Trời Sáng, Em Sẽ Về

Chương 14




Cố Trì ngồi vào xe, mặt lạnh như băng không nói lời nào.

Tài xế cẩn thận hỏi: “Giáo sư Cố, đi đâu ạ?”

“Về nhà.” Cố Trì nói.

Tài xế lái xe trên đường. Cố Trì lấy điện thoại, gọi cho Hà Ngọc, một lát sau điện thoại kết nối: “Alo.”

“Hôm nay cô đến nhà cũ của tôi.” Cố Trì dùng câu khẳng định.

“Cô ta nói với anh à? Các cô gái trẻ bây giờ thật là không giữ chữ tín.” Hà Ngọc nói ở đầu dây bên kia.

“Chuyện của tôi liên quan gì đến cô? Cô lấy tư cách gì đến tìm cô ấy?” Cố Trì cười lạnh một tiếng chế giễu.

“Lấy tư cách là người theo đuổi tôi hai mươi mấy năm mà không theo đuổi được, hay là lấy tư cách tự cho mình là bạn gái dự phòng của tôi?”

“Cố Trì, tôi nghĩ anh cần bình tĩnh lại, đừng nói những lời thiếu suy nghĩ.”

“Là tôi thiếu suy nghĩ hay là cô không biết xấu hổ?!” Cố Trì cười lạnh.

Hà Ngọc, có một câu tôi đã nói với cô rất nhiều lần, hôm nay tôi nói lại lần nữa, tôi với cô là không thể!”

“Nhiều năm như vậy tôi mặc kệ cô đuổi đi những người phụ nữ có ý với tôi, không phải vì tôi thích cô, mà là tôi không muốn bị họ làm phiền!” Cố Trì nói xong không ngừng trong một giây đã cúp điện thoại, anh nhìn chằm chằm phía trước, lòng mãi không yên.

Anh hít thở sâu vài lần, mới khiến mình bình tĩnh lại. Anh đã lâu rồi không cảm thấy tức giận như vậy, những năm qua anh nghĩ rằng mình gần như đã thành Phật, không ngờ rằng lại vì một câu chia tay của Giang Thiến Hề mà buồn bã mất kiểm soát như vậy.

Cố Trì nhắm mắt lại, mệt mỏi dùng tay che mắt. Cô nói năm đó là cô theo đuổi anh? Đúng là đồ ngốc, đến giờ vẫn không biết, nếu anh không muốn, cô làm sao có thể theo đuổi anh.

Xe tiếp tục chạy về phía trước, cảnh vật trên đường không ngừng lùi lại phía sau, trí nhớ của Cố Trì cũng điên cuồng trở về quá khứ…

Khi Cố Trì đỗ đại học, anh mới mười sáu tuổi, lúc đó chiều cao của anh mới đạt 1m73, và cô gái miền Bắc Giang Thiến Hề cao 1m70, nhìn qua cũng không khác mấy. Dù anh không cao, nhưng chỉ số thông minh của anh luôn cao, anh học trong chương trình đại học liên thông sáu năm tốt nhất của trường y, còn Giang Thiến Hề chỉ đủ điểm đỗ vào trường truyền thông bên cạnh.

Dù Cố Trì đã rất cố gắng giúp đỡ Giang Thiến Hề suốt cả cấp ba, nhưng không thể kéo theo cô bạn học kém cỏi này, vốn không thông minh, chỉ dựa vào các điểm kiến thức mà anh cho, cố gắng học thuộc mới giữ được thành tích. Nhưng không ngờ rằng vào học kỳ cuối lớp 12, cô lại rơi vào tình yêu thầm lặng vô bổ, suốt ngày mơ mộng về một bạn nam cùng lớp, may mà cậu bạn đó không hiểu được.

Sau khi thi đại học xong, Cố Trì vào đại học vẫn nghĩ đến chuyện này mà không vui, thậm chí không muốn gặp cô, nhưng cô dường như hoàn toàn không tự giác rằng mình đã làm anh bực mình, suốt ngày đến trường anh.

Lúc đầu anh còn nghĩ cô cũng giống mình, là nhớ anh, không thể rời xa anh.

