Lạc Bạch nhẹ nhàng ' bẹp' vào má Lệ Diễm rồi lùi lại, cậu ta điển hình là tâm dâm nhưng không có gan dâm, miệng thì bô bô tao khí, thật chất lại là xử nam ngây thơ.
Lệ Diễm khẽ 'tsk' một tiếng, dùng ngón tay cái vuốt nhẹ lên má bị hôn: "Chỉ có vậy?"
Lạc Bạch nghiêm túc: "Bảo Bảo, chúng ta chưa đủ tuổi!"
Lệ Diễm: "Em mười tám tuổi."
Lạc Bạch: " Anh còn chưa tới."
Lệ Diễm: "Được thôi."
Lạc Bạch vui vẻ muốn đi ngang qua Lệ Diễm, nhưng người sau lại nắm lấy cánh tay của cậu, khống chế cổ của cậu, đem kéo đến phía sau sô pha, cùng y sát mặt mà hôn.
Môi áp vào môi, cái lạnh chạm vào làm giảm đi một chút cái nóng như thiêu như đốt của tiết trời tháng Năm, nhưng cái nóng này đang từ từ bừng lên trong tim vẫn không hề giảm bớt.
Nhiệt độ của cánh tay quanh cổ cũng rất lạnh, khi chạm vào da thịt sẽ cảm thấy rất dễ chịu.
Lệ Diễm uống thuốc Đông y đã ba năm, độc tố trong cơ thể đã được loại bỏ hoàn toàn, nhưng thân nhiệt vẫn có vẻ thấp, chạm vào mùa hè rất dễ chịu.
Lạc Bạch khép hờ đôi mắt, nắm lấy cánh tay Lệ Diễm, dần dần bị nụ hôn say đắm đưa đến, đột nhiên cảm thấy choáng váng khi nhìn gương mặt xinh đẹp bạo kích ở gần, đột nhiên sinh ra cảm giác hôn mê.
không biết là vì nụ hôn hay vì ngoại hình.
Nụ hôn vừa dứt, Lệ Diễm dùng ngón tay xoa xoa đôi môi đỏ mọng của Lạc Bạch, hô hấp gần như bình tĩnh lại, liền vòng tay ôm lấy cậu, đưa cậu ra ngoài cửa.
" Chậm chạp thêm nữa, có thể bị muộn."
Lạc Bạch: " không chạy mười phút cũng không muộn."
Lệ Diễm: "Nghĩ cũng đừng nghĩ."
Lạc Bạch: "Ai." Số khổ.
Còn một tháng rưỡi nữa là đến kỳ thi tuyển sinh đại học, lần này đến lượt Lạc Bạch và Lệ Diễm thi đại học.
Cả hai đều rất nhàn nhã, không lo lắng về kỳ thi tuyển sinh đại học cũng như về kinh doanh, và nhà trường cũng coi hai người như
Đặc biệt là Lạc Bạch, hiệu trưởng tin tưởng Lạc Bạch có thể đạt trong kỳ thi là Trạng Nguyên cấp quốc gia,để ông nở mặt.
Năm ngoái, Lạc Ngân đứng thứ ba cả nước, là Thám Hoa, hai năm trước Thị Nhât Trung mang tiếng gian lận trong kỳ thi tuyển sinh đại học, hiện đã được kéo lên rất nhiều.
Chưa kể Thám Hoa, tỉnh Nam Việt của họ có thể làm một Trạng Nguyên đứng trong top mười cả nước thì việc thắp hương hẳn là một điều tốt.
Và thầy hiệu trưởng Thị Nhat Trung cũng cầu mong Lạc Ngân có được tỉnh Nam Việt Trạng Nguyên, vào top 10 cả nước không phải là mơ ông cũng có thể mơ tới.
Có ai ngờ rằng giấc mơ đẹp đẽ này không cần thực hiện, nó sẽ hiện thực hóa ngay trước mắt.
Khi kết quả thi tuyển sinh đại học công bố xuống, thầy hiệu trưởng đang ngồi trong phòng làm việc, nghe tin nhắn chúc mừng và hàng loạt lời căn dặn của Phòng Giáo dục tỉnh Nam Việt, thành phố Trường Kinh Văn Giáo Cục, ông vẫn còn choáng váng, day dứt. rất lâu khi ông ấy bật khóc vì sung sướng.
Một Lạc Ngân, một Thám Hoa quốc gia, vinh quang của Thị Nhất Trung sẽ kéo dài thêm mười năm nữa.
