Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Trời Tối

Chương 117




Đối với Mạnh Dĩ Lam, hai chữ "Lam Nhân" này vừa quen thuộc, lại cũng vừa xa lạ.

Rất nhanh, Bạch Tử cũng nhìn thấy vòng tròn màu đỏ kia: "Sao lại có tên bà ấy?"

Mạnh Dĩ Lam không trả lời mà chỉ vào một hàng chữ nhỏ ở phía dưới bên phải bản đồ: "Địa chỉ ở gần đây."

Nói xong, cô ho nhẹ vài tiếng.

Bạch Tử đang định hỏi thêm liền im lặng, vẻ mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc.

Sau đó, cô lấy bản đồ ra khỏi tay Mạnh Dĩ Lam, cất lại vào túi đựng tài liệu cùng với chìa khóa: "Ra ngoài rồi xem."

Thái độ cứng rắn của cô rất giống với giọng điệu "gia trưởng" thường ngày của Mạnh Dĩ Lam, khiến bản thân Mạnh Dĩ Lam lúc này vẫn còn đang ho bỗng nhướn mày - Bạch Tử chưa bao giờ dám nói chuyện với cô như thế này.

Nhưng Bạch Tử lại không thấy ánh mắt đầy ẩn ý của cô, chỉ cau mày, kéo người kia ra khỏi tầng bốn mà không nói một lời.

Đến cửa thoát hiểm, Bạch Tử suy nghĩ một chút, lập tức dẫn Mạnh Dĩ Lam cùng Mao Mao tới ban công nhỏ trên tầng năm.

Chỉ mới ở trong phòng một thời gian ngắn, hơn nữa còn đeo khẩu trang, nhưng sắc mặt Mạnh Dĩ Lam đã tái nhợt đi rất nhiều.

Trạng thái này rõ ràng còn tệ hơn so với lúc cô mới bước vào tòa nhà.

Sau khi phát hiện ra điều này, vẻ mặt của Bạch Tử càng khó coi hơn cả Mạnh Dĩ Lam, cô đưa bình giữ nhiệt cho đối phương, trực tiếp tháo lều treo trên balo xuống: "Chị và Mao Mao ở đây, chờ tôi quay lại."

"Em muốn đi một mình à?" Mạnh Dĩ Lam chau mày.

Bạch Tử gật đầu, đặt một miếng đệm sạch sẽ lên ghế ngoài ban công, bảo Mạnh Dĩ Lam ngồi lên đó nghỉ ngơi: "Địa chỉ gần đây mà đúng không, tôi dùng bộ đàm liên lạc với chị là được."

Nói xong, không đợi Mạnh Dĩ Lam đồng ý, cô nhanh chóng dựng lều ở ban công.

Mạnh Dĩ Lam cũng không hề biểu lộ ra vẻ mặt không vui, cô chỉ nhướn mày, ánh mắt đầy vẻ dò xét nhìn chằm chằm Bạch Tử.

Bạch Tử khom người, bận rộn buộc dây thừng cột lều vào lan can của ban công, cũng không để ý đến Mạnh Dĩ Lam bên này.

"Trên đó viết tên mẹ tôi." Mạnh Dĩ Lam cởi khẩu trang ra.

Bởi vì cơ thể đang khó chịu, nên khuôn mặt tái nhợt của cô mang theo vẻ yếu đuối hiếm thấy so với bình thường.

Bởi vì bị Bạch Tử trong lúc hốt hoảng kéo đứng dậy, búi tóc buộc sau đầu có chút lỏng lẻo, cả người trông có vẻ lười biếng hơn ngày thường không ít.

Tính khí kiêu ngạo quen thuộc giảm đi mấy phần, ngay cả ánh mắt cũng trở nên quyến rũ hơn vì sự lười biếng này.

Tương đối hấp dẫn.

Nhưng mà Bạch Tử chỉ quay đầu nhìn cô và trầm mặc một lát, sau đó cúi đầu tiếp tục thắt nút dây thừng.

Lúc này, cô không có bất kỳ tâm tư nào để quan tâm đ ến nhan sắc của Mạnh Dĩ Lam.

Hiện tại, cho dù đối phương xinh đẹp đến mức khuynh nước khuynh thành, Bạch Tử cũng không thể thỏa hiệp.

Mỹ nhân quyến rũ lại hỏi: "Nhỡ đâu người đeo mặt nạ đó đến chỗ tôi thì sao?"

Mạnh Dĩ Lam rất giỏi nắm bắt điểm yếu của Bạch Tử - bởi vì cô biết, mình chính là điểm yếu của đối phương.

Đúng như dự đoán, Bạch Tử hơi nao nao, dừng lại việc mình đang làm.

Nhưng cô nhanh chóng trả lời: "Ban công này khá khó bị phát hiện, dị nhân bình thường không thể tìm thấy chỗ này, với lại tôi sẽ bố trí tất cả bẫy mà chúng ta mang theo, không có khả năng có người khác đến gần nơi này."

Chỉ cần là liên quan đến Mạnh Dĩ Lam, cô sẽ luôn luôn tích thủy bất lậu*.

Mạnh Dĩ Lam ngồi trên ghế, không nói nên lời.

Chỉ trong chốc lát, Bạch Tử đã dựng lều xong, sau đó nhanh chóng nhóm lửa lên, quay người đi đến trước mặt Mạnh Dĩ Lam.

Cô muốn kéo người kia vào trong lều, nhưng lại vì những gì mình vừa nói mà cảm thấy hơi sợ hãi.

Bởi nếu dám đối nghịch Mạnh Dĩ Lam, thì sẽ không bao giờ có "kết cục tốt đẹp".

Nhưng lần này, Bạch Tử không muốn thỏa hiệp.

Thế là, cô ngơ ngác đứng ở trước mặt đối phương, chau mày, vẻ mặt có chút lúng túng.

Dường như đang chờ Mạnh Dĩ Lam tiếp tục hỏi, cô tràn đầy khí thế binh lai tương đáng, thủy lai thổ yểm*.

Mao Mao ngồi nghiêng mông bên cạnh Mạnh Dĩ Lam, dường như nó nhận ra bầu không khí xung quanh có gì đó không ổn, thế là đầy vẻ nghi ngờ ôm chiếc gối trong ngực, nhìn chằm chằm Bạch Tử, sau đó lại thăm dò liếc nhìn người bên cạnh mình.

Nhưng điều mà Bạch Tử không ngờ tới chính là, Mạnh Dĩ Lam lại không còn kiên trì nữa.

Cô hơi nâng cằm lên, thì thầm nói: "Bế tôi vào ~"

Chẳng những chống mặt đến mức không thể đi nổi, mà cô còn vô thức làm nũng với Bạch Tử - một người biết cách "không vâng lời" mình.

Bạch Tử chao đảo trước khi kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, cô nhanh chóng bước tới bế đối phương lên.

Mao Mao cũng đứng dậy, một tay ôm gối, một chân kéo tấm đệm mông, loạng choạng đi theo Bạch Tử vào trong lều.

Sau khi được bế vào túi ngủ nằm xuống, Mạnh Dĩ Lam níu lấy cổ áo Bạch Tử.

Bạch Tử đang quỳ một chân, dứt khoát cúi người xuống, nằm bên cạnh cô, đau lòng thấp giọng hỏi: "Chị thấy thế nào rồi?"

Mạnh Dĩ Lam nhắm mắt lại: "Còn hơi choáng váng."

"Muốn ăn gì đó hoặc uống thuốc không?" Bạch Tử vừa hỏi xong, liền có chút nóng nảy.

Cô không biết nên cho đối phương uống thuốc gì trong tình huống như vậy.

Giờ phút này, Bạch Tử không khỏi chán ghét chính mình học thức không đủ nhiều.

Nếu cô là Hedy hoặc Du Vu Ý, cô sẽ có thể chăm sóc sức khỏe cho Mạnh Dĩ Lam tốt hơn.

