Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Trời Tối

Chương 6





Bạch Tử ngồi xổm trên mặt đất, không khỏi nghiêng người về phía trước, áp sát tới gần mặt dị nhân.
Giữa đám mủ hôi hám, một đôi đồng tử màu xám nhìn thẳng vào cô, xung quanh đồng tử là những đường tơ máu đỏ ngầu như giòi bọ, tựa hồ khoảnh khắc tiếp theo, những tơ máu đỏ ngầu này sẽ phóng ra khỏi nhãn cầu, bắn về phía Bạch Tử.

Đột nhiên, cô nhìn thấy một miếng ngọc rất quen thuộc đeo trên cổ đối phương.
Kích thước gần bằng ngón tay cái, màu xanh lá.
Đây là viên ngọc cầu bình an mà mẹ Bạch Tử đã cho cô khi cô mới hai ba tuổi.
Người đàn ông này chính là một trong những người đã đẩy cô vào lò thiêu ngày hôm đó.
Ngày hôm đó...!chuyện gì đã xảy ra vậy?
Suy nghĩ vài giây, Bạch Tử cởi sợi dây chuyền ra, đeo lại vào cổ.
Dị nhân đột nhiên ngẩng đầu định cắn Bạch Tử, nhưng vừa định chạm vào lại ngã xuống, sau đó hắn lại ngửa đầu lên, hết lần này đến lần khác, còn Bạch Tử thì bình tĩnh ngồi xổm tại chỗ, bất động.
"Cô can đảm thật đấy," Hoa tỷ đang đứng ở cửa nhai kẹo cao su, soi đèn pin vào cổ Bạch Tử, trêu chọc: "Viên ngọc đó có giá trị không?" Vừa nói xong, có giọng Mã thúc vang lên trong bộ đàm: "Dưới đó chẳng có gì cả, chỉ có một cái nhà xác và lò thiêu xác khắp tường...!mọi người ở đó thế nào rồi?"
"Tôi đề nghị," Hoa tỷ nhìn dị nhân vẫn đang cố gắng vồ lấy Bạch Tử, "mau rời khỏi nơi quỷ quái này càng sớm càng tốt."
"Các người đang làm gì vậy?" Thạch Lỗi xuất hiện ở phía sau Hoa tỷ, ánh mắt dò xét nhìn Bạch Tử.
Hoa tỷ hất cằm về phía Bạch Tử: "Chuyện này phải hỏi cô ấy."
Bạch Tử im lặng, đợi Mạnh Dĩ Lam xuất hiện rồi chỉ vào chân cô như báo cáo: "Giày."
Mạnh Dĩ Lam liếc nhìn Bạch Tử, sau đó nhìn dị nhân nằm trên mặt đất thở hổn hển, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Không hiểu sao Bạch Tử lại cảm thấy thái độ của Mạnh Dĩ Lam còn lạnh lùng hơn lúc hai người ở riêng vừa rồi.
"Còn miếng ngọc đó." Hoa tỷ dùng đèn pin lắc lắc soi vào miếng ngọc đeo trên cổ Bạch Tử.
Thạch Lỗi lộ ra vẻ khinh thường, nhưng chỉ thoáng qua, hắn kiên nhẫn giải thích: "Những dị nhân này cho dù có bị bắn cũng sẽ không chết.

Một hai giờ sau bọn họ cũng có thể đứng dậy trở lại.

Đừng dễ dàng đến gần họ như vậy chỉ vì một ít tiền.

Trong thế giới hiện tại, tiền gần như không còn giá trị nữa."

Mạnh Dĩ Lam vẫn luôn im lặng nãy giờ đột nhiên nhẹ nhàng nói: "Miếng ngọc vốn là của cô ấy."
"Của cô ấy? Làm sao có thể..." Hoa tỷ chưa kịp nói xong, giọng Mã thúc lại vang lên từ bộ đàm: "Mọi người đang ở đâu?"
Mạnh Dĩ Lam không nhìn Bạch Tử nữa, quay người lạnh lùng rời đi.
Bạch Tử hơi sửng sốt, cô cảm nhận rõ ràng thái độ của Mạnh Dĩ Lam đối với mình đột nhiên thay đổi.
Hoa tỷ nghi hoặc nhìn Bạch Tử, trả lời Mã thúc qua bộ đàm: "Trở lại ngay."
Thạch Lỗi nhẹ nhàng thúc giục Bạch Tử: "Đi thôi, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây."
Trên đường trở về, Bạch Tử trầm ngâm nhìn theo bóng lưng xa xa của Mạnh Dĩ Lam.

