Trời Sinh Thích Em

Chương 7




Sau hôn lễ của Thư Diệu mấy ngày, trước khi xuất phát đi Viễn Thành, Kỷ Minh Nguyệt tới trường cao trung Đoan Thành một chuyến.

Cũng không phải là hoài niệm thanh xuân, mà là tới…

Tham gia buổi họp phụ huynh của Kỷ Hoài.

Kỳ thật dựa theo tính cách của Kỷ Minh Nguyệt, cô không có khả năng đồng ý tham gia với tư cách phụ huynh.

Nhưng mẫu hậu đại nhân lại biết rõ điểm yếu của cô, một câu “Con muốn tham gia họp phụ huynh hay đi xem mắt”, khiến cho Kỷ Minh Nguyệt mặt mũi xám xịt mà đi họp.

Ôi, cô thảm quá đi, cô là con mèo con cả thế giới không ai yêu.

Buổi họp phụ huynh của cao trung Đoan Thành được an bài vào ba giờ chiều thứ sáu, trừ ban cán sự lớp thì toàn bộ học sinh đều có thể về nhà sớm.

Tài xế của Kỷ gia đúng hai giờ chiều đã đưa Kỷ Minh Nguyệt đến cổng trường.

Chúc Cầm ngồi ở ghế phụ quay đầu nhìn Kỷ Minh Nguyệt: “Được rồi, đã tới, con xuống xe đi.”

Bà từ sớm đã hẹn chị em đi dạo phố, tiện đường để tài xế đưa Kỷ Minh Nguyệt tới trường.

“Mẹ.” Kỷ Minh Nguyệt dừng một chút, “Cách buổi họp còn một giờ.”

Chúc Cầm phất phất tay, ý bảo Kỷ Minh Nguyệt mau xuống xe: “Một giờ này con tìm tiệm trà sữa hay cà phê gì đó ngồi là được, không thì đi vòng vòng khuôn viên trường hoài niệm một chút, nói không chừng sẽ gặp được nhân duyên. Con xem xem, cũng có không ít phụ huynh tới rồi.”

Kỷ Minh Nguyệt xuống xe, đóng cửa.

… Đúng là có không ít phụ huynh đã tới, nhưng trừ học sinh của trường cao trung Đoan Thành phụ trách việc tiếp đón, phần lớn đều là những người tầm tuổi Chúc Cầm, mẫu hậu đại nhân của cô muốn cô gặp nhân duyên gì chứ?

Muốn cô cứu vớt mùa xuân cho đại thúc nào đó?

Muốn lấy cô ra chứng minh cho câu “Chỉ cần bảo dưỡng tốt sẽ có đối tượng trẻ”?

Nhưng hoàn toàn không đợi Kỷ Minh Nguyệt nói thêm cái gì, mẫu hậu đại nhân của cô đã rời đi, chỉ để lại cho cô khói xe.

Kỷ Minh Nguyệt: “…”

Dù sao thời gian còn sớm, Kỷ Minh Nguyệt dứt khoát đi dạo quanh trường.

Mười năm trôi qua, cao trung Đoan Thành đã tu sửa khu dạy học không ít, ngay cả bồn hoa nhỏ cũng được trồng thêm nhiều loại hoa trước đó cô không thấy.

Bảng vàng danh dự không khác mấy so với khi cô còn học ở đây, chỉ là thiếu niên luôn đứng hạng nhất mà cô ngưỡng mộ kia, đã được thay thế bằng một nữ sinh thanh thuần xinh đẹp.

Kỷ Minh Nguyệt nhìn những cái tên trên bảng vàng, thành công tìm được tên Kỷ Hoài ở vị trí thứ hai, nhịn không được mà nhướng mày.

Không tệ nha.

Lịch sử của bảng vàng này rất lâu đời, giống như từ lúc thành lập trường đến nay, nó vẫn luôn đứng ở chỗ này, mỗi lần sau kỳ thi tháng sẽ có ảnh của những học sinh đứng đầu được dán lên.

Mặt chính diện của bảng vàng được sơn lại thường xuyên, cho nên chẳng sợ thời gian đã lâu, nhìn qua thì vẫn mới mẻ như xưa.