Đặc biệt trong thế giới hiện tại, không gì có thể hữu ích cho nhân loại hơn kỹ thuật y học.

"Không cần đâu." Mạnh Dĩ Lam lại nói.

Chỉ cần được Bạch Tử ôm trong chốc lát, đã khiến cô bớt khó chịu hơn rất nhiều.

Lúc trước, khi Hedy chữa trị cho Bạch Tử, loại thuốc mà Bạch Tử uống và được tiêm hàng ngày có chứa một số thành phần chiết xuất từ ​​​​quả màu xám.

Có lẽ vì thế mà giờ đây Bạch Tử luôn toát ra hơi thở ngọt mát như bạc hà.

Không lâu sau khi hai người tiến vào toà cao ốc, Mạnh Dĩ Lam đã cảm thấy, khi cô ngửi mùi hương của đối phương, cảm giác nghẹn tức trong lồ ng ngực liền được thả lỏng đi rất nhiều.

Cô rất chắc chắn, đây không phải là hiệu ứng tâm lý.

Nhưng trước khi Mạnh Dĩ Lam kịp nhắc tới chuyện này, cô đã nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của Bạch Tử vang lên bên tai mình ——

"Chị ở đây đợi tôi quay lại nhé?"

Có lẽ bởi vì sau khi ở gần đối phương, cô thật sự cảm nhận được Mạnh Dĩ Lam yếu đuối như thế nào, cho nên Bạch Tử cũng vô thức nói chuyện với đối phương bằng một giọng điệu thật nhẹ nhàng.

Bạch Tử vừa rồi trông có vẻ cứng rắn, bây giờ giống như một chú cún con ngoan ngoãn, háo hức đi đến trước mặt Mạnh Dĩ Lam, mong chờ đối phương đồng ý với mình.

Bạch Tử hoàn toàn không nhận ra, rằng vào lúc này, mình đã chạm vào trái tim Mạnh Dĩ Lam một cách trọn vẹn.

Trước đây, hai người luôn thích thẳng thắn với nhau, nhưng thẳng thắn chắc chắn sẽ xảy ra tranh chấp.

Nhưng bây giờ, đối mặt với Bạch Tử chờ mong mình như một chú cún con, trái tim Mạnh Dĩ Lam hoàn toàn mềm nhũn mất rồi.

Một lúc sau, Mạnh Dĩ Lam bất lực thở dài - cô không chỉ tìm được điểm yếu của Bạch Tử, mà còn tìm ra gót chân Achilles* của chính mình.

Nhưng cũng may mắn thay, gót chân Achilles của mình quá ngốc, nên có lẽ cô ấy sẽ không bao giờ phát hiện ra điều đó.

Mạnh Dĩ Lam vuốt v e vành tai Bạch Tử: "Nhất định phải giữ liên lạc, không thể tự tiện hành động."

Bạch Tử sững sờ, sau đó mỉm cười, không ngừng gật gật đầu, hệt như một chú chó con đang vui vẻ vẫy đuôi khi nhìn thấy đồ ăn đóng hộp do "con sen" mang tới.

"Được," nhìn lúm đồng tiền vì nụ cười mà xuất hiện của Bạch Tử, Mạnh Dĩ Lam kìm nén xúc động muốn hôn cô, đưa tay đẩy đối phương ra, "Mau đi đi, đừng chậm trễ."

Cô lo lắng nụ hôn sẽ kéo thời gian thêm dài thật dài.

Hơn nữa, cái tên trên bản đồ ấy khiến Mạnh Dĩ Lam cảm thấy có chút lo lắng.

Đó dường như là một gợi ý.

Có khả năng, những gì họ tìm thấy lần này không chỉ là một đống tài liệu hay một vài đoạn video.

Đó có thể là một người còn sống.

Người đã từng khiến Mạnh Dĩ Lam hờ hững.

Đồng thời, cũng là người khiến cô sẵn sàng bỏ mặc bản thân để tìm kiếm và bảo vệ.

Hai ký ức hoàn toàn đối lập này quấn chặt vào tâm trí Mạnh Dĩ Lam, khiến cô có chút bối rối, cũng có chút sợ hãi - đây là một trong những nguyên nhân khiến cô không còn kiên trì muốn đi cùng với Bạch Tử nữa.


Bạch Tử ngược lại không có suy nghĩ nhiều như vậy, tựa như sợ Mạnh Dĩ Lam sẽ đổi ý, không nói một lời chạy ra khỏi lều.

Tầng năm của tòa nhà này là một trung tâm mua sắm lớn bị bỏ hoang. Khi bước vào, Bạch Tử thấy trong khu vực đồ uống có rất nhiều chai rượu chưa bị mở nắp và một số bật lửa.

Sau khi lấy vài chai rượu và bật lửa, cô lấy hai khẩu súng nước bán cho trẻ em, rồi vội vã quay ra ban công.

Bạch Tử không dám bất cẩn trước khi rời đi, dù rằng sẽ lãng phí thêm nhiều thời gian.

"Nếu loài nhện đó lại xuất hiện," Bạch Tử đặt khẩu súng nước mà cô đã chế tạo thành súng phun lửa bên cạnh lều và nói với Mạnh Dĩ Lam, "Chỉ cần xịt thứ này lên chúng, chắc chắn sẽ có tác dụng."

Mạnh Dĩ Lam lộ ra vẻ mặt khó tin: "Cái này mà em cũng..."

"Rất đơn giản." Bạch Tử không có thời gian giải thích, nói xong liền chạy ra khỏi lều.

Sau khi đặt xong tất cả các bẫy, cô bôi chất dịch nhầy của nhện lên những chỗ quan trọng để ngăn Mao Mao vô tình chạm vào chúng.

Sau khi cẩn thận kiểm tra toàn bộ ban công và khu vực xung quanh ba bốn lần để đảm bảo không có thiếu sót, Bạch Tử nhanh chóng thu dọn đồ đạc và vội vàng rời khỏi tòa nhà Văn Uý.

Vì tiếng nhạc trên quảng trường đã dừng từ lâu, nên Bạch Tử vừa đi ra ngoài đã nghe thấy tiếng gầm rú của dị nhân đến từ gần đó.

Họ lang thang ở khắp nơi khác nhau quanh quảng trường, giống như một bầy sói hoang, tìm kiếm con mồi trong khu vực hoang tàn này.

Sau khi Bạch Tử leo lên nóc một chiếc xe buýt bỏ hoang, cô lật xem bản đồ lấy được từ cầu vượt, đại khái xác định được phương hướng mình cần đi.

Sau đó, từ mui xe cô dùng sức nhảy mạnh một cái và trèo lên giá đỡ biển hiệu của một cửa hàng gần đó.

Bạch Tử lấy ra chiếc radio mà chú Hồng đưa cho Mạnh Dĩ Lam, bật lên rồi ném vào bụi cây nhỏ cạnh quảng trường.

Mặc dù âm thanh của radio không lớn như lúc nãy, nhưng cũng đủ để thu hút những dị nhân ở khu vực nhỏ gần đó.

Nhân cơ hội này, Bạch Tử nhanh chóng chạy về hướng khác.

Mạnh Dĩ Lam ngồi trong lều đang nhắm mắt nghỉ ngơi, thì bộ đàm đột nhiên vang lên vài tạp âm: "Mạnh Dĩ Lam..."

Mạnh Dĩ Lam chưa kịp mở miệng, đã nghe thấy Bạch Tử nói tiếp: "...Địa chỉ ghi trên bản đồ chính là tòa nhà chúng ta vừa nghỉ ngơi."

Mạnh Dĩ Lam lập tức nghĩ đến căn phòng chật hẹp có xác chết bị chặt đầu, cô cau mày hỏi: "Xung quanh thế nào? Có an toàn không?"

