Trời sinh một đôi – Sunness

Trời sinh một đôi – Sunness - Chương 26




Kiều Nhân mất ba tiếng đồng hồ để làm xong kiểm tra sức khỏe toàn diện. Một tuần nữa sẽ có kết quả. Cô không phải người sốt sắng lo xa nên quên luôn việc này. Kiều Nhân chưa ăn trưa, cả người mệt đi không nổi nhưng vẫn nhớ qua xem tình hình của Chu Thừa Trạch thêm 1 lượt nữa. Tiêu Dương thấy cô đói đến như vậy bèn chở cô qua một tiệm sushi gần đó, ăn no là ưu tiên số 1.



Sau khi ăn uống no say, Kiều Nhân hớp từng ngụm trà đại mạch, não bộ bắt đầu khởi động lại, nghĩ xem nên sử dụng mấy ngày nghỉ phép này thế nào. Cô hỏi Tiêu Dương: “Mai anh có phải đi trực không?”



“Hôm nay và mai anh được nghỉ.”



Tiêu Dương nói xong lại cúi đầu ăn nốt miếng cá cuối cùng, chẳng mấy khi được dịp không thấy anh bổ sung câu “có thể bị gọi đến cục bất cứ lúc nào”. Vụ của Chu Thừa Trạch nói chung có chút đặc thù, phá được vụ này, cấp trên đã nói rõ là cho anh 2 ngày nghỉ, vậy nên nếu không vạn bất đắc dĩ thì sẽ không có ai phá rối 2 ngày phép này của anh.



Kiều Nhân có lẽ đã đánh hơi được ý tứ sâu xa của anh, chớp chớp mắt hỏi: “Chúng ta đi xe đến suối nước nóng ở thành phố C được không anh?”



Nói rồi cô bắt đầu bày ra một loạt lý dó, hai mắt sáng ngời, chẳng còn chút mệt mỏi nào nữa: “Vừa khéo cả hai chúng ta đều đã có một tuần vất vả, nên đi ngâm mình trong suối nước nóng một chút. Khu du lịch đó rất tốt, lần trước em đi cùng Hoàng Linh đã ở qua đêm rồi. Nước sạch, tiệc đứng cũng ngon nữa…”



Tiêu Dương rót thêm nước sôi vào ấm trà, nhanh chóng bắt được điểm mấu chốt trong chuỗi lý luận dài dằng dặc đó, liếc mắt một cái rồi vạch trần: “Em có thể nói thẳng là muốn đi ăn tiệc buffet.”



Cô lại càng cười tươi hơn: “Đừng có hùa với Hoàng Linh trêu chọc em chứ…”



Suối nước nóng đúng là một lựa chọn tốt để nghỉ dưỡng, cho dù giờ là giữa mùa hè. Tiêu Dương nhìn dáng vẻ chỉ tiếc không có đuôi để vẫy của Kiều Nhân, không đưa ra ý kiến gì thêm. Cuối cùng hai người quyết định làm theo đề nghị này.



Một tiếng sau họ đã thu dọn xong hành lý, xuất phát từ nhà đi suối nước nóng. Lúc lên xe Kiều Nhân mới nhớ ra phải nhắn tin cho Trần Mẫn Di nên vừa nhắn vừa giải thích: “Em nhắn cho Trần Mẫn Di báo ngày mai không đi làm.”



Đây là lần thứ hai trong ngày Tiêu Dương nghe thấy cái tên này, trong đầu lại hiện ra hình ảnh một người phụ nữ cao ngạo đứng trong hành lang bệnh viện, ánh mắt cô ta đầy địch ý. Anh xoay chìa khóa xe, làm như thuận miệng hỏi: “Cô ấy vẫn còn độc thân à?”



“Vâng ạ.” Kiều Nhân gật đầu, ngẫm ra thì các cô đều còn độc thân cả, “Con gái làm luật sư thường kết hôn với người trong ngành, số còn lại thường lựa chọn sống đơn thân. Cô ấy lại cực kỳ mạnh mẽ, tạm thời vẫn chưa tìm được người có thể nắm giữ trái tim mình.” Kiều Nhân giải thích ngắn gọn rồi bồi thêm một câu: “Không phải anh có ý gì với cô ấy đấy chứ?”



Tiêu Dương quay gò má về phía cô, thậm chí còn không thèm lườm cô qua gương chiếu hậu nữa, ném trả: “Nếu anh thấy hứng thú với cô ấy thì em cho rằng người hiện tại ngồi trong xe còn là em sao.”



