Trời, Trăng Và Sao Đều Rơi Vào Mắt Em

Chương 22




Mẹ nó ai thích Từ Lục Ly!

——Lúc này Đinh Bán Hạ nghĩ như vậy.

Ừm, Đinh Bán Hạ cố gắng nhắc nhở mình phải bình tĩnh lại, bình tĩnh bình tĩnh.

Sau đó cô “Hết sức bình tĩnh” trả lời Lư Mộc: “Không. Mình không thích Từ Lục Ly nữa.”

Lư Mộc nhìn cô gái đang hơi tức giận ở trước mặt, anh ta bỗng cảm thấy buồn cười: “Được được được, mình biết rồi, mình biết cậu không thích Lục Ly.”

Cô Đinh hài lòng gật đầu, lúc này mới đúng chứ.

Lại nghĩ tới gì đó, Đinh Bán Hạ nói với Lư Mộc: “Đúng rồi lớp trưởng, mình lại cảm ơn cậu lần nữa vì 1000 tệ mà cậu đã quyên góp khi mình gây quỹ cho trẻ em mắc bệnh tim, số tiền ấy thật sự đã giúp ích rất lớn.”

Nụ cười của Lư Mộc hơi nhạt đi: “1000 tệ ấy không phải mình quyên góp.”

Đinh Bán Hạ: “...???”

“Khi đó, Lục Ly đã lâu không nói chuyện lại đột nhiên lên QQ tìm mình rồi đưa mình 1000 tệ, nhờ mình chuyển cho cậu.” Lư Mộc nhún vai nói.

Đinh Bán Hạ nhất thời cảm thấy hơi ngạc nhiên.

Lư Mộc tiếp tục nói: “Hơn nữa... Theo mình được biết, tuy rằng gia cảnh của Từ Lục Ly khá tốt, nhưng kể từ khi lên đại học, cậu ấy đã không lấy tiền trong nhà nữa, phí sinh hoạt và học phí đều là tự kiếm. 1000 tệ đó rất quan trọng với cậu ấy, ít nhất thì tháng đó cậu ấy có thể ăn uống tử tế.” Anh ta cười: “Cậu ấy còn dặn mình, bảo mình đừng nói chuyện này cho cậu, coi như đó là mình quyên góp là được.”

“Vậy, tại sao bây giờ cậu lại nói cho mình?” Đinh Bán Hạ hỏi.

Lư Mộc cười: “Mình đã tỏ tình thất bại rồi, không cần phải tiếp tục giúp cậu ấy lừa gạt nữa, cái thằng ngốc đó.”

Đinh Bán Hạ không biết mình nên nói gì, cô đành phải——

Nở nụ cười đặc trưng.

Ha ha ha ha.

“Bán Hạ, cậu thật sự không thể cân nhắc mình sao?”

Lần đầu tiên, một người đàn ông luôn tự tin lại hỏi cô một cách thiếu tự tin như vậy, hỏi cô có thể cân nhắc mình hay không.

Đinh Bán Hạ mím môi.

Cuối cùng cô vẫn cúi đầu: “Xin lỗi.”

Lư Mộc cười khổ, sau đó anh ta gật đầu: “Được, không nhắc tới chuyện này nữa, lần sau cậu nhớ giúp mình bói xem khi nào mình có thể thoát ế.”

Đinh Bán Hạ dở khóc dở cười mà chớp chớp mắt: “Được được được, được rồi, chúng ta mau vào thôi, ra ngoài được một lúc khá lâu rồi.”

Lúc quay về phòng, mọi người trong phòng đều đã thoát khỏi bầu không khí xấu hổ và yên lặng vừa rồi.

Đinh Bán Hạ thở phào nhẹ nhõm, ngồi lại về vị trí của mình.

“Tâm trạng khá hơn chút nào chưa?”

Người đàn ông lạnh lùng và yên lặng đó quan tâm cô không chút che giấu nào.

Đinh Bán Hạ gật đầu. Lúc giơ tay lên lấy ly sữa bò, cô không cẩn thận làm rơi đũa.

Từ Lục Ly nhíu mày đẹp lại, thấy trên bàn không thừa bộ đồ dùng ăn uống nào, anh lập tức nói với Đinh Bán Hạ: “Mình ra ngoài lấy cho cậu một đôi.”

Nói xong, anh đứng dậy đi ra ngoài.