"Đừng lo, tôi đã dùng radio để dụ bọn họ sang phía bên kia." Bạch Tử đang nằm ở phía trên của lối vào ga tàu điện ngầm, "Nhưng kỳ lạ lắm, lối vào tòa nhà đã bị phong tỏa, tôi sợ bên trong có bẫy."

Một lúc sau, cô nghe thấy Mạnh Dĩ Lam nói: "Có lẽ chúng ta phải đi vào từ sân thượng."

"Đúng vậy, tôi cũng nghĩ thế." Bạch Tử nhảy xuống đất, nhẹ nhàng đi tới chỗ trước đó cô đã cõng Mạnh Dĩ Lam lên.

Sau khi cẩn thận quan sát xung quanh và xác nhận không có nguy hiểm gì, Bạch Tử bắt đầu xuất phát.

Cô dùng ngón tay nắm chặt lấy những khoảng nhô ra của bức tường tòa nhà, trong nháy mắt, cô nhanh chóng leo lên ba bốn tầng.

Bạch Tử vừa leo lên, vừa nói cho Mạnh Dĩ Lam nghe suy đoán của mình: "Chắc là người ở trên sân thượng đã phong ấn cửa lại, những người đó... chắc chắn đã ở đây rất lâu."

Mặc dù Du Vu Ý cũng được tính vào trong số "những người đó", nhưng Bạch Tử vẫn cố tình không nhắc đến tên cô ấy.

"Tập trung đi, đừng nói chuyện." Mạnh Dĩ Lam khẽ mắng trong bộ đàm.

Bạch Tử ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

Mạnh Dĩ Lam ngồi trong lều vừa cẩn thận nghe tiếng thở của Bạch Tử trong lúc leo lên, đồng thời đoán xem đối phương đã leo đến tầng nào.

Trong khoảng thời gian này, một âm thanh đáng sợ như tiếng sói tru phát ra từ bộ đàm.

Mạnh Dĩ Lam biết đó là tiếng gió, lúc đối phương cõng cô lên sân thượng, ngay cả bản thân cô từng leo xuống vực sâu cứu Bạch Tử cũng bị âm thanh đó dọa đến không dám mở mắt.

Mặc dù cả về thể lực lẫn kỹ năng leo trèo của người kia đều rất giỏi, nhưng Mạnh Dĩ Lam vẫn không khỏi lo lắng.

Ước chừng mười phút sau, rốt cuộc Bạch Tử cũng leo đến sân thượng: "Tôi tới rồi."

"Em nghỉ ngơi một lát đi, đừng vội." Mạnh Dĩ Lam nói.

Bạch Tử liền ngoan ngoãn lên sân thượng hít một hơi, sau đó đi vào căn phòng đã phát ra tín hiệu cầu cứu.

Cô dời giường ra xa, mở nắp hầm dưới sàn, nhìn vào trong một lúc rồi trực tiếp mang balo trên lưng nhảy xuống.

Quả nhiên, đúng như Bạch Tử nghĩ, tòa nhà này cũng tràn ngập mùi hương nồng nặc của trái cây thối màu xám.

Hơn nữa, giống như tòa nhà vừa rồi, mỗi tầng đều có những khe nứt lớn được bao phủ bởi dây leo dày đặc.

Bạch Tử cảm thấy rất may mắn vì mình đã quyết định một mình tới đây.

Mạnh Dĩ Lam hồi lâu không nghe thấy Bạch Tử nói chuyện, nhưng cô lo lắng giọng nói của mình sẽ mang đến nguy hiểm cho đối phương, vì vậy cô cố gắng hết sức giữ bình tĩnh, chờ đối phương lên tiếng trước.

Sau khi thăm dò vài tầng phía dưới một lúc, Bạch Tử liền chạy tới lối thoát hiểm, nhỏ giọng nói với Mạnh Dĩ Lam qua bộ đàm: "Ở đây an toàn hơn tòa nhà Văn Uý, rõ ràng đã được cố tình dọn dẹp."

Tuy rằng cũng có khe nứt lớn, mùi hương nồng nặc, nhưng không có dị nhân, thậm chí không có một bộ xương người nào cả, huống chi là loài nhện trắng.

Bạch Tử theo lối thoát hiểm đến tầng một của tòa nhà và đi theo những ký hiệu trên bản đồ viết tay để tìm ra lối đi bí mật dẫn đến hang động dưới lòng đất.

Lối đi bí mật thẳng đứng và rất sâu.

Mặc dù Bạch Tử di chuyển rất nhanh, nhưng vẫn phải mất khoảng mười phút mới leo xuống được một hang động tự nhiên.

Lòng đất ẩm ướt và lạnh lẽo, giống như hang động mà cô và Du Vu Ý từng ở trước đây.

Điểm khác biệt là, những dây leo trên vách đá trong hang này còn to lớn hơn cả những dây leo mọc ở khe nứt, thậm chí chúng trông hơi giống thân cây.

Nhưng kỳ quái hơn nữa, Bạch Tử hoàn toàn không ngửi thấy mùi hương nồng nặc.

Thêm vào đó, cô luôn cảm giác mình nghe thấy động tĩnh gì đó kỳ lạ trong hang động.

Âm thanh rất nhỏ, nhưng lại không biết đến từ đâu.

Nhưng Bạch Tử không có thời gian để tìm hiểu lý do, cô làm theo chỉ dẫn trên bản đồ, vội vã bước tới nơi được đánh dấu bằng vòng tròn màu đỏ.

Ước chừng nửa giờ sau, cuối cùng Bạch Tử cũng đến nơi - nhìn thân cây to lớn trước mặt, mất một lúc lâu cô vẫn chưa thể lấy lại tinh thần.

Hơn nửa năm trước, Bạch Tử cũng đã từng ở mấy ngày trong một thân cây to lớn như vậy.

Cô vẫn còn nhớ trái cây màu xám mọc trong thân cây, và cũng nhớ cả cảnh tượng mình đã phát điên bên trong đó, sau khi bị tiêm một mũi thuốc.

Bạch Tử đi vòng quanh thân cây, phát hiện thân cây này ít nhất cũng to gấp đôi thân cây trước.

Cô bước vào lối đi hẹp giữa thân cây và vách đá, nhìn thấy có một cánh cửa dẫn vào bên trong thân cây.

Hoàn toàn giống với trước đây.

Quan trọng hơn là, cũng có một âm thanh tương tự như lúc cô nghe thấy trên sân thượng ——

Tiếng gõ.

Mã Morse.

Tín hiệu cầu cứu.

"...Mạnh Dĩ Lam," Bạch Tử cầm bộ đàm lên, "Chị có nghe thấy không?"

Mạnh Dĩ Lam rõ ràng đã nghe thấy: "Giống với tín hiệu cầu cứu lúc trước sao?"

Bạch Tử không dám khẳng định: "Tôi vào xem thử."

"Cẩn thận." Mạnh Dĩ Lam nhanh chóng nhắc nhở.

Bạch Tử đáp lại, rồi trực tiếp dùng chìa khóa mở cửa.

Hương bạc hà trong veo bỗng nhiên xộc thẳng vào mũi.

Sau đó, Bạch Tử phát hiện, nơi này cùng với nơi cô từng ở trước đó có sự khác biệt rất lớn.

Toàn bộ không gian hình tròn đã được cải tạo cẩn thận thành một nơi ở thoải mái, không chỉ có một chiếc giường đơn mà còn có giá sách, bàn làm việc và thậm chí cả một cái bếp nhỏ để nấu nướng.

Hơn nữa, nơi này lại còn thông với nguồn điện.

Những sợi dây điện ngoằn ngoèo dọc theo thân cây, dẫn đến chỗ nằm sâu phía trên, sâu đến mức không thấy được điểm cuối.

Ngoài ra, giống với thân cây trước đây, bên trong thân cây này cũng mọc đầy những quả màu xám.