Mặt sau thì lại không được như vậy, trường học cũng không bận tâm nhiều như thế, còn thường xuyên có học sinh viết viết vẽ vẽ lên, dần dà trở thành bảng để học sinh viết những lời tỏ tình.

Kỷ Minh Nguyệt vòng qua mặt sau, tinh tế nhìn tầng tầng lớp lớp chữ viết trên đó.

“YED cùng JXH muốn vĩnh viễn ở bên nhau!”

Kề tai nói nhỏ cùng nói chuyện nhỏ? Rất xứng đôi nha.

(Kề tai nói nhỏ: 咬耳朵 –yǎo’ěrduǒ)

(Nói chuyện nhỏ: 讲小话 – jiǎng xiǎo huà)

“MQ thích YW một vạn năm!!!”

Chim sẻ thích anh vũ? Chủ nghĩa phân biệt chủng tộc thực sự là vấn đề lớn đó.



(Chim sẻ: 麻雀 – máquè)

(Anh vũ: 鹦鹉 – yīngwǔ)



Kỷ Minh Nguyệt xem đến vô cùng vui vẻ, tự sáng tạo ra đủ loại tên, lại cảm khái thời cao trung quả nhiên làm con người ta hoài niệm.

Cô nhìn nhìn, đột nhiên thấy một chuỗi số ở góc.

Một dãy số dài, không có bất luận một chữ Hán nào, nhìn thực sự không hợp với những lời thổ lộ ở đây, thậm chí dường như đã được viết cách đây rất lâu…

2425032408101325.

Mười sáu chữ số.

Kỷ Minh Nguyệt vuốt cằm suy tư, bởi vì có số “0”, không có khả năng là bàn phím chín phím.

(Bàn phím chín phím: một bố cục bàn phím của Pinyin có chín phím chính. Trong chín phím chính không có số 0)

Hừm, người này sợ người khác biết mình viết gì vậy sao? Nếu như vậy sao không viết vào nhật ký.

Nhưng mà nói không chừng, có lẽ người được nhắc đến cũng hiểu dãy số này?

Người trẻ tuổi quả nhiên có suy nghĩ khác biệt.

Vào thời điểm suy nghĩ của Kỷ Minh Nguyệt dần đi xa, chuông điện thoại bỗng dưng vang lên, làm cô giật mình.

“Chị, chị đâu rồi! Mẹ nói chị đến từ sớm rồi, như thế nào mà em không thấy chị đâu?”

Kỷ Minh Nguyệt vỗ vỗ ngực, trấn an chính mình một chút: “Chị vừa đi dạo một chút, bây giờ sẽ đi qua.”

“Không phải chị đang hoài niệm đó chứ?” Kỷ Hoài hỏi.

“…”

Kỷ Hoài: “Chị, quả nhiên chị đã già rồi.”

“Chỉ có người già mới thường xuyên nhớ đến hồi ức thanh xuân. Những người đang ở độ tuổi thanh xuân như em, đều chỉ biết hướng về tương lai.”

Kỷ Minh Nguyệt: “Cút.”

“…”

Kỷ Hoài đột nhiên im bặt.

***

Bởi vì không chịu đi xem mắt, Kỷ Minh Nguyệt bị mẫu hậu đại nhân ném đi thành phố khác theo đúng nghĩa đen.

Đương nhiên, sự thật chứng minh, Kỷ Minh Nguyệt vẫn là con ruột.

Mẫu hậu đại nhân nhét vào vali của cô không ít đặc sản Đoan Thành, còn đi mua thêm quần áo giày dép cho cô.

Tuy rằng Đoan Thành cùng Viễn Thành kế nhau, đi cao tốc một giờ là đến.

Mang theo tình yêu nặng trĩu của mẹ, Kỷ Minh Nguyệt lên cao tốc đi Viễn Thành, kết thúc kỳ nghỉ ngắn ngủi của mình.

Với cái bằng tiến sĩ của một trường đại học thuộc top đầu nước Mỹ cùng lý lịch đầy ưu tú, Kỷ Minh Nguyệt đã thuận lợi nhận được lời mời làm giảng viên của đại học Viễn Thành.