Đinh Bán Hạ nhìn bóng lưng tuấn tú của Từ Lục Ly, tâm trạng phức tạp.

Nói thế nào nhỉ, cô vẫn luôn cho rằng những năm gần đây Từ Lục Ly hoàn toàn không nhớ rõ mình. Nhưng cô hoàn toàn không ngờ rằng lại là anh, yên lặng nhờ người khác chuyển 1000 tệ cho mình.

Cũng... Vẫn luôn giúp đỡ mình.

Tuy nhiên, cô Đinh luôn là người không tim không phổi và đó cũng là thứ cô Đinh giỏi nhất. Cô tạm thời không nghĩ ra một vài chuyện cho nên dứt khoát buông xuống.

Nếu không, cô cũng sẽ không thể vẫn vui vẻ mà tốt nghiệp xong được, trong khi năm đó cô đã bị mọi người trong lớp xa lánh. Sau đó cô còn có thể ngày nào cũng không tim không phổi như hiện tại.

Lớp phó Dương Vũ đột nhiên gọi cô: “Hạ Hạ, mình kính cậu một ly, xin lỗi về việc mình đã làm trước đây.”

Đinh Bán Hạ cười dịu dàng, cũng nâng ly lên: “Mình chấp nhận lời xin lỗi của cậu.”

Sau khi Dương Vũ uống một hơi cạn sạch ly rượu, cô ấy không khỏi than thở: “Thật sự rất xin lỗi, tuy rằng nằm đó bọn mình vô tình, nhưng bây giờ quay đầu suy nghĩ lại, chỉ vì tin tưởng vào lời nói của Chu Nhạc Nhạc rồi nghĩ rằng xa lánh cậu là chính xác, thật sự là một cách làm rất trẻ con.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Đinh Bán Hạ nghiêng đầu: “Nếu thật sự muốn xin lỗi thì các cậu hãy tìm mình bói toán thêm ít đơn đi.”

Mọi người trong phòng đều không nhịn được mà cười vang lên.

Khi Từ Lục Ly cầm theo một đôi đũa và đẩy cửa phòng ra rồi bước vào thì nhìn thấy cảnh tượng này.

Cô gái xinh xắn đáng yêu đang cười tủm tỉm nói gì đó, không hiểu sao lại trở thành tâm điểm, tươi sáng và xinh đẹp.

Anh suy nghĩ thoải mái, cũng đúng, mấy năm qua Đinh Bán Hạ đã trưởng thành hơn nhiều, có thể buông bỏ được quá khứ cũng khá tốt.

Dương Vũ chú ý thấy Từ Lục Ly đi vào thì không khỏi ồn ào: “Mình nói này Từ Lục Ly, hình tượng lạnh lùng của cậu đâu? Sao lại gắng hết sức chăm sóc Hạ Hạ của chúng mình vậy?”

Từ Lục Ly bình tĩnh đưa đũa cho Đinh Bán Hạ, bỏ qua tất cả ánh mắt hóng hớt và tò mò ở xung quanh, anh chỉ tập trung nói với Đinh Bán Hạ: “Đũa mới.”

“Ồ~”

Mọi người trong phòng đều không nhịn được mà ồn ào theo Dương Vũ.

Phản ứng của Đinh Bán Hạ——

QAQ.

Cô cảm thấy mình lại sắp đỏ mặt lần nữa rồi, phải làm sao bây giờ hic hic hic.

Anh Từ, anh đừng như vậy, như vậy làm người ta có áp lực đó hu hu hu, anh không thấy mọi người xung quanh đều đang nhìn sao hu hu hu.

Từ Lục Ly, cậu có thể chịu được áp lực, nhưng mà loại tôm tép như mình không chịu được đâu QAQ.

Dưới ánh nhìn tràn ngập trêu ghẹo của mọi người, Đinh Bán Hạ nhận lấy đũa, trạng thái của cô có lẽ là, “Bên ngoài thì bĩnh tĩnh nhưng kỳ thực nội tâm sớm đã lộn tùng phèo.” Ừm, ăn gì đó thôi, mọi thứ xung quanh không liên quan gì đến mình hết.

Sau khi Đinh Bán Hạ ra sức dồn hết cảm xúc của mình vào món ăn ở trước mặt, thỉnh thoảng Từ Lục Ly sẽ liếc cô vài lần, sau đó anh lại âm thầm tính toán xem có phải mình nên kiếm nhiều hơn một chút thì mới có thể nuôi nổi... Một cô gái ăn được như vậy.