Mùi bạc hà thanh mát mà Bạch Tử ngửi thấy khi mở cửa cũng từ đây mà ra.

Không giống với những quả màu xám mọc trong khe nứt của tòa nhà, những quả ở đây không có dấu hiệu hư hỏng.

Bạch Tử nhìn quanh, phát hiện trên bàn có một chiếc máy ghi âm đang phát đi phát lại tín hiệu cầu cứu được ghi sẵn.

Ngoài ra còn có một bộ đàm cắm sẵn nguồn điện bên cạnh máy ghi âm. Mẫu mã giống hệt mẫu ở căn phòng trên sân thượng.


Lý do hiển nhiên không cần nói cũng biết.

Ngay lúc Bạch Tử muốn đến gần để nhìn kỹ hơn, thì lại phát hiện một người phụ nữ nằm ngửa trên mặt sàn cạnh bàn làm việc.

Người phụ nữ vẫn còn ý thức nhưng rõ ràng là rất yếu.

Miệng hơi hé mở nhưng không phát ra chút âm thanh nào.

Khi nhìn thấy Bạch Tử, đôi mắt của người phụ nữ hơi mở to, rồi lại nhắm nghiền, dường như đã rơi vào tình trạng hôn mê.

Mặc dù chưa bao giờ tận mắt thấy người phụ nữ này, nhưng Bạch Tử vừa nhìn đã nhận ra thân phận của người đó.

Sau khi ở trên đảo cùng Mạnh Dĩ Lam xem đoạn video, cô cùng đối phương tìm kiếm rất nhiều tư liệu, cũng vì vậy mà nhớ rất kỹ một gương mặt, gương mặt ấy cùng Mạnh Dĩ Lam rất giống nhau.

Mà hiện tại, mặc dù người phụ nữ này đã nhắm mắt lại, khuôn mặt cũng đã già hơn trong ảnh rất nhiều, nhưng Bạch Tử lại rất chắc chắn ——

Bà ấy là Lam Nhân.

Cũng chính là mẹ của Mạnh Dĩ Lam.

"Bạch Tử," lúc này, Mạnh Dĩ Lam ở đầu bên kia bộ đàm như có điều muốn nói, cô nhẹ nhàng hỏi: "Em nhìn thấy bà ấy chưa?"

Bạch Tử lúc này mới có phản ứng, cô nhẹ giọng đáp: "Thấy."

Người ở đầu bên kia dường như im lặng, không trả lời.

Bạch Tử nhanh chóng bước tới phía trước để kiểm tra hơi thở của người phụ nữ, sau đó nói với Mạnh Dĩ Lam qua bộ đàm: "Lúc vừa nhìn thấy tôi, bà ấy vẫn còn tỉnh, nhưng hiện tại đã bất tỉnh, tôi nghĩ..."

Còn chưa kịp nói xong, bộ đàm đột nhiên phát ra vài tiếng xào xạc chói tai.

Bạch Tử bối rối bật tắt nhiều lần, nhưng tín hiệu có vẻ không tốt, sự kết nối với đầu bên kia hoàn toàn bị cắt đứt.

Mạng người quan trọng, không thể lãng phí thời gian nữa.

Bạch Tử tạm thời cất bộ đàm, nhanh chóng buộc Lam Nhân vào lưng, vội vàng lấy một số tài liệu trên bàn và giá sách cho vào trong balo, sau đó quay người rời khỏi thân cây.

Cô vội vã quay lại con đường mà mình vừa đến, nhưng mặt đất trong hang gập ghềnh, lại cực kỳ trơn trượt, cô chỉ có thể bước chậm lại.

Mọi thứ dường như rất suôn sẻ.

Nhưng điều quái dị là, những âm thanh kỳ lạ mà Bạch Tử nghe thấy lúc mới vào hang lại xuất hiện, lại còn càng lúc càng vang lớn hơn.

Âm thanh này đặc biệt rõ ràng khi cô cõng Lam Nhân leo lên vách đá được một đoạn ngắn.

Giống như có thứ gì đó xốp giòn đang bị chọc mạnh, hết lần này đến lần khác.

Trực giác nhạy bén của Bạch Tử mách bảo, không thể ở lại trong hang động lâu hơn được nữa.

Cô liều mạng trèo lên đ ỉnh vách đá, nhưng vì động tác quá mạnh, mới leo được nửa đường, cô phát hiện sợi dây buộc Lam Nhân đã bị lỏng.

Bạch Tử giật mình, lập tức đưa tay ra sau lưng kéo chặt sợi dây, đúng lúc này ——

Xoạt xoạt.

Sau khi nghe thấy âm thanh kỳ lạ này, Bạch Tử lập tức ngừng cử động.

Âm thanh phát ra từ phía bên phải của cô.

Cô bối rối quay đầu lại, thì thấy một dây leo thật to mọc dọc theo vách đá cách đó khoảng hai ba mét.

Chuyển động vừa rồi, hình như đến từ bên trong dây leo.

Xoạt xoạt.

Lại một âm thanh nữa.

Sau một khắc, Bạch Tử nhìn thấy trên mặt dây leo đột nhiên xuất hiện một vết nứt nhỏ.

Có vẻ như có thứ gì đó từ bên trong đang cắn rách lớp vỏ của dây leo.

Sau đó, một mũi nhọn nhỏ hơi thò ra từ khe hở.

Cảnh tượng này rất giống với lúc trước khi con nhện trắng chui ra từ đầu xác chết.

Quả nhiên, trước khi Bạch Tử kịp phản ứng, lại có thêm vài tiếng *tách cách*, lỗ thủng trên dây leo mở lớn ra rất nhiều, sau đó, một con nhện cỡ lòng bàn tay từ bên trong chui ra.

Bạch Tử nín thở tập trung, không dám tùy tiện làm ra bất kỳ động tác nào.

Sau khi con nhện chui ra khỏi dây leo, nó dùng tám chân thon dài di chuyển và leo lên vách đá.

Sau đó, nó dừng lại ở một rãnh nhỏ, như thể đang suy nghĩ xem phải đi đâu.

Con nhện này khác với hai con mà Bạch Tử nhìn thấy cách đây không lâu, nó có màu đen.

Trên thực tế, theo những gì Bạch Tử biết, trên thế giới không có con nhện khổng lồ nào có màu trắng tinh như tuyết vậy.

Nếu Bạch Tử đoán đúng, những gì cô nhìn thấy ở tòa nhà Văn Uý trước đây, có lẽ là những con nhện bình thường đó đã trải qua đột biến.

Nhưng con nhện trước mắt này, hình như không có bất kỳ thay đổi nào.

Lòng đất và mặt đất dường như đang phát triển theo hai chiều hướng khác nhau ——

Trên mặt đất, có những loại trái cây màu xám thối rữa, tỏa ra mùi hương kỳ lạ và nồng nặc, còn có những con nhện trắng cực kỳ hung hãn.

Dưới lòng đất, những quả màu xám vẫn chưa bị thối rữa, các sinh vật vẫn như cũ, không có bất kỳ đột biến nào.

Bằng cách nào đó, Bạch Tử chợt nhớ đến cơ thể đang dần chuyển sang màu trắng của Mao Mao.

Nhưng cô chưa kịp nhìn kỹ hơn, thì sợi dây phía sau đã lỏng ra thêm một chút nữa.

Cơ thể Lam Nhân đột nhiên trượt xuống, Bạch Tử theo bản năng đưa tay ra siết chặt sợi dây.

Chỉ một động tác nhỏ như vậy, đã ngay lập tức thu hút sự chú ý của con nhện.

Nó lập tức nâng hai chân trước về phía Bạch Tử, lộ ra những chiếc răng nanh đáng sợ - đây là hành động chuẩn bị của họ nhện tarantula trước khi phát động tấn công con mồi.