Cảm xúc mà nàng ấy biểu hiện lúc này khiến Bạch Tử nhớ đến cuộc chạm mặt giữa họ trên sân thượng một năm trước.
Khi đó, Mạnh Dĩ Lam cũng nhìn cô với ánh mắt thờ ơ lạnh lùng như vậy.
Sau khi trở lại phòng thí nghiệm, Phì Thu đứng ở cửa lập tức phàn nàn: "Các người đi làm gì vậy? Nếu lại có người đột biến..."
Mã thúc lập tức ngăn lại: "Được rồi, chúng ta đi ra khỏi đây trước.

Nếu có vấn đề gì, đến trạm xăng lại nói tiếp."
Mọi người thu dọn đồ đạc, Mã thúc dẫn đầu trở ra theo đường hầm đã đào sẵn.
Bạch Tử và Phì Thu đi theo phía sau đội, trong khoảng thời gian này, Mạnh Dĩ Lam không bao giờ liếc nhìn Bạch Tử nữa.
"Vừa rồi...!cảm ơn." Trong đường hầm tối tăm, Phì Thu đột nhiên nói nhỏ với Bạch Tử.
Bạch Tử không trả lời, chỉ im lặng đi về phía trước.
Thực ra, ngoại trừ Mạnh Dĩ Lam, cô không muốn nói chuyện với ai cả.

Vừa rồi sở dĩ Bạch Tử ngăn dị nhân điên cuồng không phải vì muốn cứu Phì Thu mà là vì lúc cô đang nằm sấp dưới gầm bàn thí nghiệm đã nhận ra giọng nói của Mạnh Dĩ Lam trên bộ đàm.
Thấy Bạch Tử không muốn cùng mình nói chuyện, Phì Thu liền ngậm miệng.
Đi được nửa đường, Bạch Tử ngửi thấy mùi cỏ cây tươi mát, khi theo mọi người ra khỏi đường hầm, cô mới biết mùi hương đó đến từ đâu.
Bên ngoài đường hầm là đại sảnh được bao phủ bởi nhiều loại cây xanh, khung cảnh giống như một tòa nhà bị bỏ hoang hơn mười năm không có người lui tới, tòa nhà hoàn toàn hòa nhập vào rừng cây xanh thẳm.
Cửa sổ bằng kính khổng lồ và trong suốt cuối đại sảnh, từ trần đến sàn nhà đều bị dây leo che phủ, xuyên qua khe hở, cô nhìn thấy bên ngoài đại sảnh - một thế giới mà Bạch Tử đã gần một năm không nhìn thấy.

Bên ngoài sảnh là một quảng trường nhỏ, bầu trời tối sầm, hẳn là ban đêm.
Nhưng Bạch Tử lại nhớ tới Mã thúc nói lúc này đã là bốn giờ chiều.
Đó không phải là điều kỳ lạ duy nhất, Bạch Tử kéo tay áo lên và cảm nhận nhiệt độ xung quanh, đáng ra phải là cảm giác lạnh lẽo chỉ xuất hiện vào mùa đông, nhưng tất cả thực vật trong sảnh và kể cả bên ngoài sảnh, dường như đang giữa mùa hè tràn đầy sức sống.
Mọi người bước qua đám vụn thuỷ tinh do kính cửa sổ bị vỡ và đến quảng trường nhỏ.
Nhiệt độ giảm mạnh, Phì Thu rùng mình và hắt hơi.

Hoa tỷ vỗ vào gáy Phì Thu, Phì Thu ôm đầu không dám kêu lên vì đau.
Mọi người tiếp tục bước nhanh về phía trước, Mạnh Dĩ Lam đứng phía sau Mã thúc quay người lại, làm bộ không để ý Bạch Tử, liếc nhìn đôi bốt đen.
Mạnh Dĩ Lam cho rằng dung mạo cùng khí chất của người này đã hoàn toàn khác một năm trước, nhưng bây giờ cô phát hiện chẳng có gì thay đổi, mình nói gì thì cô ấy làm cái đó.
Mà thế giới này lại hoàn toàn khác với một năm trước.

Không đúng, có một thứ vẫn giống như trước đây.
Từ đầu đến cuối, Mạnh Dĩ Lam chưa bao giờ từ bỏ ý định cứu Lâm Khúc Vi, vì điều này có thể nói cô đã hy sinh rất nhiều thứ.