Nhưng lúc này Kỷ Minh Nguyệt đến Viễn Thành, cũng không phải có thể trực tiếp nhậm chức.

Trên thực tế, những thủ tục này phải đợi đến tháng bảy, mà ba tháng trước đó này, Kỷ Minh Nguyệt phải đi giúp một giáo sư quản lý phòng thí nghiệm, hơn nữa còn chịu trách nhiệm về hướng dẫn hạng mục M-1.

Viễn Thành và Đoan Thành tuy liền nhau, nhưng đây mới chỉ là lần thứ hai Kỷ Minh Nguyệt tới đây.

Hơn nữa một lần kia là lúc còn nhỏ, cô đi theo ba đi công tác.

Sau khi đến trạm, cô kéo cái vali nặng trĩu, theo đám đông đi về phía trước, đang tính lát nữa sẽ gọi xe đi thẳng đến căn hộ kia.

Vừa đến cửa ga tàu, chuông điện thoại của Kỷ Minh Nguyệt vang lên.

Một dãy số xa lạ của Viễn Thành?

Cô do dự một chút, vẫn quyết định nghe máy.

“Alo? Xin hỏi có phải Kỷ Minh Nguyệt tiểu thư không?” Thanh âm rất nho nhã lễ độ.

Nho nhã lễ độ đến mức…

Nghe như tiếp thị.

Kỷ Minh Nguyệt im lặng hai giây, mở miệng: “Không mua phòng, không mua xe, không thiếu bảo hiểm, không cần quản lý tài sản, không có con, không còn đi học, thân thể khỏe mạnh không cần kiểm tra.”

Sau đó, lướt nhẹ đầu ngón tay, tắt máy.

Cô tiếp tục nhìn trái nhìn phải, lúc chuẩn bị gọi xe, điện thoại lại vang lên lần nữa

Vẫn là số điện thoại vừa rồi.

Còn là bám riết không tha.

Kỷ Minh Nguyệt nghĩ nghĩ, thôi vậy, thời điểm làm ăn khó khăn.

Tuy bản thân không có ý định giúp người ta kiếm sống, nhưng nghe người ta hoàn thành quảng cáo vẫn là có thể.

Cô nhấc máy.

Lần này, đối phương mở miệng trước, tốc độ rất nhanh, nói một hơi: “Xin chào Kỷ tiểu thư tôi là thư ký của Tạ tổng phụ trách đến đón cô không biết cô đã đến trạm chưa?”



Kỷ Minh Nguyệt: “…”

Cô lại lần nữa im lặng hai giây, thành tâm thành ý: “Không ngắt câu, mệt không?”

“…”

Haha, tại ai vậy?

Tuy nghĩ như thế, nhưng khi thư ký nhìn thấy Kỷ Minh Nguyệt, vẫn rất lịch sự.

Vừa giúp Kỷ Minh Nguyệt cất đồ vào cốp xe vừa nói: “Xin chào, Kỷ tiểu thư, cô gọi tôi là thư ký Phương là được, về sau sinh hoạt của cô có vấn đề gì có thể trực tiếp gọi điện cho tôi. Tạ tổng tuy bận nhưng đã dặn tôi chiếu cố tốt cho cô.”

Kỷ Minh Nguyệt gật gật đầu.

Tạ Vân Trì bận thì cũng rất bình thường, hơn nữa Kỷ Minh Nguyệt nói không rõ tâm tình của mình lúc này, dù sao mỗi lần nhìn thấy Tạ Vân Trì, tâm trạng đều có chút phức tạp.

… Hiện tại chỉ có thư ký của anh, Kỷ Minh Nguyệt càng thêm cảm xúc ngổn ngang.

Đại khái là thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại có chút mất mát khó nói.

“Cái kia, thư ký Phương.” Cô suy nghĩ một chút, “Tần suất Tạ tổng của anh ở căn hộ đường Trí Tri kia… Có cao không?”

Thư ký Phương khẽ cười cười, nói theo phân phó của Tạ Vân Trì: “Không cao.”

Anh bổ sung: “Tạ tổng chỉ ở đó khi công việc quá bận rộn.”

Kỷ Minh Nguyệt yên tâm, nói cảm ơn thư ký Phương, kéo cửa xe chuẩn bị ngồi vào.

