởi động xe, trong giọng nói luôn lạnh lùng xa cách tràn đầy dịu dàng, cũng cực kỳ tỉnh táo: “Dù cậu có thích mình hay không, mình cũng rất yêu cậu.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
——
Mãi mãi.
-
Hậu quả của cơn say rượu chính là, ngày hôm sau tỉnh dậy, Đinh Bán Hạ vô cùng đau đầu.
Cùng với cơn đau đầu, ý thức cũng dần dần quay lại, cùng quay lại với ý thức còn có ký ức tối hôm qua.
...
Cửa phòng bị gõ vang, mẹ Đinh mở cửa phòng Đinh Bán Hạ ra, dựa vào khung cửa, trong tay còn cầm một cái... Bát?
Đinh Bán Hạ ấn huyệt thái dương, ngồi dậy.
“Hạ Hạ, bây giờ con giỏi đấy nhỉ? Còn dám đi ra ngoài uống rượu vào đêm khuya à?”
Đinh Bán Hạ mỉm cười, không dám nói lời nào.
Kỳ thực cô không nhớ được nhiều lắm...
Dù sao thì cô cũng đã nổi điên trên xe Từ Lục Ly, vừa kêu lung tung vừa ca hát, còn cực kỳ lớn tiếng.
Cũng may anh Từ không ngại cô ồn, thành thật mà nói, nếu cô nhìn thấy người như mình thì chắc chắn sẽ muốn đánh chết cô.
Sau đó có lẽ cô đã kêu mệt nên lập tức ngủ ở trên xe luôn.
Cho tới bây giờ...
Ngẫm lại cũng biết tối qua là Từ Lục Ly đưa cô về, sau đó sắc mặt mẹ Đinh sẽ xấu đến mức nào.
Thất sách thất sách.
Mẹ Đinh bước tới, đưa bát cho cô: “Này, uống đi.”
Trực giác của cô Đinh cảm thấy… Không tốt lắm.
Hình như là Trung Dược cay đắng, cô có thể ngửi được.
Cô vẫn chưa từ bỏ ý định, hỏi mẹ Đinh: “Mẹ, đây là cái gì?”
“Sáng sớm hôm nay Tiểu Từ nhà người ta đã tới đây một chuyến, nói với mẹ là hôm qua con uống rượu, chắc chắn hôm nay sẽ đau đầu, nên buổi sáng đã bốc cho con ít Trung Dược.”
Quả, quả nhiên.
Cô Đinh giật giật khóe miệng, sau đó mặt mày ỉu xìu hỏi mẹ Đinh: “Mẹ, con không uống có được không?”
Thật sự từ nhỏ cô đã sợ đắng nhất, cô cảm thấy thần kinh cảm giác đắng của mình phát triển hơn người khác một trăm lần.
Bây giờ bảo cô uống Trung Dược thì chẳng khác gì đòi mạng của cô.
Thái hậu Đinh: “Không được!”
Mặt mày Đinh Bán Hạ càng ủ rũ hơn, cô nhận lấy bát trong tay mẹ Đinh.
“Sáng sớm Tiểu Từ nhà người ta đã dậy bốc thuốc cho con, đưa thuốc xong thì chạy đến bệnh viện đi làm. Con còn không biết xấu hổ mà ở đây chọn lựa à? Sao lúc uống rượu con không nghĩ tới việc sẽ đau đầu?”
...
Kỹ năng cằn nhằn của mẹ Đinh thật sự không ai sánh bằng.
Cô Đinh cảm thấy đầu mình càng đau hơn nên cô dứt khoát lấy lòng dũng cảm của tráng sĩ ra, uống hết thuốc trong bát chỉ trong một hơi.
Sau đó cô nhanh chóng lấy kẹo trong tay mẹ Đinh và bỏ vào miệng, nhưng vẫn bị cảm giác cay đắng nồng đậm trong miệng làm chảy cả nước mắt.
Phải nói câu nói ấy thế nào nhỉ?
——Không tìm đường chết sẽ không phải chết.
Đinh Bán Hạ cô thề, sau này sẽ không bao giờ chạm vào một giọt rượu nào nữa hu hu hu.
Mẹ Đinh cầm lấy bát, ngồi lên mép giường Đinh Bán Hạ: “Hạ Hạ, tối hôm qua con đi làm gì vậy? Tối muộn còn bảo Tiểu Từ nhà người ta đưa con về.”
“Mẹ, mẹ đừng hỏi nữa.”
Đinh Bán Hạ nhẹ nhàng nằm lại, lấy chăn che kín mặt mình: “Mẹ để con ngủ thêm một lát, con khó chịu.”
Suy cho cùng cũng là con gái nhà mình, mẹ Đinh cũng không nỡ nói thêm gì nữa, bà chỉ thở dài rồi đi ra ngoài.
Lúc này Đinh Bán Hạ mới từ từ để lộ mặt ra.
May là hôm nay không thấy Từ Lục Ly Orz, tối qua cô thực sự dựa vào men say để hỏi Từ Lục Ly nhà người ta có thích mình hay không.
Điên rồi.
Câu nói của Từ Lục Ly như lặp đi lặp lại trong đầu cô.
“Dù cậu có thích mình hay không, mình cũng rất yêu cậu.”
QAQ.
Đinh Bán Hạ lại dùng chăn che mặt.
Cô có chút bối rối, lại có chút ngọt ngào không nói nên lời.
Đinh Bán Hạ hoàn toàn không biết lúc này mình nên làm thế nào, cô Đinh solo 25 năm kể từ khi còn trong bụng mẹ cực kỳ hoảng loạn.