Khi anh luôn giữ khuôn mặt lạnh lùng hỏi cô lại đến làm gì, Giang Thiến Hề luôn cười toe toét nói: “Tất nhiên là vì đồ ăn ở trường cậu ngon mà! Rẻ lại còn nhiều! Một suất bò bít tết tám tệ có miếng to như vậy lại còn thêm một quả trứng chiên! Còn có mì Ý nữa! Trường mình không có!”

“Nhà ăn của trường trọng điểm đúng là tốt hơn trường bình thường! Năm đó mình đúng là nên học chăm chỉ! Thi cao thêm mấy điểm nữa!” Giang Thiến Hề tiếc nuối nói.

Cố Trì nhìn cô với vẻ khinh bỉ, sau đó lấy thẻ cơm ra: “Bây giờ mới biết à, muộn rồi.”

Nhưng cuối cùng cô đã nhận ra mình sai, điều đó cũng đáng để anh mua cho cô một suất bò bít tết.

“Cố Tiểu Trì thật là đáng yêu.”

Giang Thiến Hề thấy anh quẹt thẻ cơm, vui vẻ khen anh. Hai người bê đ ĩa bò bít tết đến bàn, Giang Thiến Hề lại ghé sát nói bí mật.

“Hơn nữa, trường cậu là trường y, nếu mình tìm được bạn trai ở đây, không phải là quá hời sao!”

Lòng Cố Trì chợt lạnh, lại đến nữa.

“Nam sinh trường mình thì có gì tốt? Sau này phần lớn sẽ là bác sĩ, bận chết đi được.” Cố Trì hỏi.

“Bác sĩ tốt mà! Con gái nào chẳng thích bác sĩ? Mặc áo blouse trắng rất đẹp trai!”

Giang Thiến Hề thấy mặt Cố Trì không vui, cô vội vàng nịnh nọt: “Cố Tiểu Trì sau này làm bác sĩ cũng chắc chắn rất đẹp trai!”

Cố Trì tức giận gắp miếng bò bít tết trong đ ĩa cô bỏ vào đ ĩa mình: “Ăn cơm của mình nhiều lần như vậy còn không biết mìnhi học gì? Mình học chuyên ngành sinh học y dược, sau này không thể làm phẫu thuật và chữa bệnh, công việc chính của mình là nghiên cứu và kiểm tra thuốc.”

“À, sau này cậu không làm bác sĩ à?”

Giang Thiến Hề luôn nghĩ rằng Cố Trì sau này sẽ làm bác sĩ, cô nhìn anh một cái nói, “Đôi tay đẹp thế này mà không cầm dao phẫu thuật thì thật tiếc.”

Cố Trì đột nhiên được khen, lòng vui vẻ, anh mím môi nói: “Cả ngày không biết nghĩ gì.”

Giang Thiến Hề vội vàng cười lấy lòng, lại gắp miếng bò bít tết trở lại, vừa ăn vừa nhìn quanh: “Con trai trường cậu nhiều thật, không giống trường mình toàn là con gái, đúng là nên tổ chức một buổi gặp gỡ, giải quyết vấn đề độc thân lẫn nhau.”

“Cậu vào đại học là để yêu đương phải không?” Cố Trì khó chịu hỏi.

“Đương nhiên rồi, lên đại học mà không yêu thì khi nào yêu? Mình nghe nói một khi bước ra ngoài xã hội thì vòng tròn kết bạn sẽ nhỏ lại! Lúc đó không tìm được bạn trai, đều phải nhờ mai mối. Mình phải tranh thủ, lỡ sau khi ra trường không tìm được thì rắc rối to.”

Cố Trì mím môi, không nói lời nào, anh cắt miếng bò bít tết thành từng miếng nhỏ. Giang Thiến Hề lại bí mật gọi anh: “Này, Cố Trì, cậu xem anh đẹp trai bên cạnh, cậu nói xem anh ấy có phải là học ngành y không? Sau này anh ấy có trở thành bác sĩ không?”

“Mình làm sao mà biết?!” Cố Trì tức giận đáp lại.

“Đúng vậy, để mình đi hỏi xem.”