Bạch Tử còn chưa kịp suy nghĩ, thì nó đã vung đôi chân dài lao về phía hai người.

Trên vách đá, Bạch Tử đang cõng Lam Nhân, nên không thể leo nhanh hơn con nhện.

Để trốn thoát thì đã quá muộn, chưa kể sợi dây buộc vào người Lam Nhân vẫn còn lỏng lẻo, có thể sẽ khiến bà ấy có nguy cơ rơi khỏi vách đá bất cứ lúc nào.

Đầu óc Bạch Tử trống rỗng, nhưng tay lại theo bản năng lấy ra khẩu súng phun lửa tự chế từ súng nước treo trên balo, cấp tốc phun về phía con nhện.

Trong nháy mắt, ngọn lửa chiếu sáng hang động tối tăm.

Thời điểm con nhện bị ngọn lửa đốt cháy, nó vẫn liều mạng bò về phía trước, thẳng đến khi hai chân của nó bị ngọn lửa đốt co lại, nó mới từ vách đá rơi xuống.

Không dám lãng phí thêm thời gian nữa, Bạch Tử cất súng phun lửa, lại đưa tay ra sau lưng, cố gắng thắt chặt lại sợi dây buộc trên người Lam Nhân.

Nhưng đột nhiên, bốn phương tám hướng xung quanh Bạch Tử lại phát ra thêm nhiều âm thanh khác ——

Xoạt xoạt, xoạt xoạt, xoạt xoạt......

Liên tiếp không ngừng......

Ngoài dây leo vừa rồi, âm thanh này còn xuất hiện ở những dây leo khác đang bám vào vách đá.

Không chỉ vậy, những vết nứt nhỏ cũng lần lượt bắt đầu xuất hiện trên bề mặt của chúng.

Cổ họng Bạch Tử căng cứng, một tay giữ chặt sợi dây, một tay bám chặt vào vách đá, chật vật leo lên.

Cùng lúc đó, lít nha lít nhít những con nhện bắt đầu xuất hiện từ những dây leo xung quanh, ngay sau đó, chúng như thủy triều tràn về phía Bạch Tử.

Lúc chuẩn bị leo đến gần đỉnh, Bạch Tử trực tiếp đẩy Lam Nhân cùng balo đựng tài liệu lên vách đá.

Còn bản thân cô vẫn đang bám ở vách đá, lấy súng phun lửa ra và xịt vào lũ nhện xung quanh.

May mắn thay, khẩu súng nước cô chọn khá lớn, chứa cũng được nhiều nhiên liệu, hầu hết những con nhện đều bị cháy khét và rơi thẳng xuống vách đá, số còn lại bị luồng nhiệt làm cho phải rút lui và biến mất trong tích tắc.

Mùi khét lan tràn, khói đặc cuồn cuộn.

Sau khi xác định xung quanh không có con nhện nào khác, Bạch Tử chuẩn bị quay người leo lên đ ỉnh.


Nhưng vào lúc này, khối đá mà cô đã nắm giữ nảy giờ bỗng nhiên nứt ra.

Bạch Tử chưa kịp phản ứng liền ngã ngửa ra sau.

Vách đá không cao, theo lý thuyết điều này sẽ không gây ra tổn thương đáng kể cho Bạch Tử.

Thế nhưng, chỗ cô rơi xuống vô tình có một tảng đá cứng như thạch nhũ.

Mũi nhọn của tảng đá xuyên qua lưng cô, rồi xuyên qua bụng, ghim cả người cô xuống đất.

Cảm giác đau nhói làm Bạch Tử muốn hét lên, nhưng vì sợ dẫn thêm mối nguy hiểm đến, cô chỉ có thể cắn chặt đầu lưỡi, ngăn không cho bản thân phát ra bất cứ âm thanh nào.

Cơn đau dữ dội kéo dài thật lâu vẫn không tiêu tan, nhưng may mắn thay, xung quanh không còn con nhện nào nữa.

Nhưng vào lúc này, cô thoáng nghe thấy tiếng bước chân từ trên vách đá truyền đến.

Tốc độ không quá nhanh, có cảm giác khá thận trọng.

Sau một lúc, một vệt sáng xuất hiện.

Một cái đầu từ vách đá thò ra.

Không phải Lam Nhân.

Bạch Tử nhìn thấy, đó là một người đeo mặt nạ phòng độc.

Không thể nhìn rõ khuôn mặt, cũng không thể phân biệt được là nam hay nữ.

Sau một khắc, đối phương cầm đèn pin chiếu về phía Bạch Tử.

Ánh sáng chói mắt chiếu sáng toàn bộ căn lều, Mạnh Dĩ Lam cảm thấy yên tâm hơn một chút.

Chiếc đèn này là do Bạch Tử đặc biệt chuẩn bị, tuy bản thân cô ấy không cần đến, nhưng Mạnh Dĩ Lam nhất định cần.

Hiện tại, đã nửa giờ trôi qua kể từ lúc hai người mất liên lạc không thể nói chuyện.

Lúc đầu, Mạnh Dĩ Lam tưởng đó chỉ là tín hiệu không tốt, nên cũng không để ý.

Hơn nữa khi biết Bạch Tử đã nhìn thấy Lam Nhân, một lúc lâu sau cô vẫn chưa hoàn hồn lại.

Ngay từ lúc còn ở phòng kho trên tầng bốn, khi nhìn thấy cái tên được viết trong vòng tròn màu đỏ trên bản đồ, Mạnh Dĩ Lam đã có một suy đoán táo bạo - có lẽ lần này, thứ họ có thể tìm thấy không chỉ là tài liệu hoặc một vài đoạn video.

Những gì hai người tìm thấy, có thể là một con người.

Người này, có lẽ là Lam Nhân.

Quả nhiên, mọi thứ đã trở thành sự thật.

Cảm xúc lo lắng và sợ hãi ngày càng rõ ràng, cô không biết phải đối mặt với người phụ nữ ấy như thế nào.

Cảm giác hoảng loạn giống như "cận hương tình khiếp*" bóp chặt trái tim Mạnh Dĩ Lam.

Một lúc sau, khi Mạnh Dĩ Lam bình tĩnh lại, bộ đàm vẫn không kết nối được.

Mạnh Dĩ Lam cảm thấy lo lắng vì không biết phải đối mặt với Lam Nhân như thế nào, mà giờ đây cảm giác này dần chuyển sang lo sợ bất an vì lo lắng cho sự an toàn của Bạch Tử.

Không lâu trước đó, Bạch Tử đã bố trí các loại bẫy và biện pháp phòng thủ xung quanh lều, đầy đủ đến mức cho dù Mạnh Dĩ Lam có ở lại đây một mình vài ngày, cũng không thành vấn đề.

Nhưng sau khi mất liên lạc với Bạch Tử chưa đầy một giờ, Mạnh Dĩ Lam đã cảm thấy không thể ở lại đây nổi nữa.

Cô vốn luôn bình tĩnh và không sợ hãi, giờ đây dường như lại rơi vào trạng thái hoảng loạn tương tự như khi biết tin Bạch Tử đã rời đi cùng Du Vu Ý.

Nhưng đồng thời, cô cũng biết rất rõ, nếu tự tiện hành động hấp tấp có thể sẽ gây ra rắc rối không đáng có.

Sau khi Mạnh Dĩ Lam kiềm chế tâm trạng bắt đầu có chút lo lắng của mình, cô lấy đồng hồ ra, muốn kiểm tra vị trí hiện tại của Bạch Tử.

Nhưng trên thực tế, sau khi Bạch Tử vào hang động không lâu, đồng hồ của hai người đã mất tín hiệu liên lạc - có thể thấy được hang động này vô cùng sâu.

Mà bây giờ, đồng hồ và bộ đàm đều như nhau, vẫn chưa khôi phục lại được tình trạng như trước.