Dù thế nào đi chăng nữa, buổi họp lớp vốn được định sẵn là đẫm máu và khiến Đinh Bán Hạ than thở này cuối cùng cũng kết thúc trong bầu không khí hài hòa.

Cô thở phào nhẹ nhõm, tự vỗ tay cho bản thân.

Tốt lắm, Đinh Bán Ha, mày đúng là người từng trải qua mưa bom bão đạn!

Lúc mọi người tan cuộc, còn có người hỏi Đinh Bán Hạ: “Hạ Hạ, lát nữa cậu về thế nào?”

Dương Vũ nghe được câu hỏi này thì không nhịn được cười: “Hạ Hạ của chúng ta còn về thế nào nữa, đương nhiên là để sứ giả bảo vệ hoa Từ Lục Ly đưa về rồi!”

Những người vẫn chưa rời đi, khi nghe vậy thì: “Ồ~”

Cô Đinh da mặt mỏng chạy trối chết.

Đương nhiên...

Là ngồi xe Từ Lục Ly trốn đi.

Từ Lục Ly nhìn cô gái đỏ mặt ngồi trên ghế phụ, không khỏi nhếch khóe môi.

Đinh Bán Hạ đột nhiên quay đầu hỏi Từ Lục Ly: “Từ Lục Ly, lúc học đại học, cậu không xin trợ cấp trong nhà à?”

Ừm...

Nếu Lư Mộc biết Đinh Bán Hạ hỏi Từ Lục Ly câu hỏi này thì chắc chắn anh ta sẽ than thở, năng lực nắm bắt trọng điểm của cô Đinh vẫn tốt y như trước.

Bạn xem, vừa rồi Lư Mộc nói với Đinh Bán Hạ một hồi, nhưng cô Đinh lại không hỏi vì sao Từ Lục Ly lại giúp cô quyên tiền, cũng không hỏi lúc ấy Từ Lục Ly vì giúp mình nên phải sống khó khăn đến thế nào. Cô thì hay rồi, mở miệng lại hỏi “Lúc học đại học, cậu không xin trợ cấp trong nhà sao?”

Đây là mấu chốt ư!?

Đinh Bán Hạ tỏ vẻ——

Mấu chốt chứ, nghĩ đến thời đại học cô vẫn còn phải tiêu tiền của gia đình, so sánh với Từ Lục Ly thật đúng là khiến người ta xấu hổ biết bao.

Từ Lục Ly gật đầu: “Đúng vậy, bởi vì không cần thiết.”

Đinh Bán Hạ lại càng xấu hổ hơn. Lúc học đại học, cô cũng sẽ nhận một ít đơn bói toán, nhưng tiền kiếm được đều cầm đi mua đồ hết.

Người và người quả nhiên khác nhau.

“Hôm nay cậu gặp được Chu Nhạc Nhạc ở phòng vệ sinh sao?”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Từ Lục Ly đột nhiên hỏi.

Vẻ mặt Đinh Bán Hạ kinh ngạc: “Sao cậu biết?!”

Từ Lục Ly buồn cười, cô gái này thật là...

“Có thể khiến tâm trạng của cậu đột nhiên kém đi như vậy, cũng chỉ có Chu Nhạc Nhạc thôi.” Từ Lục Ly nói.

Đinh Bán Hạ ngồi dựa vào ghế phụ: “Kỳ thực cũng không phải tâm trạng kém đi, chỉ có thể nói là mấy năm trôi qua như vậy rồi, mình vẫn không hiểu tại sao khi đó Chu Nhạc Nhạc lại làm như vậy.” Sau đó cô nhẹ nhàng trừng mắt liếc nhìn Từ Lục Ly: “Thôi, lam nhan họa thủy (*), cũng không đến nỗi khó hiểu.”

(*) Lam nhan họa thủy: Gốc là hồng nhan họa thủy, hồng chỉ gái, lam chỉ trai, câu này ý chỉ sắc đẹp gây hại cho đất nước.

Anh Từ tỏ vẻ mình rất vô tội.

Đinh Bán Hạ xua tay: “Kỳ thực năm đó cũng không có gì cả.”

Thật sự không có gì.