Và ông sẽ là hiệu trưởng xuất sắc nhất trong lịch sử trường Thị Nhị Trung!
Bởi vì Thị Nhất Trung không chỉ có Lạc Ngân, mà còn có Lạc Bạch là Thần Tài.
Cảm ơn hiệu trưởng đã cho Lạc Bạch rất nhiều tự do trong ba năm qua, có thể mời cậu ấy trong những ngày nghỉ, thường xuyên vắng trường đi công tác cũng không sao, đều theo Lạc Bạch.
Như thế, Lạc Bạch mới không nghĩ lấy muốn chuyển trường.
Mặc dù có mấy vị giáo viên phàn nàn, nhưng vì bọn họ sợ rằng Lạc Bạch sẽ hủy hoại tương lai của hắn.
Nhưng hiệu trưởng hiểu rằng Lạc Bạch học hành sa sút, tương lai tươi sáng, Thị ủy thư đã đích thân gọi điện dặn dò không được gây quá nhiều áp lực cho Lạc Bạch.
Cũng may Lạc Bạch chưa bao giờ đi học muộn hay nghỉ học, căn bản là có việc gì cũng xin nghỉ phép, cũng rất kính trọng thầy cô, quan trọng nhất là học lực của cậu ấy thuộc loại tốt nhất, không bao giờ bị kéo xuống vị trí đầu tiên.
Hiệu trưởng đã từng nhìn thấy Lạc Bạch ở bên ngoài, thấy cậu ta còn cầm theo tờ giấy thi khi tham gia phòng Thương mại, hết lần này đến lần khác lấy ra làm bài, cảm động rơi nước mắt.
Đây... đây là một học sinh ngoan, rất tự giác!
Một cậu bé ngoan, vừa thông minh lại vừa ham học hỏi như vậy, chẳng lẽ không có lý do gì mà không đỗ Trạng nguyên?!
Cho nên, hiệu trưởng Thị Nhất Trung hoàn toàn nuôi tham vọng.
Lúc trước ngay cả Trạng Nguyên tỉnh cũng phải nhìn kỹ, nhưng bây giờ tham vọng nhảy lên mấy bước, nhìn chằm chằm thẳng vào quốc gia Trạng Nguyên.
Trên thực tế, không chỉ có hiệu trưởng Thị Nhat Trung nhìn chằm chằm vào cậu ta, mà một số người của Phó Phòng Văn hóa Giáo dục và Sở Giáo dục cũng đang nhìn chằm chằm vào cậu ấy.
Lạc Ngân thực sự là người khơi nguồn cho tham vọng của việc này, cộng thêm Lạc Bạch thông minh đến mức có thể viết đồ dùng dạy học, một Trạng Nguyên thì chẳng là gì, đúng không?
Tựu chung lại, đến lượt họ khoe khoang về tỉnh Nam Việt!
Trường Kinh đại hiệu trưởng cũng nhìn chằm chằm, không chỉ nhìn chằm chằm, thỉnh thoảng còn gọi điện thoại xúc cảm mà khóc.
Chàng béo nặng 200 cân tha thiết dường như một cô gái bị người yêu bỏ rơi, vừa thương tiếc vừa mong đợi: "Anh à, anh nhất định sẽ đến với Trường Kinh của em, đúng không?"
Lạc Bạch: "Lý tưởng vi khuẩn gốc cùng La lão gia đều là ở Trường Kinh, cho nên sẽ đi."
Đối với Lạc Bạch, những trường đại học trọng điểm như Đại học Yên Kinh cũng không hấp dẫn lắm, chỉ cần La lão gia và căn cứ tu luyện thí nghiệm trọng điểm còn ở Đại học Trường Kinh, cậu sẽ lựa chọn đi đến Trường Kinh đại học.
hiệu trưởng đại học Trường Kinh cảm động đến mức lại bật khóc: " em trai à, may mắn là được biét em là phúc ba đời anh.Ngươi nhưng tuyệt đối đừng lừa gạt ca, trái tim anh mỏng manh, không chịu được kích thích. phải hứa với anh Nhất định phải vào Trường Kình Đại của anh với danh hiệu Trạng nguyên cả nước, hả? "
Lạc Bạch chống lại ý muốn cúp máy và ý nghĩ cắt đứt quan hệ với huynh đệ hờ này, để không chọc tức Trường Kinh đại hiệu trưởng, cố gượng cười: "Làm được, không có vấn đề."