“Này…”

Cố Trì còn chưa kịp ngăn, Giang Thiến Hề đã cầm đ ĩa thức ăn ngồi xuống trước mặt cậu trai đẹp đẽ đó, mỉm cười rạng rỡ nhìn cậu. Cậu trai bị cô gái xinh đẹp đột nhiên xuất hiện trước mặt làm cho lúng túng, Giang Thiến Hề nói chuyện với cậu ta vài câu đã dễ dàng xin được số điện thoại.

Giang Thiến Hề cầm số điện thoại, mặt mày rạng rỡ trở về bên Cố Trì, cô đắc ý nói: “Ha, mình đẹp mà, xin số điện thoại dễ như chơi.”

“Giang Thiến Hề, cậu đến trường mình chỉ để làm mấy chuyện vô vị này sao?” Cố Trì tức giận đến mức sắp không giữ được hình tượng nữa.

“Này, cậu tức cái gì chứ? Lần sau cậu cũng đến trường mình xin đi, trường mình có nhiều cô gái xinh lắm.”

“Mình không cần! Sau này cậu cũng đừng đến trường mình nữa!” Cố Trì nói xong, sau đó bưng đ ĩa thức ăn đặt vào chỗ thu hồi, không quay đầu lại mà đi thẳng.

Giang Thiến Hề bị bỏ lại phía sau, cô có chút bực bội gãi đầu, không hiểu tại sao Cố Trì lại giận. Anh chàng này đúng là nóng tính.

Đến tuổi rồi, cô muốn tìm bạn trai thì sao? Là đồng hương không giúp đỡ, còn cản trở. Mấy cô bạn trong ký túc xá đều được các đồng hương giúp giới thiệu bạn trai.

Cố Trì cuối cùng hiểu rằng, Giang Thiến Hề mỗi tuần đến trường tìm anh, không phải vì nhớ anh, mà là muốn đến trường y nổi tiếng này để tìm bạn trai tương lai là bác sĩ.

Dù thông minh như Cố Trì cũng không ngờ rằng Giang Thiến Hề lại có ý đồ thấp kém, đầy những suy nghĩ vô sỉ và tệ hại như vậy, suốt ngày chỉ nghĩ đến chuyện yêu đương!

Cậu thiếu niên Cố Trì tức giận, bắt đầu không thèm quan tâm đ ến Giang Thiến Hề, không trả lời tin nhắn của cô, lạnh nhạt khi nghe điện thoại của cô, không nhận lời mời của cô. Cố Trì nghĩ rằng Giang Thiến Hề sẽ nhận ra và qua xin lỗi.

Kết quả là Giang Thiến Hề vào đại học, không cần thi xếp hạng nữa, tất nhiên cũng không cần phải cầu cứu vị học sinh xuất sắc này, anh chàng xuất sắc này đã bị cô quên mất.

Lúc này, Cố Trì đã gần mười bảy tuổi, trong lòng cũng hiểu rằng mình thích cô gái lỳ lợm, ngày ngày bám lấy anh gọi là anh, xin anh chỉ bài này rồi.

Không thể cứ để mọi chuyện như vậy nữa, nhìn thái độ tích cực tìm bạn trai của cô, có lẽ không đầy một học kỳ, cô sẽ dẫn bạn trai đến gặp anh. Dù sao thì cô cũng khá xinh đẹp.

Cố Trì suy nghĩ một lúc, đầu tiên gọi cho Giang Thiến Hề, hẹn cô đến trường anh ăn bò bít tết. Giang Thiến Hề còn nhớ chuyện Cố Trì lần trước giận dỗi, giọng có chút không vui: “Không phải cậu bảo mình đừng đến trường cậu nữa sao?”

“Hôm đó chỉ là nói lẫy thôi, sao cậu lại tin thật?” Cố Trì nhẹ nhàng dỗ dành qua điện thoại.

Giang Thiến Hề không vui hỏi: “Mình làm gì mà cậu giận?”

“Cậu xin số điện thoại người khác lung tung! Cậu không biết cậu ta là người như thế nào đã xin số điện thoại, lỡ cậu ta là người xấu thì sao?”

“Học sinh trường cậu có thể xấu đến đâu chứ?”

“Biết người biết mặt nhưng không biết lòng.”