Vừa mới mở cửa, chuẩn bị lên xe, ánh mắt trong lúc lơ đãng nâng lên.

“…”

Một giây cuối cùng, lý trí của Kỷ Minh Nguyệt quay lại, đem cái chữ “mẹ nó” không mấy văn minh nuốt ngược lại.

Nam nhân tuấn lãng âu phục thẳng tắp ngồi phía sau, trong tay cầm ipad, ngón tay dài lướt trên màn hình, có vẻ là đang làm việc.

Góc nghiêng đẹp đến mức người nhìn muốn hét chói tai, nhưng cái khiến Kỷ Minh Nguyệt muốn hét chính là…

Gương mặt này, cô thực sự rất quen thuộc.

Là khuôn mặt cô đã nhìn lén biết bao lần khi học cao trung, là bộ dáng mà nằm mơ cũng có thể tưởng tượng ra.

“Tạ, Tạ tổng.”

Tạ Vân Trì lúc này mới buông ipad trong tay, nhìn về phía cô.

Anh nhẹ nhàng cười cười, nhưng biểu tình cùng ánh mặt của anh lại nói cho Kỷ Minh Nguyệt biết, anh dường như không vui.

… Bởi vì xưng hô vừa rồi của cô.

Kỷ Minh Nguyệt dừng một chút, sửa miệng: “Tạ tiên sinh.”

Tổng tài tựa hồ vẫn không quá vừa lòng, nhưng lại cảm thấy so với vừa rồi tốt hơn một chút, gật gật đầu với cô.

“Ừm, lên xe đi.”

Tạ Vân Trì tạm dừng hai giây, nói ra cái xưng hô anh mới sửa mấy hôm trước: “Miêu Miêu.”

Mẹ nó.

Kỷ Minh Nguyệt vẫn là nhịn không được mà chửi thầm trong lòng, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía thư ký Phương.

Thư ký Phương quả không hổ là thư ký tổng tài của tập đoàn lớn, một giây liền hiểu được ánh mắt của Kỷ Minh Nguyệt.

Lễ phép lại cẩn thận, một chút sai lầm đều nhìn không ra: “Đúng vậy, Tạ tổng xác thực rất bận. Nhưng Tạ tổng nói, Kỷ tiểu thư là bạn cùng trường của Tạ tổng, cho nên dù bận như thế nào cũng phải bỏ thời gian ra đón tiếp cô, giúp cô đón gió tẩy trần.”

Đón gió tẩy trần?

Sẽ không phải cùng nhau đi ăn cơm nữa chứ?

Mới vừa suy đoán như vậy ở trong lòng, Tạ Vân Trì đã mở miệng: “Cậu ngồi cao tốc lâu như vậy hẳn là mệt rồi, đi về nhà trước đi.”

Kỷ Minh Nguyệt gật đầu như trống bỏi.

Đúng đúng đúng, là rất mệt mỏi.

Tạ Vân Trì ngữ khí nhàn nhạt: “Ngày mai sẽ mời cậu đi ăn cơm.”

Kỷ Minh Nguyệt tiếp tục gật đầu.

Đúng đúng đúng, ngày mai…

?

Vừa rồi Tạ Vân Trì nói gì cơ?

Tạ Vân Trì nhìn cô một cái: “Thần Thần dặn mình phải tiếp đón cậu thật tốt.”

Lý do rất đúng mực.

Kỷ · không thể phản bác · Miêu Miêu từ bỏ việc giãy dụa, ngồi vào trong xe, nói lời cảm ơn với chủ nhà.

Không biết có phải vì ngồi bên cạnh Tạ Vân Trì hay không, một người có dáng ngồi bình thường giống như không xương như Kỷ Minh Nguyệt, hiện tại lại ngồi thẳng tắp.

Mới vừa ngồi xuống không bao lâu, thanh âm tin nhắn Wechat vang lên.

Kỷ Minh Nguyệt trộm nhìn Tạ Vân Trì đang chăm chú vào ipad, nhanh tay lấy điện thoại từ trong túi ra.