Kể cả ngày hôm nay, đúng như Bạch Tử đoán, cô quả thực đã đến nơi quỷ quái này để cứu Lâm Khúc Vi.
Nghĩ tới đây, Mạnh Dĩ Lam quay người, không nhìn Bạch Tử nữa.
Mạnh Dĩ Lam trong lòng lặp đi lặp lại, dù cô ấy có cứu mình hay không thì đây cũng không phải là người đáng để có tình bạn sâu sắc.

Mọi cảm giác tội lỗi hay thương hại đều xuất phát từ "hiệu ứng cầu treo"*, tuyệt đối không được phá vỡ kế hoạch ban đầu.
Hơn nữa, trong thế giới hiện tại, bất kỳ cảm giác tội lỗi hay thương hại không cần thiết nào cũng có thể gi ết chết bạn.
Lúc này Bạch Tử đi ở cuối đội, tò mò nhìn xung quanh.
Phì Thu không khỏi bật cười: "Cảm giác như cô đang đi du lịch vậy á, tối như này cô nhìn thấy được cái gì sao?"
Bạch Tử không trả lời, nhưng thực ra lúc này cô đang cực kỳ hưng phấn, như đang ở trên thiên đường, thân cây cao chót vót cùng dây leo quấn quanh lấn át, những con dơi thì đang treo ngược trên cành...!những thứ này đẹp hơn bốn bức tường lạnh lẽo kia rất nhiều lần.
Đột nhiên, có một vài tia sáng màu lam nào đó phát ra từ dưới gốc cây lớn, đó là một loại cây cô chưa từng thấy bao giờ, giống như bồ công anh, nhưng to dày hơn bồ công anh, toàn bộ quả cầu to bằng nắm tay, trung tâm của quả cầu này phát ra một ánh sáng màu xanh nhạt.
Phì Thu hào hứng nói với Bạch Tử: "Đây là loài thực vật hình như mới xuất hiện cách đây một năm, nó rất đẹp!"

Hai người ngồi xổm xuống để nhìn kỹ hơn, Phì Thu lẩm bẩm: "Nó chắc chắn đã bị đột biến.

Bồ công anh bình thường chỉ cao khoảng 25 cm, còn chiều cao này ít nhất phải là nửa mét.

Nhưng hình dạng của nó giống hệt bồ công anh.

Có lẽ là hoa cúc tai mèo* ?"
Một viên sỏi đập vào đầu Phì Thu, cách đó không xa Hoa tỷ đang sốt ruột nhìn hai người.
Phì Thu hái lấy một bông hoa, sau đó kéo tay Bạch Tử lên phía trước, nhưng Bạch Tử đột nhiên vùng ra khỏi tay hắn như thể bị điện giật.
"Ôi, tôi xin lỗi nhé," Phì Thu như không có chuyện gì xảy ra, vừa đi vừa chuyển chủ đề, "Ngay cả con người cũng bị đột biến, nên một số thực vật bị đột biến cũng không phải là vấn đề lớn.

Đúng rồi, gần đây có một vườn thú, bên trong có một nơi thật đẹp cũng được bao phủ bởi loại cây này..."
"Bốp!"
Cuối cùng, Hoa tỷ cũng không chịu nổi nữa, lại tát mạnh vào trán Phì Thu, hắn lập tức im miệng và đưa đoá hoa hình cầu cho Bạch Tử.
Bạch Tử cầm lấy đoá hoa, cẩn thận nhìn một hồi, không nhịn được thổi thổi một chút, trong nháy mắt, những cánh hoa nhẹ tênh bay trong gió, vô số điểm sáng màu lam nhạt bay lên không trung cùng với gió.
Niềm vui được tìm thấy sau nhiều năm đánh mất...! nhẹ nhàng dâng lên trong lòng Bạch Tử, trong vô thức cô cong môi nở nụ cười, lúc này, xuyên qua ánh sáng lam nhạt trong bóng tối, cô phát hiện Mạnh Dĩ Lam đang cách đó không xa nhìn mình.
Hai người nhìn nhau, lúc này thời gian và không gian dường như ngưng đọng.
Thạch Lỗi cũng quay người lại, ho nhẹ một tiếng, Mạnh Dĩ Lam lập tức quay người lại, tiếp tục đi về phía trước.
Bạch Tử nhìn bóng lưng Mạnh Dĩ Lam, nụ cười trên mặt nhạt dần.

Có lẽ cô nên sớm nghĩ xem tương lai mình sẽ đi đâu, không nên đi theo Mạnh Dĩ Lam nữa, cũng không nên làm vướng chân nàng.
Tuy nhiên, sự có mặt của Thạch Lỗi khiến Bạch Tử cảm thấy bất an.
Mọi người đi vòng quanh gần một tiếng đồng hồ, trước khi Phì Thu sắp ngất đi vì kiệt sức, Mã thúc cuối cùng cũng dừng lại.

