Trời, Trăng Và Sao Đều Rơi Vào Mắt Em

Chương 26




Đinh Bán Hạ liên tục xua tay: “Lát nữa mình với mẹ đi ăn cơm là được, Từ Lục Ly, cậu bận thì thôi, không cần lo cho bọn mình.”

Khóe môi vừa nhếch lên của Từ Lục Ly hơi hạ xuống, nhưng anh cũng không nói lời nào, chỉ là, sự vui vẻ trên người không hiểu sao lại biến thành——

Tôi rất không vui.

Đinh Bán Hạ bị tưởng tượng của chính mình chọc cười, lại thật sự ngại cười ra tiếng nên đành phải giả vờ ho khan.

Cô chớp mắt, hỏi dò: “Hay là... Cậu mời bọn mình ăn cơm?”

Anh Từ vừa rồi còn rất không vui lập tức vui vẻ hẳn lên: “Được, lát nữa hai người quyết định ăn gì là được.”

Đinh Bán Hạ mím môi, tâm trạng phức tạp.

Từ Lục Ly cũng không rời đi, cứ đứng ở đây chờ mẹ Đinh kiểm tra sức khỏe xong.

“Cậu không phải làm việc sao?” Cô Đinh cố gắng phớt lờ sự hiện diện của người bên cạnh, nhưng mà rất bất lực, cho dù Từ Lục Ly không nói lời nào.

Cảm giác hiện diện cũng rất cao.

Cửa văn phòng của anh họ Từ Lục Ly mở ra, rất nhiều bác sĩ và y tá tới lui đều sẽ nhìn họ trong lúc lơ đãng.

Lúc nhìn thấy Từ Lục Ly đang đứng bên cạnh một cô gái đáng yêu...

Tất cả mọi người đều sẽ vô thức đánh giá Đinh Bán Hạ.

Đinh Bán Hạ bị nhìn đến nỗi trong lòng tràn đầy hoảng sợ.

Hu hu hu mọi người đừng nhìn tôi, tôi chưa làm gì cả hu hu hu.

Đều tại Từ Lục Ly!

Cô phát hiện, chỉ cần cô đứng chung với Từ Lục Ly thì chắc chắn sẽ có người liếc nhìn cô bằng ánh mắt đánh giá từ trên xuống dưới.

Cô có thể cảm nhận được tia X do những người khác phóng tới đây...

Từ Lục Ly nhìn thoáng qua cô Đinh đang hơi mất tự nhiên thì không khỏi buồn cười: “Hôm nay là chủ nhật, mình chỉ tới trực ban thôi.”

Đinh Bán Hạ nuốt nước bọt, thật sự cảm thấy mình không còn lời nào để nói nên dứt khoát giữ im lặng ngồi trên sofa.

“Đinh Bán Hạ, cậu... Rất sợ mình sao?”

Cô Đinh đang yên lặng bấm điện thoại thì đột nhiên bị đặt câu hỏi.

Cô sửng sốt.

… Kỳ thực, cũng không sợ lắm. Nhưng cô không hy vọng mình lại bị đắm chìm vào đó.

Từ Lục Ly lại cố chấp chờ Đinh Bán Hạ trả lời.

“Vì sao mình phải sợ cậu?”

Cô Đinh bạo dạn không hề do dự.

Cô buông điện thoại xuống, nghiêm túc lặp lại một lần: “Mình sợ cậu làm gì, mình không hề sợ cậu đâu.”

Từ Lục Ly nhìn cô Đinh nghiêm túc…

Cuối cùng cũng không nhịn được mà duỗi tay véo mặt cô…

Mỗi lần Đinh Bán Hạ làm ra vẻ mặt nghiêm túc này thì gương mặt vốn dĩ đã đáng yêu xinh xắn lại càng thêm đáng yêu hơn.

Khiến người ta rất muốn véo.

“Khụ.”

Đinh Bán Hạ ngẩn người vì động tác của Từ Lục Ly, rồi lại vội vàng tỉnh táo lại do nghe thấy tiếng ho khan này, cô nhìn về phía ngoài cửa.

Là anh họ của Từ Lục Ly.