Trường Kinh Đại hiệu trưởng còn muốn nói điều gì, Lạc Bạch tranh thủ thời gian nói láo có việc rồi cúp điện thoại.
Lệ Diễm đưa cho cậu một chai nước trái cây đã vắt: "Trường Kinh đại?"
( Đại học Trường Kinh)
Lạc Bạch gật đầu: "Lạc Ngân đi nước ngoài, nhưng cũng không có chọc tức hắn, thỉnh thoảng lại tới nhắc nhở em, chỉ sợ em bỏ chạy."
Khi Lạc Ngân còn là học sinh năm nhất trung học, Trường Kinh đại hiệu trưởng đã nhìn chằm chằm cô và muốn bắt cóc cô đến trường của mình.
Quỷ mới biết Lạc Ngân lựa chọn xuất ngoại sau kỳ thi tuyển sinh đại học, tràn đầy kỳ vọng để mà thất bại, Trường Kinh đại hiệu trưởng bị kích thích vô cùng mà nhìn chằm chằm Lạc Bạch.
Lạc Bạch run run thân thể: " Em cũng không có cảm thấy phiền, chính là sợ hắn 'Anh anh anh'."
Thật là, tên béo chết 200 cân 'bang bang 嘤' trước mặt, lúc nào cũng nói giọng điệu ai oán, thực sự đôi khi không kìm được mà muốn bò theo đường dây điện thoại mà làm chết hắn.
Lệ Diễm: "Lần sau để tôi tiếp."
Lạc Bạch: " Anh?" Suy nghĩ một chút, Trường Kính đại hiệu trưởng có vẻ khá sợ Lệ Diễm, vì vậy gật đầu: "Được."
Lệ Diễm uống hai ngụm nước trái cây, đột nhiên nói: "Mua tủ lạnh khác."
Lạc Bạch không ngẩng đầu mà lên tiếng: "Không nhét được."
Cách bố trí phòng của tòa nhà kiểu cũ này hơi hẹp. Ngôi nhà mà Lệ Diễm mua là một căn nhà hai phòng ngủ và một phòng khách, rộng khoảng 70m2, phòng ngủ thứ hai hiện đã được chuyển thành phòng làm việc, và phòng khách đã mua rất nhiều đồ dùng gia đình.
Mặc dù được sắp xếp ngăn nắp và trông sẽ không lộn xộn nhưng hai chiếc máy chạy bộ đặt sau đã khiến căn nhà trông hơi chật, nếu mua thêm một chiếc tủ lạnh nữa thì sẽ không còn chỗ để đặt.
Lạc Bạch: "Tại sao lại mua tủ lạnh?"
Lệ Diễm liếc cậu một cái: "Tủ lạnh có đầy sữa của em, viên canxi, rau củ. Tầng dưới toàn là xương heo, không có chỗ cho hoa quả."
Lạc Bạch biện bạch: "Vậy thì mua đi, nhưng không có chỗ để."
Lệ Diễm: "Nhà bên cạnh không có, đi qua sửa sang lại."
Căn nhà bên cạnh trước đây là của Lạc Kim và Lạc Ngân, hiện tại cả hai đều đã tốt nghiệp, không còn lý do gì phải sống ở đó, nên Lệ Diễm định mở cửa cải tạo, bao gồm cả căn nhà mà y đang ở hiện tại.
Ngôi còn lại vốn là của một ông thầy thuốc xưa, nay đã về Hương Giang, thỉnh thoảng mới về đây nên căn nhà vẫn để dành cho ông.
Kinh tế Thành Phố Trường Kinh đang phát triển nhanh nên giá nhà ngày càng tăng cao, nhất là khi khu thương mại đang được xây dựng gần khu vực này thì giá nhà tăng chóng mặt.
Tòa nhà cuối cùng trong cộng đồng, vì môi trường đẹp và yên tĩnh, vẫn là một phòng học khu, gần với Thị Nhất Trung.
Vì vậy, rất nhiều người đều ưa thích tòa nhà này, các phòng ở tầng trên và tầng dưới lần lượt được bán lại, chỉ có Lệ Diễm và Lạc Bạch luôn sống ở đó, họ chưa bao giờ nghĩ đến việc chuyển ra ngoài hay mua một dãy phòng khác.