Mặc dù vậy, Mạnh Dĩ Lam vẫn hít một hơi thật sâu, đè nén cảm giác bắt đầu nôn nóng của mình.

Sau khi tính toán xem Bạch Tử phải mất bao lâu mới có thể từ trong hang chạy về, cô liền ngồi bất động trong lều.

Mao Mao dường như biết Mạnh Dĩ Lam đang nghĩ gì, nó dùng chân kéo gối rồi ngồi bên cạnh Mạnh Dĩ Lam, sau đó lại duỗi bàn tay to lớn đầy lông của mình ra, nắm chặt lấy cánh tay cô.

Mạnh Dĩ Lam cũng không để ý đến Mao Mao, cô ngồi trên túi ngủ, nhắm mắt lại.

Bên ngoài lều, tuyết ngừng rồi lại rơi, rơi rồi lại ngừng.

Cuối cùng, ngay cả đống lửa cũng đã bị dập tắt hoàn toàn.

Lúc này, thời gian lẽ ra Bạch Tử phải trở lại ban công, đã trôi qua hơn mười phút.

Mạnh Dĩ Lam vốn đã cố gắng giữ bình tĩnh cũng không thể ngồi yên được nữa, cô cầm lấy cây nỏ ngắn và chui ra khỏi lều.

Bên ngoài trời tối đen như mực, không có tuyết, chỉ có gió lạnh.

Trong bóng tối, những tiếng thở hổn hển và tiếng gầm rú lần lượt từ mọi hướng truyền đến.

Tim Mạnh Dĩ Lam đập càng lúc càng nhanh, cô bắt đầu hối hận vì đã đồng ý để Bạch Tử rời đi một mình.

Nhưng cùng lúc đó, cô cũng chưa cảm thấy sợ hãi, thậm chí trong đầu còn vạch ra nhiều kế hoạch khác nhau để tìm Bạch Tử.

Dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên, không có gì phải lo lắng.

Đang lúc Mạnh Dĩ Lam chuẩn bị thu dọn đồ đạc, thì đột nhiên từ phía cửa ban công có tiếng bước chân.

Mao Mao cũng nghe thấy tiếng động, nó sợ hãi ôm gối trốn sau lưng Mạnh Dĩ Lam.

Mạnh Dĩ Lam lập tức cảnh giác cầm lấy chiếc nỏ ngắn, nhưng một lúc sau, cô lại cất chiếc nỏ ngắn đi và bước nhanh về phía phát ra âm thanh.

Quả nhiên, Bạch Tử mồ hôi đầm đìa, từ cuối hành lang bước nhanh về phía cô.

Trái tim vốn đang treo lơ lửng của cô bỗng nhiên rơi xuống, Mạnh Dĩ Lam mừng rỡ bước tới, lại phát hiện trên lưng đối phương còn cõng theo một người.

Gương mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ ấy khiến cô đứng hình tại chỗ.

Bạch Tử còn chưa kịp nói chuyện, Mạnh Dĩ Lam đã nhìn thấy một người khác phía sau Bạch Tử, đeo mặt nạ phòng độc đang đi về phía ban công.

Nhìn thấy người trước mặt giơ nỏ lên, Bạch Tử lập tức ngăn cản, nói: "Đừng sợ, đó là..."

Lúc này, người kia đã tháo mặt nạ phòng độc xuống.

Khuôn mặt đã có tuổi, nhưng đôi mắt lại vô cùng trong trẻo.

Cách người đó cư xử, hoàn toàn không tương xứng với những biểu hiện ở độ tuổi của mình.

Ngay cả khí chất trên người cũng hoàn toàn khác với trước kia, như thể đã biến thành một người khác.

"Ngô phu nhân?" Mạnh Dĩ Lam nhíu mày lại.

Không đợi Ngô phu nhân lên tiếng, Bạch Tử đã chủ động giải thích với Mạnh Dĩ Lam: "Lúc bộ đàm mất tín hiệu, tôi... xảy ra chút chuyện, may mắn gặp được Ngô phu nhân."

"Xảy ra chút chuyện?" Mạnh Dĩ Lam lập tức phát giác được có gì đó không ổn.

Nhưng Ngô phu nhân lại nói: "Dĩ Lam, sức khỏe của mẹ cháu không ổn định lắm, cần phải chữa trị càng sớm càng tốt, chúng ta đi trước đi."

Hai chữ "mẹ cháu" lập tức cắt ngang dòng suy nghĩ của Mạnh Dĩ Lam.

Cô hơi bối rối liếc nhìn người Bạch Tử đang cõng, nhưng lại lập tức dời mắt sang chỗ khác.

Rõ ràng Ngô phu nhân không có ý định giải thích lý do bà xuất hiện ở đây, bà nhìn Mao Mao dưới chân Mạnh Dĩ Lam, vẫy vẫy tay: "Nhóc con, chúng ta lại gặp nhau rồi."

Bạch Tử có thể cảm nhận được Mạnh Dĩ Lam đang bối rối, cũng mơ hồ đoán được nguyên nhân.

Cô nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của đối phương, bước nhanh về phía căn lều: "Trên đường đi Ngô phu nhân đã cho Lam Nhân một ít thuốc, chắc sẽ không có vấn đề gì đâu, à đúng rồi, tôi còn mang về rất nhiều tài liệu."

Mạnh Dĩ Lam nắm chặt bàn tay ấm áp của Bạch Tử, nhưng trong lòng càng ngày càng hỗn loạn.

Cô lại ngẩng đầu lên, nhìn về phía Lam Nhân.

Người đó vẫn đang hôn mê, khuôn mặt gầy gò già nua, hiển nhiên đang trong tình trạng cực kỳ suy yếu.

"Vậy..." Mạnh Dĩ Lam vốn luôn quả quyết, có chút không chắc chắn: "Bây giờ chúng ta... xuất phát?"

Bạch Tử gật đầu: "Yên tâm đi, hết thảy đều thuận lợi."

Mạnh Dĩ Lam nhìn Bạch Tử đang đổ đầy mồ hôi, luôn cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng lại không tìm được nguyên do, thế là đưa tay lên, dùng tay áo lau mồ hôi trên má đối phương, đồng ý với sự sắp xếp của người ấy.

Sau khi ba người thu dọn mọi thứ trên ban công, liền nhanh chóng mang theo Mao Mao xuống lầu.

Mọi chuyện phát triển nhanh đến mức Mạnh Dĩ Lam cảm thấy như thể mình đang mộng du, cùng hai người kia vội vã quay lại con đường họ đến.

Trên đường đi, vì tránh né dị nhân nên không ai mở miệng nói chuyện.

Hơn nữa họ di chuyển cực nhanh, chờ khi Mạnh Dĩ Lam lấy lại tinh thần, cô đã theo Bạch Tử trở lại trung tâm mua sắm dưới lòng đất.

Lúc này, Mạnh Dĩ Lam càng lúc càng suy nghĩ, vừa rồi cô cảm thấy Bạch Tử trên ban công có vấn đề, cũng không phải chỉ là ảo giác.

Thể lực của Bạch Tử luôn rất mạnh mẽ, từ trước đến nay, sau khi đi bộ lâu đều chưa bao giờ thở hồng hộc như vậy.

Hơn nữa, bình thường đối phương đi được vài bước sẽ quay đầu lại nhìn mình một chút, mà bây giờ lại chỉ biết lao về phía trước.

Không để ý đến Ngô phu nhân đang đi bên cạnh, Mạnh Dĩ Lam nhanh chóng bước tới nắm lấy cổ tay Bạch Tử, nhẹ giọng hỏi: "Em sao vậy?"

Lúc này Bạch Tử mồ hôi đầm đìa, thậm chí sắc mặt cũng tái nhợt.

Không trả lời ngay câu hỏi của Mạnh Dĩ Lam, cô nghiêng người sang như bị điện giật, cố ý thoát khỏi tay đối phương.