“Hứ. Mình chỉ xin số điện thoại, sau này còn phải xem xét kỹ càng, cậu nghĩ mình ngốc sao?”

“Được, mình biết rồi. Nếu cậu thật sự muốn quen một người sau này làm bác sĩ, mình sẽ giới thiệu cho cậu.”

“Thật không?” Giang Thiến Hề vui mừng nói.

“Cậu thật sự giúp mình giới thiệu sao?!”

“Thật, mình chắc chắn sẽ giới thiệu cho cậu một người vừa học giỏi vừa phẩm chất tốt.” Cố Trì hoàn toàn đồng ý, nói sẽ chọn lựa từ các bạn học của mình.

Giang Thiến Hề nghe thấy vậy tất nhiên vui mừng, thậm chí còn mặt dày bổ sung thêm một điểm: “Phải đẹp trai nữa, xấu mình không thèm, chiều cao cũng phải cao!”

“Biết rồi.” Cố Trì bực bội đáp.

Cố Trì học suốt lên đến đây, luôn nhỏ hơn các bạn nữ trong lớp hai ba tuổi, chiều cao và ngoại hình cũng nhỏ nhắn, nên cơ bản không có cô gái nào bày tỏ thích anh. Khi học trung học, nửa lớp con đều thích Trương Lạc Ngư, thường xuyên có người gửi thư tình cho cậu ta, Giang Thiến Hề cũng từng viết, nội dung ngây ngô đến mức Cố Trì muốn xé ngay tại chỗ.

Nhưng cũng vì có quá nhiều người gửi thư tình, Trương Lạc Ngư đều ném hết, không xem của ai cả.

Cố Trì nhìn vào gương, nhìn khuôn mặt của mình, rất non nớt, vẫn như học sinh trung học, và chiều cao cũng không đủ. Cố Trì ước tính, mình ít nhất phải phát triển thêm hai năm nữa mới đủ tiêu chuẩn chọn bạn trai của Giang Thiến Hề.

Ừm, anh phải kéo dài hai năm, không để cô tìm bạn trai.

Vì vậy, Cố Trì lên kế hoạch chi tiết, bắt đầu bổ sung kiến thức từ các phim thần tượng, cẩm nang tình yêu, các loại chàng trai mà con gái thích nhất, những khoảnh khắc làm rung động trái tim con gái, v.v.

Cố Trì theo những gì học được, đầu tiên khôi phục liên lạc với Giang Thiến Hề, mỗi tuần vẫn mời cô đến trường ăn cơm, thường xuyên tặng cô đồ ăn ngon, các dịp lễ, sinh nhật cũng giả vờ không ý tặng cô những món quà nhỏ mà con gái thích, đồng thời ở bên cô ngăn cản mọi chàng trai có ý định với cô. Mọi người đều bị anh đánh giá thấp kém, không phải trường không tốt thì cũng là chiều cao không đủ, hoặc nói với cô: “Cậu chờ chút, mình quen một đàn anh rất tốt, dạo này mình bận, tháng sau mình sẽ giúp cậu hẹn.”

“Thật không? Vậy thì tốt quá, con trai trường cậu chắc chắn là xuất sắc nhất! Mình đợi!”

Giang Thiến Hề mở to đôi mắt lấp lánh, tin tưởng nhìn Cố Trì. Cứ như vậy, Giang Thiến Hề bị những anh khóa trên cậu khóa dưới không có thật của Cố Trì kéo dài rất lâu. Tất nhiên, trong suốt thời gian ngăn cản cô tìm bạn trai, anh cũng không tỏ tình, càng không bộc mình thích cô, nếu không sẽ có khả năng bị từ chối tới năm mươi phần trăm. Cố Trì theo đuổi sự chính xác tuyệt đối, anh không vội vàng thực hiện bài kiểm tra tình yêu này.

Anh chuẩn bị kỹ càng, uống sữa mỗi ngày, chạy bộ ban đêm, nhảy dây, cuối cùng đến năm ba đại học, anh cảm thấy đã đủ. Một mùa hè nọ, anh cố tình không về quê cùng Giang Thiến Hề mà ở lại trường, hai người trước sau gần ba tháng không gặp nhau.