Kiều Nhân cười tít mắt, vui vẻ thanh minh: “Kỳ thật em thấy mình cũng rất mạnh mẽ.”



“Ừ.” Anh thuận miệng đáp, lái xe ra khỏi tòa nhà, “Ít tiếp xúc thân mật với cô ấy thôi.” Anh nhìn người ngồi cạnh qua gương chiếu hậu, “Đừng nói với anh là em không nhận ra cô ấy có ý với em nhé?”



Kiều Nhân giật mình bởi câu chốt của anh, quay đầu hỏi: “Sao anh biết?”



Từ hồi đại học, Kiều Nhân đã sớm có cảm giác rằng Trần Mẫn Di thích cô. Có điều chuyện này nếu để lộ ra sẽ có ảnh hưởng không tốt. Trần Mẫn Di chưa từng làm điều gì quá đáng nên Kiều Nhân cứ giả vờ như không biết, đối xử với cô ấy khá tốt. Sau khi tốt nghiệp, hai người trở thành đồng nghiệp, đáng lẽ thân càng thêm thân nhưng kỳ thật lại vô hình trung có tầng khoảng cách. Điều này hai người đều ngầm hiểu nhưng không ai nói. Nhiều năm như vậy, đến Hoàng Linh còn không biết, sao Tiêu Dương mới gặp lần đầu đã nhận ra luôn nhỉ?



“Anh từng xử lý một vụ án giết người vì tình.” Tiêu Dương chuyên tâm lái xe, không mấy để ý cô, giải thích bâng quơ, “Nạn nhân là con gái, hung thủ cũng là con gái. Mối quan hệ kiểu này chưa được đa số người dân nước mình chấp nhận, dễ khiến đương sự trở nên cực đoan. Em chú ý nhiều hơn một chút.”



Chủ đề liên quan đến tính mạng, Kiều Nhân lắng nghe tương đối nghiêm túc. Cô gật đầu đồng tình: “Vâng ạ. Em và cô ấy đã làm việc nhiều năm với nhau, biết rõ cách giữ chừng mực.”



Thành phố C ở gần X, làng du lịch họ tới ở kề nơi tiếp giáp của hai thành phố, đi hết khoảng 1 giờ xe chạy. Tiệc buffet tính theo đầu người, mỗi người 200 tệ còn phòng ngủ thì tính theo phòng. Họ thuê một phòng đôi, cất đồ vào trong rồi đi thẳng ra suối nước nóng.




Kiều Nhân tới nơi trước, đứng ở phòng xông hơi đợi một lát khuôn mặt đã đỏ rực, may là đôi mắt cô ấy trong veo nếu không sẽ rất giống người say. Suối nước nóng phân thành hơn 10 bể tắm nhỏ khác nhau: bể nhỏ, bể trung, xa hơn chút nữa còn có bể lướt sóng. Cô kéo Tiêu Dương đi ra đi vào mấy bể liền, trừ khi quá đông người, không thì cô vừa thấy quảng cáo là có tác dụng trị liệu là lại vào ngâm thử.



Hai người họ đi qua đi lại thu hút sự chú ý của nhiều người. Cái chính là vì body của Tiêu Dương rất đẹp, mặt mũi tương xứng, Kiều Nhân thấy ngày càng nhiều phụ nữ liếc trộm Tiêu Dương thì dần dần không dẫn anh theo vào bể tắm có nhiều nữ trong đó nữa. Bể nhiều đàn ông cũng không dám đi, coi như là cô tự biết mình biết người, biết bản thân không phải mỹ nhân nhưng cũng là hàng tốt. Da trắng, thịt thà đầy đủ.



Vì thế sau khi ngâm mình trong bể được một lát, Tiêu Dương thấy cô rối rắm như vậy bèn dứt khoát dẫn cô qua giường đá ở bể bên cạnh.



Giờ đã hoàng hôn, vừa mới ở bể nước nóng hôi hổi ra ngồi trên phiến đá, gió chiều lành lạnh, thật sự rất thích. Kiều Nhân trải khăn tắm lên phiến đá để tránh bị cảm lạnh, cố gắng giữ tỉnh táo được một lát rồi cuối cùng thiếp đi.