Lạc Bạch nghĩ đến điều này, vì vậy nói: "Chúng ta sắp tốt nghiệp, nếu tiếp tục ở chung, giao tiếp với nhau sẽ rất bất tiện......"
Lệ Diễm dừng một chút, hỏi cậu: " Em muốn dọn ra ngoài?"
Lạc Bạch: " không muốn." ở nhà hơn hai năm, môi trường và bầu không khí rất tốt. " Em thuận miệng nói mà thôi
Dù sao thành phố Trường Kinh trong tương lai sẽ mở tàu điện ngầm, hiện tại tuyến xe buýt cũng dần hoàn thiện, y cũng đã thành niên, sau khi thi đại học sẽ lấy bằng lái xe, mua ô tô.
Lệ Diễm: "Vậy thì bàn bạc sửa nhà."
Lạc Bạch: " Anh cứ quyết định, em không có ý kiến."
Lệ Diễm: "Tốt, đến lúc đó đem bản thiết kế đưa cho em nhìn."
Lạc Bạch gật đầu, xem như đáp lại.
"Nhân tiện," Lệ Diễm phảng phất như lơ đãng nói: "Những tòa nhà theo phong cách Romanesque ở khu Thành phố Trường Kinh Kim Cảng sẽ bị phá bỏ."
Lạc Bạch: "Kia tòa nhà bán buôn quần áo?"
Nơi đó là nơi Chu Hạo Hải kéo Lạc Bạch đi gặp việc đời, nhưng Lạc Bạch đã gọi điện báo cảnh sát và tống những tên côn đồ đó vào tù.
Hai năm trước, khu vực Kim Cảng được coi là một trong những khu vực phát triển nhất ở thành phố Trường Kinh, nhưng đã giảm mạnh trong hai năm qua.
Ở đó có rất nhiều quán bar, vũ trường giờ lụi tàn, không khách.
Còn đối diện có một khu rộng lớn tòa nhà theo phong cách La Mã cổ đại, hiện tại có tin tức sẽ bị phá bỏ, Lạc Bạch cũng không quá kinh ngạc.
Lệ Diễm nhìn chằm chằm ly nước màu đỏ cam, ánh mắt thâm thúy.
Khu phức hợp tòa nhà theo phong cách Romanesque bị phá bỏ vào năm 1994, và cuộc đấu thầu được tổ chức vào cuối năm 1994. Doanh nghiệp Lệ thị đã trúng thầu và khởi công xây dựng tòa nhà tài chính đầu tiên ở thành phố Trường Kinh vào năm 1995.
Bây giờ xí nghiệp Lệ thị đã chết từ lâu, và khu phức hợp Romanesque đã bị phá bỏ một năm trước đó.
Lệ Diễm tâm tình kỳ quái, rất tốt.
Điều này đồng nghĩa với việc Lệ thị kinh doanh đã thực sự trở thành dĩ vãng, người của Lệ gia mỗi người một ngả, không gượng dậy nổi nữa.
Sự khốn khổ của kẻ thù là nguồn vui của Lệ Diễm.
"Tôi nghe nói thành phố Trường Kinh dự định khởi động dự án Quốc Mậu."
Đời trước, khu đất Kim Cảng được xây dựng thành tòa nhà tài chính, đời này lại bị thay thế bằng công trình Quốc Mậu.
Lạc Bạch có chút kinh ngạc: "Quốc Mậu đại hạ?"
Trong sách gốc, có vẻ như nơi đó không phải là Quốc Mậu Đại Hạ, mà là một tòa nhà tài chính.
Nhưng bây giờ sự phát triển của thành phố Trường Kinh đã vượt xa ban đầu, nên việc đổi thành Quốc Mậu Đại Hạ là điều bình thường.
Sau khi Quốc Mậu Đại Hạ hoàn thành, khu vực Kim Cảng nhất định sẽ hình thành một khu thương mại mới và Quốc Mậu Đại Hạ là trung tâm của khu thương mại.
"Điều này nhằm biến toàn bộ khu vực Kim Cảng trở thành trung tâm kinh tế của trung tâm thành phố Trường Kinh."
"Chính là như vậy, tin tức vẫn chưa truyền ra ngoài."
Lạc Bạch: "Ai có thể trúng thầu này? Không có 1 tỷ cũng không dám đụng vào." Ngừng một chút, cậu kinh ngạc nhìn về phía Lệ Diễm: "Ý của anh là?"
Lệ Diễm thái độ lập lờ nước đôi: "Đáng giá đầu tư.".