Tuyệt không thể tả:【Miêu Miêu, cậu tới nơi chưa? Căn hộ mà Tạ nam thần an bài cho cậu như thế nào?】

Cách một cái màn hình điện thoại cũng cảm nhận được ngữ khí thích thú của Thư Diệu.

Moon:【Tới rồi, đang trên đường đi.】

Tuyệt không thể tả:【Hửm? Sao mình cảm thấy ngữ khí của cậu không giống bình thường?】

Tuyệt không thể tả:【Mình cũng không biết phải nói như thế nào, nhưng chắc chắn không phải Miêu Miêu thường ngày.】

Tuyệt không thể tả:【Chẳng lẽ Tạ nam thần đích thân đến đón cậu?】

“…”

Sao Thư Diệu lại không đi làm thám tử nhỉ?

Tuyệt không thể tả:【Không phải mình đoán trúng rồi chứ? Cậu được lắm nha Miêu Miêu, thế nào, có cùng nam thần hồi tưởng một ít chuyện xưa, nói cậu ấy nghe về thời thiếu niên điên cuồng của cậu không?】

Tuy rằng biết rõ Tạ Vân Trì sẽ không có khả năng nhìn lén điện thoại của cô, Kỷ Minh Nguyệt vẫn theo bản năng mà liếc anh một cái, sau đó dịch điện thoại lại gần mình hơn.

Lúc gõ chữ cùng thêm vài phần cẩn thận.

Moon:【Đừng nói nữa.】

Moon:【Mẹ nó chẳng lẽ mình lại không biết xấu hổ như vậy?】

Moon:【Người ta một chút ý tứ với mình cũng không có, nói ra mấy cái sự tình hồi đó, mình giấu mặt đi đâu được?】

Kỷ Minh Nguyệt càng nghĩ càng cảm thấy nguy hiểm, cả người càng thêm cẩn thận.

Tạ Vân Trì xuất phát từ ý tốt muốn cảm ơn cô, giúp cô rất nhiều, kết quả lại để anh biết hồi xưa mình yêu thầm anh lâu như vậy?

Thư Diệu vừa trả lời cái gì đó, Kỷ Minh Nguyệt đang chuẩn bị nhìn thử, lại nghe thấy thư ký Phương đang lái xe đột nhiên mở miệng.

Là hỏi Tạ Vân Trì.

“Tạ tổng, anh có cần tôi giúp dọn đồ ở vịnh Tinh Nguyệt không?”

Kỷ Minh Nguyệt dựng thẳng tai mèo nghe ngóng.

Vịnh Tinh Nguyệt, chính là tiểu khu nơi căn hộ ở đường Trí Tri tọa lạc.

Tạ Vân Trì cũng không ngẩng đầu: “Không cần, đêm nay tôi vẫn ở đó.”

Kỷ Minh Nguyệt: “???”

Người ở ngay bên cạnh, cô không dám trực tiếp hỏi chủ nhà của mình, uyển chuyển hỏi thư ký Phương ở phía trước: “Cái kia, không phải thư ký Phương nói Tạ tiên sinh chỉ…”

Mấy chữ “Ở vịnh Tinh Nguyệt lúc bận” còn chưa ra khỏi miệng, Kỷ Minh Nguyệt đã nghe thấy thư ký Phương trả lời câu hỏi của mình.

“Ừm, Tạ tổng hôm nay rất bận.”

“…”

Kỷ Minh Nguyệt trong lòng cả kinh, trượt tay, không cẩn thận ấn nghe đoạn voice chat Thư Diệu vừa gửi.

Một giọng nói cứ như vậy truyền đến trong không gian yên tĩnh.

“Miêu Miêu, sao mình lại cảm thấy Tạ nam thần không giống chủ nhà, mà là giống kim chủ của cậu?”

(Kim chủ: chỉ những nhà tài trợ cho nghệ sĩ trong giới giải trí, có thể tài trợ tiền và cũng có thể tài trợ cả quyền lực. Người được tài trợ sẽ làm theo yêu cầu kim chủ đưa ra. Mối quan hệ dựa trên lợi ích qua lại)

Tác giả có lời muốn nói:

Thư ký Phương: Ngại quá, kỳ thật tổng tài nhà tôi ngày nào cũng bận ^^