Tiêu Dương ngồi cạnh cô, đắp thêm khăn tắm cho cô đỡ lạnh, canh cho cô ngủ. Một lát sau có nhân viên phục vụ mát xa đến hỏi khách có cần mát xa hay không. Nhân viên hầu hết là nữ, tay xách giỏ nhỏ, bên trong có vài chai tinh dầu.



Có lẽ vì nghe thấy giọng nói nhỏ nhẹ của các cô ấy, Kiều Nhân đột nhiên tỉnh giấc, kéo cánh tay Tiêu Dương dặn: “Lát nữa mấy cô ấy lại hỏi anh có muốn mát xa không, anh đừng đồng ý đấy.”




Tiêu Dương liếc cô, rõ ràng có ý câu dặn dò này rất dư thừa. Cô liền làm bộ buồn rầu: “Mắt anh đẹp như vậy, chỉ liếc bừa một cái cũng dụ dỗ được người khác rồi.” Sau đó còn bổ sung, “Muốn mát xa, buổi tối em làm cho.”



Một cô gái trẻ đi tới, mặt mũi sạch sẽ đường hoàng, chắc là làm thêm nhân ngày nghỉ, còn có chút e lệ. Cô đi qua chỗ Tiêu Dương và Kiều Nhân, cách xa những cô gái khác, nhìn qua Kiều Nhân, thấy cô đang ngủ thì có chút thất vọng, lại nhìn qua Tiêu Dương, do dự mãi mới hỏi: “Tiên sinh có cần mát xa không?”



“Không cần.” Tiêu Dương không cử động mắt, tiện tay kéo tấm khăn tắm bị trượt xuống của Kiều Nhân lên, bảo với cô gái, “Tôi đã có người mát xa cho rồi.”



Cô gái trẻ ngẩn người rồi đỏ mặt đi qua chỗ khác.



Kiều Nhân đang nhắm mắt giả ngủ, vì nén cười nên bả vai run lên.



Bữa tối ở nhà hàng buffet, hai người họ ăn no nê một bữa rồi đến phòng giải trí ngồi xem TV một lát mới về phòng. Kiều Nhân kiểm tra điện thoại thấy có 5 cuộc gọi nhỡ của mẹ nên tranh thủ lúc Tiêu Dương đi tắm thì gọi lại cho bà.



Vừa nghe máy, Thẩm Yến Phương đã mắng xối xả, sau đó hỏi: “Nha đầu chết tiệt kia, con đi đâu vậy? Sao không về nhà?”



Kiều Nhân trấn an bà, trả lời nửa thật nửa giả: “Buổi sáng không phải con đến bệnh viện thăm Chu Thừa Trạch sao, vừa lúc gặp bạn học cũ, chúng con rời bệnh viện thì cùng đi suối nước nóng ở thành phố C chơi.”



May mà Thẩm Yến Phương không hoài nghi, chỉ dặn dò cô chú ý an toàn, nói đến chính sự: “Xế chiều hôm nay có một người nước ngoài đến tìm con, có đưa thẻ cho mẹ xem, là người của đại sứ quán Mỹ tại Trung Quốc. Mẹ nói con không ở đây, anh ta không chịu nói tìm con vì việc gì, chỉ bảo mẹ nhắn với con, trong vòng 2 ngày tới, mời con đến đại sứ quán, có việc quan trọng cần thông báo.” Giọng bà có chút bất mãn và lo lắng, “Gần đây văn phòng các con lại nhận vụ án gì phiền toái à? Sao mà người của đại sứ quán lại tìm tới?”



“Đại sứ quán Mỹ tại Trung Quốc?” Kiều Nhân cũng cảm thấy kỳ quái, “Không ạ, gần đấy chúng con không có án ngoại giao.” Cô suy nghĩ trong chốc lát rồi bắt đầu lục lọi túi đồ, “Họ đến tìm con ở chỗ mẹ ạ? Vậy hẳn là dựa vào thông tin trong hộ khẩu để tìm con… Để lát nữa con tìm hiểu xem rồi sẽ báo cho mẹ biết.”



Hai người hàn huyên vài câu rồi cúp máy. Kiều Nhân tìm chiếc điện thoại cũ của mình. Nó vẫn còn pin, cô vừa mở máy thì có tin nhắn chưa đọc đến. Không phải từ đại sứ quán Mỹ mà từ một người bạn bên Mỹ của cô gửi. Cô đọc tin nhắn xong thì mặt trắng bệch: “Declan Garcia… Vượt ngục.”



P/s: Chương sau là đêm đầu tiên của hai người.