Ông ta làm một số cử chỉ kỳ lạ với mọi người, sau đó Mã thúc và A Bản cúi xuống thận trọng bước về phía trước, trong khi những người khác chờ tại chỗ.
Phía trước không xa, có một tòa nhà khổng lồ cũng được bao phủ bởi dây leo.

Phía trước có một tấm biển kỳ lạ màu đỏ, Bạch Tử suy nghĩ hai giây mới nhận ra đây là trạm xăng dầu.
Mã thúc và A Bản đi vòng quanh trạm xăng dầu hai lần, cuối cùng đến một cánh cửa sắt bị khóa ở bên hông tòa nhà, A Bản lấy chìa khóa ra mở cửa.


Hai người khom lưng đi vào trong, mấy phút sau, A Bản thò đầu ra khỏi cửa sắt vẫy vẫy tay với mọi người, Hoa tỷ lập tức dẫn mọi người tới đó.
Cánh cửa sắt vẫn chưa hề bị cây xanh ăn mòn, dọc theo tường có vài chiếc kệ bày đầy các loại đồ ăn thức uống, hình như đây là một căn tin.
Bạch Tử theo mọi người đi vào căn phòng sâu nhất trong nhà, nơi đây khá rộng rãi, cửa sổ trên tường đều bị đóng kín.

Mã thúc treo đèn lên, trong nháy mắt căn phòng sáng rực.
Mọi người vốn đang căng thẳng dường như đều thở phào nhẹ nhõm, sau khi đặt hành lý xuống, mỗi người tìm một chỗ ngồi xuống, Phì Thu mồ hôi đầm đìa, trực tiếp nằm dựa vào tường.
Sau khi A Bản khóa cửa sắt, từ trong góc lấy bếp và nồi ra, sau đó lấy ra một hộp lớn chứa đồ ăn và nước uống, lúc này Phì Thu nghe thấy tiếng động liền ngồi dậy, li3m môi nhìn bữa trưa là thịt hộp mà A Bản đã mở.
Mạnh Dĩ Lam đi tới trước mặt Bạch Tử, nhét một chai nước khoáng vào trong ngực cô: "Uống một chút đi."
Nói xong xoay người đi đến chỗ xa nhất ngồi xuống, hiển nhiên là cố ý tránh xa Bạch Tử.
Bạch Tử cầm nước khoáng trong tay, nhìn Mạnh Dĩ Lam đang cúi đầu một lúc, quay sang Phì Thu hỏi: "Bây giờ là mấy giờ?"
Thấy vị cứu tinh cuối cùng cũng chịu để ý tới mình, Phì Thu giơ tay lên, rất chăm chú nhìn đồng hồ: "Năm giờ mười sáu phút."
Bạch Tử nhận thấy Phì Thu, Mã thúc và Thạch Lỗi đều đeo cùng một chiếc đồng hồ điện tử với hình dáng hơi kỳ lạ, phong cách có hơi cổ điển.
Bạch Tử nhìn đồng hồ kia mấy giây rồi hỏi: "Buổi chiều?"
Phi Thu gật đầu.
Bạch Tử nhíu nhíu mày, tự nhủ: "Sao trời tối thế này?"
Cô vừa dứt lời, mọi người đồng loạt quay đầu về phía Bạch Tử, như đang nhìn một loài sinh vật mới nào đó, ngoại trừ Mạnh Dĩ Lam.
Hoa tỷ là người lên tiếng đầu tiên, nheo mắt lại, tỏ vẻ cảnh giác: "Cô đến từ đâu?"
Không đợi Bạch Tử trả lời, Mạnh Dĩ Lam đột nhiên cúi đầu nói: "Hiện tại không còn ánh sáng mặt trời, trời tối suốt hai mươi bốn giờ.

Đã như thế này một năm nay."
Lúc này, Bạch Tử mới nhận ra ý nghĩa sâu sắc thực sự trong câu nói "Toàn bộ thế giới đều thay đổi" của Mạnh Dĩ Lam.

Chú thích:
Hiệu ứng cầu treo*: Ngày xưa các cụ có câu "đồng cam cộng khổ" cũng là câu nói mang ý nghĩa tương tự, khi người ta có thể cùng chịu khổ với nhau thì tình cảm của họ sẽ càng thêm bền chặt.
Hoa cúc tai mèo*: mình tìm theo keyword tiếng Việt thì không thấy.

Nhưng tiếng anh thì các bạn có thể tìm "cats ear flower" để dễ hình dung nha..