Anh họ đẩy mắt kính lên rồi nói với Từ Lục Ly: “Lục Ly, chú ý hành động.”

Đinh Bán Hạ: “...”

QAQ không không không không phải đâu! Bác sĩ, anh nghe tôi giải thích!

Từ Lục Ly lạnh lùng lên tiếng: “Được.”

A a a Từ Lục Ly, cậu đang nói gì đó!!!

Nội tâm của cô Đinh… Thật sự rất điên.

“Mẹ em vẫn đang kiểm tra sức khoẻ, lát nữa anh qua lấy đơn, đừng lo.” Anh họ đột nhiên quay đầu lại nói với Đinh Bán Hạ.

Đính Bán Hạ ngại ngùng gật đầu: “Cảm ơn bác sĩ.”

Anh họ Từ Lục Ly lại cười nói: “Anh tên là Hướng Đình, em đừng gọi anh là bác sĩ, gọi anh họ như Lục Ly là được.”

Đinh Bán Hạ: “...”

Bây giờ cô giải thích, còn có ích không?

Từ Hướng Đình im lặng đánh giá Đinh Bán Hạ rồi anh ấy mở miệng hỏi: “Em tên là Đinh Bán Hạ đúng không?”

Đinh Bán Hạ hơi bực mình, cô chưa tự giới thiệu ư?

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Cô ngoan ngoãn gật đầu: “Đúng vậy, bác s… Từ, anh họ, sao anh biết được?”

Cô cũng không viết vì sao đột nhiên mình lại sửa miệng, cô chỉ cảm thấy…

Thôi bỏ đi, gọi cũng đã gọi rồi.

Từ Hướng Đình nhiệt tình giải thích: “Đương nhiên là…”

Lời còn chưa nói xong thì đã bị Từ Lục Ly vẫn luôn im lặng không lên tiếng cắt ngang: “Anh họ.”

Từ Hướng Đình nhún vai: “Ok, Ok, anh không biết gì hết, anh đi lấy đơn xét nghiệm cho dì đây, hai đứa nói chuyện đi.”

Đinh Bán Hạ hơi ngơ ngác.

Đinh Bán Hạ nhìn về phía Từ Lục Ly đang đứng nghiêng dựa vào bàn làm việc, trong mắt cô tràn đầy tò mò: “Vừa rồi anh họ định nói gì vậy?”

Người lạnh lùng kia hơi cong khoé môi: “Chắc là muốn nói, anh ấy đoán được.”

Đinh Bán Hạ bĩu môi.

Nhưng cũng không phải chờ lâu lắm. Sau khi Đinh Bán Hạ và Từ Lục Ly trò chuyện câu được câu không một lát, mẹ Đinh đã trở lại cùng với Hướng Đình.

Mẹ Đinh vẫn đang khen không dứt miệng: “Bác sĩ Từ làm việc nhanh thật, nếu dì mà xếp hàng thì chắc bây giờ vẫn phải chờ đó.”

Từ Hướng Đình cười bảo: “Không có gì ạ, dì không cần đề ý, đều là người trong nhà mà.”

Ai, ai là người trong nhà với anh cơ!

Mẹ Đinh lại gật đầu: “Có lý có lý.”

Cô Đinh cảm thấy mình đã sắp từ bỏ đấu tranh.

Từ Lục Ly lại lịch sự và lễ phép nói: “Dì ơi, buổi trưa dì và Hạ Hạ muốn ăn món gì? Con mời hai người ăn cơm, đúng lúc anh họ cũng ở đây.”

Mẹ Đinh xua tay: “Hai đứa đã giúp đỡ nhiều như vậy rồi, sao có thể để cháu mời cơm nữa, cơm trưa hôm nay, Hạ Hạ mời!”

Đinh Bán Hạ: “...”

Hình như cô vẫn luôn đứng ở bên cạnh không nói câu nào.

Nằm, cũng có thể trúng đạn sao?

-

Buổi trưa, mọi người cùng đến một quán đồ cay Tứ Xuyên ở bên cạnh.