Bởi vì một lần say rượu, tâm sự thời niên thiếu bị xé mở cho người khác xem một cách không kiêng nể gì như vậy, cô hoàn toàn chưa chuẩn bị sẵn sàng.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Hơn nữa còn là người mà cô chưa bao giờ dám mơ tưởng đến.
Tối hôm qua cô không cảm thấy cái gì vì uống say, cho đến bây giờ tỉnh táo lại, cô mới cảm thấy xấu hổ.
Điện thoại vang lên.
Trong lòng Đinh Bán Hạ giật mình, cô nhìn thoáng qua thông báo hiển thị trên màn hình.
Ồ, Trần Nam.
… Không phải Từ Lục Ly.
Đinh Bán Hạ cũng không thể nói trong lòng mình đang thở phào nhẹ nhõm hay là thất vọng, dù sao cô cũng buồn bã nhận điện thoại.
“Alo?”
“Alo, Hạ Hạ, tối qua cậu làm gì thế? Mình gửi Wechat mà cậu không trả lời.” Trần Nam hơi lo lắng hỏi.
Đinh Bán Hạ hoàn toàn không chú ý tới tin nhắn Wechat trên điện thoại, nghe vậy cũng chỉ có thể ngại ngùng trả lời: “Không có việc gì, chỉ là một người bạn cấp 3 mời mình ăn cơm thôi.”
Trần Nam nhạy cảm nhận ra một chút mùi khác khác: “Bạn học cấp 3? Cậu đừng bảo với mình là Chu Nhạc Nhạc nhé.”
Đinh Bán Hạ: “...”
Chị, chị có thể chừa đường sống cho người khác không?
Đinh Bán Hạ phản ứng như vậy, Trần Nam lập tức biết mình đã đoán đúng: “Thật sự là Chu Nhạc Nhạc à?”
Tuy Trần Nam chỉ là bạn học đại học của Đinh Bán Hạ, nhưng hai người đã quen biết nhau nhiều năm rồi, nên đương nhiên cô ấy cũng biết chuyện hồi cấp 3 của Đinh Bán Hạ.
Vậy nên: “Chu Nhạc Nhạc tìm cậu làm gì?”
Đinh Bán Hạ ấp úng.
Trần Nam nheo mắt: “Hạ Hạ, có phải cậu có chuyện gì giấu cho mình không?”
“Haizz, kỳ thực cũng không có chuyện gì.” Cô Đinh thấy thật sự không giấu nổi nên dứt khoát kể toàn bộ: “Chính là Chu Nhạc Nhạc nói với mình rằng Từ Lục Ly thích mình, sau đó chính miệng mình đã hỏi Từ Lục Ly, cậu ấy thừa nhận rồi. Hơn nữa, mình còn phát hiện Từ Lục Ly là Tô Mạc Già.”
Bên kia điện thoại im lặng một cách đáng sợ.
Giây tiếp theo, phát ra một tiếng thét chói tai kinh thiên động địa: “Cậu nói gì cơ? Mẹ nó cuộc sống của các cậu đều kích thích như vậy à?”
Dường như Trần Nam đang ở trong WC công ty gọi điện thoại cho Đinh Bán Hạ, nên sau khi thét chói tai xong, bên kia điện thoại còn có thể nghe thấy tiếng phụ nữ oán giận: “Kêu bậy cái gì đấy, làm tôi sợ muốn chết.”
Trần Nam vội vàng hạ thấp giọng, tiếp tục hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Làm gì có sau đó nữa… Sau đó Từ Lục Ly đưa mình về nhà, mình vừa tỉnh ngủ đây thây.”
Trần Nam rất thất vọng.
“Nam Nam, cậu nói xem mình nên làm gì bây giờ?”
Trần Nam cảm thấy buồn cười: “Còn có thể làm gì nữa, Hạ Hạ, cậu không thích Từ Lục Ly sao?”
Đinh Bán Hạ mím môi, hồi lâu mới lẩm bẩm trả lời: “Thích.”
“Vậy không phải được rồi sao, chúc mừng cậu sắp thoát ế.”
Mặt mày cô Đinh ỉu xìu: “Nam Nam, mình hơi, hơi không có cảm giác chân thật. Đó là Từ Lục Ly đấy.”
“Vậy thì sao chứ? Cứ cho là cậu ấy là Từ Lục Ly, cậu ấy không thích cậu ư?”
Cô Đinh rất nản.
Trần Nam an ủi Đinh Bán Hạ một lát, sau đó cô ấy lại nhớ tới điều gì đó nên hỏi: “Hạ Hạ, cậu có tài khoản trên nền tảng phát sóng trực tiếp nào không?”
Chủ đề xoay chuyển quá nhanh, nhất thời khiến Đinh Bán Hạ không phản ứng kịp: “Hả?”
“Cậu quên rồi hả?” Trần Nam nói: “Trước đây cậu đã lập hai cái flag. Một cái là nếu Từ Lục Ly có ý với cậu, cậu sẽ livestream chép sách; cái khác là nếu Tên Điệu có ý với cậu, cậu sẽ livestream chép sách. Hay lắm, bây giờ cậu có thể chép hai quyển sách. Nói đi, cậu định livestream ở nền tảng nào? Đến lúc đó nếu không làm việc, mình sẽ ngồi xổm trong phòng stream của cậu xem.”
Đinh Bán Hạ: “...”
Hai người lại trò chuyện một hồi, Trần Nam mới nói: “Được rồi, mình không nói chuyện với cậu nữa, cậu nghỉ ngơi cho tốt, mình phải đi làm việc rồi.”
Đinh Bán Hạ đồng ý.
“Đúng rồi, Hạ Hạ, 2 ngày nữa là sinh nhật của giáo sư, cậu tới thành phố B không?”