Khi Giang Thiến Hề quay lại trường tìm Cố Trì, cô đột nhiên kinh ngạc trước sự thay đổi của anh! Chỉ trong một mùa hè, Cố Trì bỗng trở nên siêu đẹp trai! Có lẽ vì cả mùa hè đều ở trong phòng thí nghiệm, nghỉ ngơi không tốt, Cố Trì gầy đi nhiều, khuôn mặt hơi bầu bĩnh cũng gầy đi, cằm như được điêu khắc, còn có đường nét rõ ràng, thân hình cao ráo, mảnh khảnh, cao 1m88, trông đôi chân dài và thẳng, đẹp đến mức cô muốn ch ảy nước miếng! Đây hoàn toàn là mẫu người mà cô thích nhất! Cô còn tìm bạn trai làm gì, chỉ cần Cố Trì là được rồi! Đồng hương, học sinh xuất sắc, đẹp trai, sinh viên y khoa, hoàn hảo! Đây chẳng phải là đối tượng mà cô đang tìm sao?

Giang Thiến Hề không biết rằng Cố Trì đã dành bao nhiêu tâm huyết cho lần gặp lại này, chạy bộ và tập gym mỗi đêm trong suốt mùa hè làm cho cơ thể anh trở nên rắn chắc, mái tóc dài được cắt kiểu giống nam diễn viên mà Giang Thiến Hề thích nhất, ngay cả góc độ khi cười và những lần chạm nhẹ không chủ ý đều được Cố Trì tính toán kỹ lưỡng, để làm cho cô ngay lập tức cảm nhận được sự thay đổi của anh.

Chiêu này quả thực rất hiệu quả, Cố Trì rõ ràng cảm nhận được sự nhiệt tình của Giang Thiến Hề dành cho anh lại trỗi dậy, như khi cô nhờ anh dạy học, không, còn nhiệt tình hơn. Khi anh dạy học, cô chỉ nói miệng, giờ thì nói nhiệt tình, ánh mắt nhiệt tình, thậm chí tay cũng nhiệt tình, thường xuyên làm những hành động nhỏ, cố tình chạm vào tay anh, kéo áo anh, tìm cơ hội dựa vào anh, khi đi tàu điện ngầm còn tìm cách dựa vào lòng anh, ha ha… cô nàng lưu manh này.

Cố Trì nằm cười trộm trong chăn khi đi ngủ. Nhưng, dựa trên các nhân vật trong phim mà Giang Thiến Hề thích, Cố Trì phân tích rằng cô thích những chàng trai nhút nhát, nội tâm hơn, nên Cố Trì thường lùi bước trong sự theo đuổi của cô, khi cô nguội đi thì lại kéo cô lại. Cố Trì cứ như vậy, không gần không xa, giữ chân Giang Thiến Hề, nhìn cô vì anh mà phát cuồng, vì anh mà đâm đầu vào tường.

Cứ thế hơn một năm trôi qua, Cố Trì cảm thấy rằng Giang Thiến Hề đã đến lúc phải tỏ tình với anh, nhưng cô vẫn không có động tĩnh gì, mỗi ngày vẫn nhìn anh với ánh mắt háo hức, làm đủ mọi hành động nhỏ nhặt, nhưng không dám tiến thêm bước nào.

Cố Trì quyết định sẽ giúp cô một tay, vì vậy vào ngày sinh nhật của anh, anh mời các bạn cùng phòng ăn uống, và dĩ nhiên là với tư cách là người tổ chức sinh nhật, anh uống say. Các bạn cùng phòng rất tinh ý, lần lượt rời đi, để lại anh cho Giang Thiến Hề. Cố Trì nghĩ rằng mình cao lớn như vậy, cân nặng cũng khoảng bảy mươi lăm ký, Giang Thiến Hề chắc chắn không thể nào đỡ nổi anh, nên khi đặt chỗ ăn uống, anh đã chọn nhà hàng chỉ cách khách sạn hai mươi mét. Giang Thiến Hề bình thường rất háo hức, thường xuyên lợi dụng cơ hội này, chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy. Kết quả là anh đã sai lầm nghiêm trọng, không biết Giang Thiến Hề, cô gái Đông Bắc mạnh mẽ này, ăn gì mà lớn lên, “tằng tằng tằng” vác anh lên, vừa kéo vừa lôi lên taxi, trên đường đi không biết đã đụng vào bao nhiêu bức tường, cửa, trần xe, anh giả vờ say nên không dám kêu lên, chỉ có thể cắn răng chịu đựng! Đến dưới ký túc xá, cô lại vừa kéo vừa lôi anh vào phòng.