Cả nhà Đinh Bán Hạ đều là những người không ăn cay thì sẽ cảm thấy không vui, cho dù sinh ra ở thành phố N, nhưng không hiểu sao nhà họ lại vô cùng thích ăn ớt cay.

Đinh Bán Hạ là người cho dù ăn gì thì cũng phải cho chút ớt cay, do đó, buổi trưa nay, bọn họ dứt khoát tới quán đồ cay Tứ Xuyên.

Đinh Bán Hạ cực kỳ phấn khích gọi món, lúc khép menu lại cô mới nhớ ra: “Đúng rồi, anh họ, Từ Lục Ly... Hai người ăn được cay không? Em nhớ hình như Từ Lục Ly không ăn cay được?”

Từ Hướng Đình cười nói: “Không sao, bọn anh ăn được. Kể ra thì, Hạ Hạ, anh muốn nói với em chuyện này.”

Đinh Bán Hạ tò mò: “Dạ?”

Từ Hướng Đình nhìn thoáng qua Từ Lục Ly ở bên cạnh rồi tiếp tục trò chuyện: “Anh nhớ hồi trước Từ Lục Ly không biết ăn cay. Sau này không biết vì lý do gì mà sau khi học cấp 3 lại thế này, đột nhiên bắt đầu ăn cay. Lúc đầu vừa ăn vừa đổ mồ hôi, kết quả vẫn muốn ăn. Khi đó người nhà bọn anh đều vô cùng khó hiểu.”

Đinh Bán Hạ nhất thời hơi sững sờ.

Cô nhớ rõ Từ Lục Ly không ăn cay.

… Bởi vì cô đã từng ăn trưa với Từ Lục Ly.

Lúc đó là hồi cấp 3, trước khi xảy ra chuyện cãi vã giữa cô và Chu Nhạc Nhạc.

Có một hôm Chu Nhạc Nhạc đặt cược với cô: “Hạ Hạ, nếu trưa nay mình có thể làm Từ Lục Ly ăn cơm cùng mình, cậu mời mình uống nước được không?”

Đinh Bán Hạ thuận miệng đồng ý.

Chu Nhạc Nhạc cười: “Vậy trưa nay mình không ngồi cùng cậu nữa, cậu ở bên cạnh nhìn là được.”

Buổi trưa cùng ngày hôm đó, Đinh Bán Hạ tùy tiện tìm một góc để ngồi xuống, nhìn Chu Nhạc Nhạc vừa mới gọi cơm xong rồi bước đến bên cạnh Từ Lục Ly, mời anh ăn trưa cùng.

Sau đó...

Từ Lục Ly từ chối.

Chu Nhạc Nhạc ngơ ngác đứng tại chỗ, nhìn Từ Lục Ly đi tới góc nhà ăn, cũng chính là vị trí đối diện với Đinh Bán Hạ.

Đinh Bán Hạ cũng ngẩn cả người.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Giọng nói lạnh lùng của Từ Lục Ly hết sức êm tai: “Đây là vị trí mà trước đây mình hay ngồi.”

Đinh Bán Hạ cắn môi, định bưng khay thức ăn đổi vị trí ngồi.

Từ Lục Ly lại mở miệng nói: “Cậu cứ ngồi đây cũng được.”

Lúc ấy cô Đinh...

Wow cảm thấy mình đi không được mà ở lại cũng không xong, cực kỳ xấu hổ.

Chu Nhạc Nhạc hơi thất vọng mà về lại vị trí của mình, đôi mắt vẫn luôn nhìn về phía Đinh Bán Hạ.

Kỳ thực Đinh Bán Hạ rất khó hiểu, không biết tại sao Từ Lục Ly lại từ chối lời mời của Chu Nhạc Nhạc, sau đó còn chạy tới đối mặt ăn cơm với cô...

Cho nên cô hoàn toàn không biết nên làm gì để giảm bớt bầu không khí khó xử này.

Cho đến khi thấy Từ Lục Ly vô cùng nghiêm túc nhặt từng miếng ớt cay trong món rau ra, cô mới không nhịn được hỏi: “Từ Lục Ly, cậu không ăn cay sao?”

Động tác nhặt ớt của Từ Lục Ly dừng lại, sau đó anh trả lời: “Ừ, không ăn.”