Chẳng qua là hiện tại nhớ tới chuyện lúc trước, vẫn sẽ cảm thấy có chút buồn cười.

Cô quen Chu Nhạc Nhạc từ khi học cấp 2, hơn nữa còn là bạn rất tốt với Chu Nhạc Nhạc, gần như có thể gọi là bạn thân không có gì giấu nhau.

Cho nên, khi lên cấp 3, dù cô và Chu Nhạc Nhạc không ở cùng một lớp, nhưng cũng vẫn thường xuyên ăn cơm và nói chuyện với nhau, quan hệ vẫn tốt như cũ.

Sau này Đinh Bán Hạ bỗng nhiên bắt đầu cảm thấy hứng thú với bói toán, khi người trong nhà đều cho rằng đây chỉ là một sở thích gây chậm trễ việc học, thì chính Chu Nhạc Nhạc là người đã ủng hộ cô.

——Cho đến khi, Chu Nhạc Nhạc thích Từ Lục Ly.

Vào mỗi giờ ăn trưa, Chu Nhạc Nhạc đều sẽ lôi kéo Đinh Bán Hạ nói về Từ Lục Ly: “Hạ Hạ, Từ Lục Ly lớp cậu thật sự đẹp quá, mình cảm thấy mình chưa từng rung động với một chàng trai nào như vậy bao giờ.”

“Hạ Hạ, vì sao thành tích của Từ Lục Ly lại tốt như vậy nhỉ? Lần này cậu ấy lại được hạng nhất, ngưỡng mộ quá. Mình rất muốn cậu ấy dạy mình học.”

“Hạ Hạ, hôm nay mình lại thấy Từ Lục Ly đấy, wow mình thật sự rất thích cậu ấy. Sự lạnh lùng trên người cậu ấy thật sự rất khiến người ta si mê.”

...

Đến lúc: “Hạ Hạ, cậu bói toán lợi hại như vậy, có thể giúp mình bói xem mình có thể ở bên Từ Lục Ly không?”

Đinh Bán Hạ đang ăn cơm lập tức bị nghẹn, cô chọc chọc nắm cơm trên khay thức ăn: “Nhạc Nhạc, cậu biết mình mà, tuy mình bói khá chuẩn, nhưng luôn chỉ nói sự thật... Ngộ nhỡ, bói ra kết quả không tốt thì phải làm sao?”

Chu Nhạc Nhạc xua tay: “Không sao.”

Kết quả lần đó bói ra...

Không khác kết quả mà Đinh Bán Hạ bói cho Lương Địch lắm, Đinh Bán Hạ nói với Chu Nhạc Nhạc: “Cậu và người cậu thích, không có khả năng đâu.”

Sắc mặt của Chu Nhạc Nhạc thay đổi ngay lúc đó: “Mình không tin, mình xinh đẹp như vậy, sao lại có chàng trai không thích mình cơ chứ? Chắc chắn Từ Lục Ly cũng không ngoại lệ.”

Nhưng mà...

Đinh Bán Hạ bói ra sự thật, chính là như thế.

Một khoảng thời gian sau đó, Đinh Bán Hạ phát hiện Chu Nhạc Nhạc bắt đầu xa cách mình.

Hơn thế nữa, người trong lớp cô cũng bắt đầu xa lánh cô dù vô tình hay là cố ý, cũng không có ai tới tìm cô bói toán nữa. Mỗi lần, sau khi cô phát biểu trước đám đông xong, mọi người đều sẽ im lặng.

Giáo viên cũng tìm cô nói chuyện vài lần: “Đinh Bán Hạ, học sinh cấp 3 hẳn là nên đặt việc học lên hàng đầu, em không thể chơi cái gì mà bài Tarot mỗi ngày được, không tốt với thành tích của em! Em biết ở trường của chúng ta, em còn như thế này nữa thì sẽ bị xử phạt!”

Một cô gái nói cho Đinh Bán Hạ biết rằng, Chu Nhạc Nhạc đã đi mách với giáo viên chuyện cô bói bài Tarot và cũng nói với người khác rằng Đinh Bán Hạ bói toán chỉ để lừa dối người khác mà thôi, kỳ thực cô chẳng có một chút trình độ bói toán nào.

Ở trường cấp 3 của cô, một ngôi trường cấp 3 trọng điểm có phong cách học tập rất nghiêm túc, thì hoạt động như “Bói toán” quả thực là——

Cấm kỵ.