Khi các bạn cùng phòng mở cửa, họ gần như không thể tin vào mắt mình, Giang Thiến Hề cũng không thể tin nổi: “Các cậu không phải bận việc sao, sao lại về hết rồi?”

Các bạn cùng phòng: “Chúng mình… về lấy đồ, đúng, lấy đồ.”

“Ôi chao, biết vậy thì nhờ các cậu đưa cậu ấy về luôn, nặng chết mất!” Giang Thiến Hề thở hổn hển đặt Cố Trì lên chiếc giường gần cửa phòng nhất, rồi phẩy tay áo đi thẳng.

Cố Trì ngồi dậy trên giường, khuôn mặt đầy uất ức. Các bạn cùng phòng cố nín cười, nhưng không ai nói ra điều gì.

Cố Trì cuối cùng cũng nhận ra, Giang Thiến Hề thực ra rất nhát gan, miệng thì ngày nào cũng kêu muốn yêu đương, ngầm thì làm đủ trò, nhưng thật sự bắt cô tỏ tình, cô lại không dám.

Cố Trì xoa đầu bị đụng đau nghĩ suốt cả đêm, rồi bắt đầu hành động. Anh vô tình để Giang Thiến Hề thấy mấy lá thư tình trong cặp của mình, cố ý nghe điện thoại của người theo đuổi trước mặt cô, thậm chí giả vờ đồng ý đi chơi với một cô gái vào dịp Giáng sinh.

Ngày hôm sau, khi Giang Thiến Hề hỏi anh về buổi hẹn với đôi mắt thâm quầng, anh thản nhiên nói rằng mình không đi, mà vào thư viện học bài.

Nhìn thấy Giang Thiến Hề thở phào nhẹ nhõm, Cố Trì không kìm được cười trộm. Anh không tin rằng với những hành động này, Giang Thiến Hề vẫn không động lòng?

Quả nhiên, vào một đêm lễ tình nhân, Giang Thiến Hề lo lắng hẹn anh ra ngoài. Ngày đó, Cố Trì đặc biệt mặc chiếc áo sơ mi trắng mà Giang Thiến Hề thích nhất, mỗi lần anh mặc chiếc áo này, Giang Thiến Hề không thể kìm lòng mà chạm vào tay anh, nắm lấy tay anh. Anh còn đến tiệm cắt tóc để cắt một kiểu tóc gọn gàng, sau đó thong thả đi đến điểm hẹn.

Đúng như anh dự đoán, Giang Thiến Hề tỏ tình với anh, nhìn thấy cô căng thẳng, lời nói không trôi chảy, Cố Trì trong lòng vui mừng, nghĩ sẽ trêu chọc cô, cố ý từ chối, nói rằng mình chưa có ý định yêu đương.

Thực ra anh muốn yêu cô đến phát điên, ngày nào cũng tìm cách thu hút cô.

Nhìn thấy ánh mắt thất vọng và cố gắng tỏ ra mạnh mẽ của cô, anh lại không đành lòng, sợ rằng lần này từ chối, lần sau cô sẽ không dám tỏ tình nữa.

Anh vội vàng kéo cô lại: “Được rồi, nếu là chị Hề Hề thì mình sẽ cân nhắc.”

Nhìn thấy ánh mắt sáng lên của Giang Thiến Hề, Cố Trì cũng cười. Kế hoạch bao lâu nay cuối cùng đã đến ngày này, Cố Trì hài lòng, chính thức nắm tay Giang Thiến Hề.

Những ngày sau đó, mỗi lần nghe Giang Thiến Hề kể lại việc cô theo đuổi anh khổ sở, tốn nhiều tâm huyết ra sao, anh không thể nhịn cười. Ngốc ạ, là anh để em theo đuổi anh, nếu anh chưa từng rung động, dù em có là tiên nữ giáng trần cũng vô dụng.