Mạnh Dĩ Lam cau mày, đang định hỏi tiếp, Bạch Tử lại thở hổn hển, nói: "Tôi không sao, chúng ta tranh thủ..."

Lúc này, Mao Mao đột nhiên nhảy vào giữa hai người, vươn tay dùng sức kéo quần áo của Bạch Tử.

Mạnh Dĩ Lam cúi đầu nhìn xem, mới phát hiện trên chiếc áo gió màu đen của Bạch Tử có một lỗ thủng.


Khoảnh khắc tiếp theo, Mao Mao kéo mạnh một cái.

*Xoạc——*

Quần áo lập tức bị xé toạc, lộ ra áo len bên trong.

Nói chính xác hơn là, lộ ra áo len trắng có nhiều mảng màu đỏ tươi.

"Có chuyện gì vậy?" Sắc mặt Mạnh Dĩ Lam xám xanh.

Ngô phu nhân đứng ở một bên thở dài: "Cô Bạch, ta đã nói không nên giấu Dĩ Lam."

Mao Mao tò mò dùng tay chạm vào vết máu trên áo len, nghịch ngợm đưa đầu ngón tay lên miệng li3m li3m, sau đó nhe răng trợn mắt, vẻ mặt ghét bỏ.

Cổ tay Bạch Tử bị Mạnh Dĩ Lam nắm rất đau, cô không dám lừa đối phương nữa, vừa thở hổn hển vừa nói: "Tôi gặp rất nhiều nhện trong hang, nhất thời không để ý bị rơi xuống mặt đất, không cẩn thận để bụng bị trầy da," nói xong, vẻ mặt đầy chột dạ nhìn Ngô phu nhân, "May mắn gặp được Ngô phu nhân, bà đã giúp tôi xử lý sơ qua vết thương, giờ thì đỡ hơn nhiều rồi..."

Mạnh Dĩ Lam hoàn toàn không tin lời Bạch Tử nói, cô bất chấp, trực tiếp kéo áo len của đối phương lên.

Cái bụng thon gọn săn chắc của Bạch Tử chẳng hiểu sao lại được quấn quanh bởi một mảnh vải trắng không biết từ đâu đến, hơn nữa, một số chỗ trên mảnh vải lại có màu đỏ sậm vì thấm đầy máu tươi.

Không đợi Bạch Tử nói chuyện, Mạnh Dĩ Lam đã đưa tay kéo mảnh vải ra.

Sau khi vết thương lộ ra, Bạch Tử cảm thấy cổ tay mình sắp bị Mạnh Dĩ Lam bẻ gãy.

Trên bụng trái của Bạch Tử có một vết thương hình tròn rộng ít nhất bằng ba ngón tay, vết thương sâu đến mức có thể nhìn thấy được mô cơ phía trong.

Không chỉ có thế, máu vẫn đang không ngừng rỉ ra từ nơi đó.

Mạnh Dĩ Lam ngẩng đầu nhìn Bạch Tử, hốc mắt đỏ bừng.

Khả năng chữa lành của Bạch Tử cực kỳ mạnh mẽ, nhưng từ nãy đến giờ đã trôi qua rất lâu, vết thương của cô vẫn nghiêm trọng như cũ.

Có thể thấy, đây hoàn toàn không phải là "trầy da" thông thường, cũng không hề "đỡ hơn" chút nào.

Đây là một chấn thương nghiêm trọng liên quan đến tổn thương ổ bụng, do đó quá trình lành vết thương bị chậm lại rất nhiều.

Cái gọi là "ngã xuống đất", thật ra là rơi xuống hố sâu và bị vật sắc nhọn nào đó đâm thủng.

Nếu là người bình thường, chắc chắn đã đi gặp Diêm Vương từ lâu rồi.

Mạnh Dĩ Lam hít một hơi thật sâu, không để ý tới Ngô phu nhân bên cạnh, trực tiếp kéo Bạch Tử đi đến một cửa hàng nhỏ gần đó.

Bên trong cửa hàng tuy mọc đầy những thực vật phát ra ánh sáng nhiều màu sắc, nhưng vì nó khá nhỏ, nên nhìn thoáng qua có thể thấy bên trong không có dị nhân hay sinh vật nguy hiểm nào khác, cho nên tạm thời coi như là nơi an toàn.

"Mạnh Dĩ Lam, chúng ta phải tranh thủ..." Bạch Tử còn chưa nói hết câu, Mạnh Dĩ Lam vừa mới hoang mang lo sợ đến không nói nên lời, không nhịn được "ra lệnh": "Chờ vết thương của em lành hẳn rồi mới đi."

Cảm giác đau đớn của Bạch Tử vẫn còn đó, sau khi bị thương nặng như vậy, cô vẫn phải tốn rất nhiều công sức để cõng Lam Nhân từ dưới hang động trở về, sau đó dẫn mọi người đến trung tâm mua sắm dưới lòng đất, nhưng trên đường đi lại không nói một lời —— Mạnh Dĩ Lam cảm thấy lòng mình đau đến sắp phát điên rồi.

Cô tức giận đến mức muốn bộc phát cơn thịnh nộ, nhưng cuối cùng vẫn cắn răng chịu đựng.

Ngô phu nhân cũng nói với Bạch Tử: "Yên tâm đi, tình trạng của Lam Nhân tạm thời coi như đã ổn định, trì hoãn giây lát sẽ không có việc gì đâu."

Lúc ở trong hang, Ngô phu nhân đã đồng ý thỉnh cầu của Bạch Tử, phối hợp với đối phương thúc giục Mạnh Dĩ Lam tranh thủ thời gian đưa Lam Nhân ra khỏi vùng màu đỏ, trở về tiếp nhận trị liệu - Dùng điều này giúp Bạch Tử che giấu tình trạng vết thương.

Hiện tại vết thương của Bạch Tử đã bị phát hiện, bà không cần phải nói dối nữa.

Thế là cuối cùng Bạch Tử cũng thỏa hiệp.

Sau khi Mạnh Dĩ Lam kéo Bạch Tử ngồi vào trong góc, cô lập tức tự lấy túi ngủ ra, để Lam Nhân đang bất tỉnh nằm vào, sau đó liền học theo những gì Bạch Tử đã làm trước đó, nhóm một đống lửa.

Ngô phu nhân nhìn Bạch Tử cùng Mạnh Dĩ Lam, bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó ngồi ở bên cạnh túi ngủ kiểm tra thân thể Lam Nhân.

Mặc dù Mạnh Dĩ Lam chưa thể hoàn toàn tin tưởng Ngô phu nhân, nhưng hiện tại cô cũng không còn thời gian để quan tâm đ ến chuyện đó.

Tâm tình của cô vốn dĩ đã không yên ổn, lại bởi vì bị vết thương của Bạch Tử hù dọa, đầu óc càng thêm hỗn loạn.

Hơn nữa, Mạnh Dĩ Lam vẫn không muốn đối mặt với Lam Nhân.

Sau khi đốt lửa, Mạnh Dĩ Lam lấy một ít nước để rửa bụng cho Bạch Tử, rồi lại xịt thuốc.

Tuy rằng cố gắng vô ích, nhưng cô vẫn kiên trì làm như vậy - ít nhất nó có thể xoa dịu nỗi đau của Bạch Tử một chút.

Xong việc, cô ngồi vào bên cạnh Bạch Tử, ánh mắt lại dán chặt vào Ngô phu nhân, chú ý tới từng động tác của bà.

"Yên tâm." Mặc dù Ngô phu nhân đang bận kiểm tra thân thể cho Lam Nhân, nhưng bà biết rất rõ Mạnh Dĩ Lam đang nghĩ gì, "Nếu ta muốn làm hại Lam Nhân, bà ấy đã chết từ hơn mười năm trước rồi."