Đinh Bán Hạ lắc đầu, giọng nói nhỏ nhẹ tràn đầy nghiêm túc: “Cay là hương vị ăn ngon nhất, không ăn cay đời không vui!”

...

Đại khái, chính là như vậy.

Cho nên Đinh Bán Hạ nhớ rõ Từ Lục Ly không ăn cay.

Cũng đúng, hầu hết người học Trung Y đều không ăn cay mà nhỉ?

Vậy lời của Từ Hướng Đình vừa rồi...

Cô có thể tự mình đa tình hiểu là lời nói của mình khi đó đã khiến Từ Lục Ly bắt đầu ăn cay không?

Từ Hướng Đình còn nói thêm: “Lúc ấy dì và chú thật sự rất thắc mắc, bởi vì từ nhỏ Lục Ly đã học Trung Y, biết rằng ăn cay sẽ gây hại cho dạ dày, cho nên thằng bé sẽ ăn những món tương đối thanh đạm. Hơn nữa, khả năng tự chủ của Lục Ly cực kỳ tốt, đôi khi cả nhà bọn anh sẽ cùng nhau đi ăn khuya rồi là quán ăn đêm linh tinh, trước giờ Lục Ly đều không ăn. Mấy món như tôm hùm đất gì đó, thằng bé lại càng không nếm thử, lúc đầu người nhà bọn anh còn tưởng thằng bé bị dị ứng hải sản.”

Đinh Bán Hạ mím môi.

Nếu cô nhớ không nhầm, trước đây khi đi ăn đêm cùng Trần Nam và Từ Lục Ly, lúc cô bóc tôm hùm đất cho Từ Lục Ly.

… Từ Lục Ly ăn rất vui vẻ, hơn nữa còn nói một câu——

Ăn rất ngon.

Không hiểu sao trong lòng cô lại hơi rối rắm.

Từ Lục Ly cúi đầu nhìn Đinh Bán Hạ im lặng không nói gì, trong ánh mắt trong veo tuyệt đẹp của anh hiện lên vài phần vui vẻ.

“Anh họ mình nói quá đấy.”

Đinh Bán Hạ chỉnh lại tâm trạng, cô cười: “Kén ăn là không tốt!”

Từ Lục Ly gật đầu tán thành, cũng hùa theo: “Ừm đúng, kén ăn là không tốt.”

Từ Hướng Đình cảm thấy mình sắp sốc đến tận óc.

Cái người nghiêm túc hùa theo lời nói của cô gái này, thật sự là em họ không thèm để ý đến các cô gái khác của mình sao?!

Mẹ Đinh uống một ngụm trà rồi hỏi: “Tiểu Từ, cháu đừng nghe lời Hạ Hạ. Đứa con gái này của dì, ngày nào cũng ba hoa chích chòe, nghĩ gì nói đó. Đến bây giờ dì cũng không nhớ vì sao hồi cấp 3 con bé lại đột nhiên nói với mọi người rằng mình muốn học bói toán. Hạ Hạ ấy mà, cực kỳ ngang ngược.”

Từ Lục Ly nhếch môi: “Không sao, khá tốt ạ. Hạ Hạ cũng không phải ba hoa chích chòe, chẳng qua là tương đối có ý tưởng mà thôi.”

Đinh Bán Hạ đang ở bên cạnh yên lặng nghe mẹ Đinh phàn nàn, nghe thấy vậy thì cô không khỏi nhìn về phía Từ Lục Ly.

Người đàn ông kiệm lời kia dường như luôn ủng hộ cô, anh đang nhìn chằm chằm cô, trong mắt tràn đầy nghiêm túc và kiên định.

Đinh Bán Hạ bỗng dưng mất khả năng ngôn ngữ, hoàn toàn không biết mình nên nói gì.

Mẹ Đinh lại cười an ủi: “Tiểu Từ, cháu đúng là quá quan tâm Hạ Hạ của bọn cô.”

Người đàn ông gằn từng chữ một, vô cùng trịnh trọng: “Đó là việc cháu nên làm, về sau cũng sẽ như vậy.”