Mạnh Dĩ Lam và Bạch Tử nhìn nhau không nói gì.

Chỉ ngồi một lát, vết thương trên bụng Bạch Tử đã lành đi không ít.

Cô có thể cảm nhận được, Mạnh Dĩ Lam dường như cảm thấy vô cùng không được tự nhiên khi đối diện với Lam Nhân.

Thế là Bạch Tử chủ động nắm tay Mạnh Dĩ Lam, nhỏ giọng thì thầm bên tai cô: "Đừng lo nhé."

Mạnh Dĩ Lam không trả lời, chỉ xoè bàn tay ra, đan những ngón tay của mình với đối phương, khóa lòng bàn tay ấm áp của Bạch Tử vào trong tay mình.

Bạch Tử không cảnh giác với Ngô phu nhân như Mạnh Dĩ Lam, dù sao bà ấy cũng có mối quan hệ sâu sắc với Du Vu Ý, có lẽ vì vậy, cô cảm thấy Ngô phu nhân sẽ không phải là người xấu.

Tuy nhiên cô rất tò mò về thân phận thực sự của Ngô phu nhân.

Tuy đã lớn tuổi như vậy, nhưng bà có thể xuất hiện một mình trong hang sâu với địa hình vô cùng khắc nghiệt, mà thể lực lại khá tốt, có hơi giống người biến dị.

Tuy nhiên, bà vẫn đang đeo mặt nạ phòng độc, từ góc độ này mà nói, có vẻ như bà ấy chỉ là một người bình thường.

Càng nghĩ càng thấy kỳ lạ, Bạch Tử không khỏi hỏi: "Rốt cuộc ngài là ai?"

Ngô phu nhân không ngẩng đầu, bà chậm rãi kéo túi ngủ lên, sau đó ngồi thẳng dậy, mỉm cười với Bạch Tử và Mạnh Dĩ Lam: "Giải thích có chút phức tạp, ta đã lớn tuổi rồi, không có nhiều sức lực kể chuyện xưa, hay là chờ Tiểu Ý kể cho cháu nghe đi."

Bạch Tử nhíu mày: "Tiểu Ý? Nhưng cô ấy..."

Ngô phu nhân bất lực thở dài: "Huyện Bình Hoá xảy ra chuyện, Tiểu Ý phải đến đó giải quyết, không biết khi nào mới có thể quay lại."

"Huyện Bình Hoá xảy ra chuyện? Chuyện gì?" Vẻ mặt Bạch Tử vô cùng ngờ vực.

"Chuyện này hơi phức tạp, hình như có liên quan đến tập đoàn Hoành Á..." Ngô phu nhân nói xong, quay đầu nhìn Mạnh Dĩ Lam, nói thẳng: "Ta nghe nói đại loại như 'mở rộng cơ sở thí nghiệm', Dĩ Lam, cháu đã nghe nói về chuyện này chưa?"

Giọng điệu của Ngô phu nhân có chút mập mờ, như đang ám chỉ điều gì đó.

Bạch Tử quay lại nhìn Mạnh Dĩ Lam với vẻ mặt khó hiểu.

Điều cô không biết chính là, sự nghi ngờ của Ngô phu nhân không sai.

Mạnh Dĩ Lam quả thực có liên quan đến chuyện này.

Thế nhưng Mạnh Dĩ Lam lại bình tĩnh, nhướn mày hỏi ngược lại: "Ngài có biết trước đây Lam Nhân đã trải qua những thí nghiệm gì không?"

Chủ đề hoàn toàn khác.

Ngô phu nhân hơi giật mình, sau đó thở dài: "Nếu cháu muốn biết thì để Lam Nhân tỉnh lại nói cho cháu biết, như vậy sẽ thích hợp hơn."

Hàm ý là, bà ấy biết, nhưng không muốn nói ra.

Mạnh Dĩ Lam nghe xong, theo bản năng vô thức nhìn Lam Nhân, nhưng sau đó quay đầu lại, không chịu đem ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt quen thuộc đó.

Ba người nhất thời không nói chuyện, bầu không khí có chút khó xử.

Đột nhiên, Mao Mao loạng choạng tiến về phía Bạch Tử, trên tay cầm một vật không biết tìm được từ đâu.

Dường như nó muốn khoe khoang, cầm thứ đó quơ quơ trước mặt Bạch Tử, nhưng lại bị người phía sau nắm lấy cổ tay: "Đây là cái gì?"

Mạnh Dĩ Lam lập tức nhận ra vật Mao Mao đang cầm, cô cau mày nhìn xung quanh.

Bởi vì tình huống vừa rồi quá khẩn cấp, Mạnh Dĩ Lam ngẫu nhiên chọn đại một nơi tương đối an toàn để ba người tạm thời nghỉ ngơi.

Nhưng bây giờ cô lại phát hiện ra, trên kệ trưng bày chứa đầy những sản phẩm có hình thù kỳ lạ - đây là một cửa hàng đồ chơi "người lớn".

Bạch Tử tựa như cảm giác được có gì đó không đúng, cô tò mò chỉ vào một cái hộp nhỏ cách đó không xa, hỏi: "Đó là cái gì thế? Con chuột hả?"

Trong hộp có một vật hình tròn màu hồng, trên hộp có dòng không thể nào hiểu được - Kẹo dành cho người lớn, mang đến cho bạn một đêm ngọt ngào.

"A..." Ngô phu nhân khẽ cười một tiếng, "Cô Bạch, cô không biết gì về món đồ mà ngay cả một bà già như ta cũng biết sao?"

Bạch Tử ngây thơ hỏi lại: "Cái gì?"

Mạnh Dĩ Lam nhíu nhíu mày, đang định nói chuyện thì đồng hồ của cô đột nhiên nhận được hai tin nhắn.

Đó là từ Hoa tỷ ——

"Mạnh Nguyệt mang theo người của chính phủ tới đây, nói muốn gặp cô và muốn khám xét con tàu."

"Lại thêm một nhóm người đến, cũng là chính phủ, bọn họ ngăn cản Mạnh Nguyệt, song phương lâm vào bế tắc."

Chú thích:

Tích thủy bất lậu - 滴水不漏 [thành ngữ]: Một giọt nước cũng không để nhỏ ra ngoài; hình dung lời nói, việc làm vô cùng cẩn mật, không có chút sơ hở nào.

Binh lai tương đáng, thủy lai thổ yểm - 兵来将挡,水来土掩 [thành ngữ]: Nghĩa là khi binh đến thì dùng tướng để chặn, nước đến thì dùng đất lấp. Nó là phép ẩn dụ cho việc quyết định các biện pháp đối phó dựa trên tình huống cụ thể và tìm kiếm sự thật từ thực tế. Thường được dùng như một câu độc lập.

Gót chân Achilles (Gót chân A-sin): Ý chỉ điểm yếu "chết người" của ai đó trong các tình huống xảy ra trong cuộc sống. Tuy nhiên đằng sau câu này là một câu chuyện thần thoại Hy Lạp, mọi người có thể tìm đọc để tham khảo thêm nha.

Cận hương tình khiếp - 近乡情怯: Cảm giác rụt rè khi gần quê hương, ám chỉ việc xa nhà nhiều năm không liên lạc, thường dùng để diễn tả tâm trạng phức tạp của một người lang thang nhiều năm khi trở về nhà.



Tác giả có lời muốn nói:

Cảm ơn sự ủng hộ của các bạn!!!

Ngày mai tôi sẽ sửa đổi một chút 110 và 111 khi có thời gian, có thể có lỗi chính tả, xin hãy bỏ qua cho tôi!

Thời tiết dạo này càng ngày càng lạnh các bạn nhớ giữ ấm và chăm sóc bản thân nhé!

Canh gà trích lời hôm nay:

Bị từ chối nghĩa là điều gì đó tốt đẹp hơn đang chờ đợi bạn.