Giữa đêm khuya thanh vắng, đột nhiên có tiếng đập cửa ầm ầm đánh thức Mạt Hối khỏi giấc ngủ. Hắn bật người ngồi dậy, phản ứng đầu tiên là tức khắc lao người ra mở cửa. Đang ở tại chiến trường, tinh thần lúc nào cũng phải cảnh giác. Nếu không phải chuyện quân tình gấp gáp, bọn thuộc hạ đâu dám đến đánh thức đại công tử.
- Có chuyện gì? - Hắn nghiêm giọng hỏi.
- Bẩm đại công tử, đối phương đã tấn công rồi. Cả vòng phòng thủ thứ nhất và thứ hai đều bị chọc thủng.Mạt Hối nghe tin xong, xám hết cả mặt. Sao triều đình lại dám phát động chiến tranh? Theo dự tính của hắn, cần phải mười ngày nữa toàn bộ binh lực của họ mới tập trung đầy đủ. Muốn quyết chiến, trước hết cũng phải gửi vài đội đặc nhiệm đến mạo hiểm giải thoát con tin chứ?
- Trước hết đến chỗ đại lao tăng cường người canh gác! - Hắn bẻ khớp ngón tay đầy nôn nóng.Là kẻ ngu ngốc nào đã khơi mào trận chiến? Mạt Hối tin rằng một lão tướng quân từng trải như Hoàng Vân Phong sẽ chẳng bao giờ làm ra chuyện háo thắng lập công. Sự việc lần này rất trọng đại, có ảnh hưởng đến an nguy quốc gia. Chưa vạch ra được bốn năm trăm mưu kế, nắm hơn phân nửa tình hình địch, thì ai lại đi phát công.
Thông thường, cao thủ quyết đấu, phân ra thắng bại chỉ trong nửa chiêu một thức. Đánh nhau thùi thụi mà chẳng gây ra bao nhiêu thương tích chỉ có ở bọn vô danh tiểu tốt thôi.
Mạt Hối gấp rút trở về phòng quân cơ. Hắn bật mở cửa sổ, quả nhiên nhìn thấy vị trí lửa cháy ở những trạm canh gác vòng một, vòng hai của mình.
- Có tin tức gì ở phía dưới đó chưa? - Hắn hét lên với Kim Chuỳ, người phụ trách canh gác tối đêm nay.
- Dạ bẩm đại công tử, kẻ địch tấn công bất ngờ, chỉ đến khi lửa tín hiệu cháy lên chúng ta mới phát hiện. Hiện thám tử đã tức tốc đến đó lấy tin rồi. Bọn họ cũng vừa xuất phát thôi. - Kim Chuỳ bẩm báo.“Quá sớm, quá sớm rồi!” Mạt Hối tức tối nghiến răng. Bàn tay hắn siết chặt trên khung cửa sổ đến mức trắng bệch ở các khớp ngón. Hắn trăm mưu vạn kế kéo dài tình huống, chỉ vì muốn đi tìm một lối thoát. Thời cơ chưa tới mà chiến tranh đã bùng nổ, Mạt Hối sẽ không còn khả năng khống chế nữa.
- Đã điều động quân xuất chiến chưa? - Giọng hét của Cảnh Hào khiến hắn giật nãy mình.
- Tham kiến phụ hoàng. - Mạt Hối quay lại cúi đầu.
- Không cần đa lễ. - Cảnh Hào khoát tay, đi về ngồi ở vị trí thượng toạ. - Đã tập họp đủ quân binh chưa? Phải đánh cho bọn to gan đó không còn manh giáp.Giọng Cảnh Hào rống to vang khắp phòng. Toàn bộ tướng lĩnh của Lưu Gia phái đều đã tập hợp đầy đủ. Họ đồng dạng bị đánh thức giữa đêm khuya giống Mạt Hối, nhưng do hắn ở gần nhất nên mới có khả năng đi đến trước họ.
Tuy Cảnh Hào ra lệnh xuất chiến, nhưng tổng chỉ huy quân đội hiện nay lại là Mạt Hối. Tất cả bọn họ đồng loạt đưa mắt nhìn về phía đại công tử chờ đợi. Hắn hít sâu một hơi dài trấn tĩnh. Mạt Hối đi khập khiểng trở về sa bàn khổng lồ đặt giữa phòng. Hắn chống hai tay lên bàn, nhìn thẳng vào mắt toàn bộ thuộc hạ.
- Kỵ binh hai ngàn, chuẩn bị lượng lớn đuốc sáng, chạy hết tốc lực đến tiền tuyến, nên tản ra trên diện rộng, dùng ánh sáng đe doạ kẻ địch. Bộ binh chuẩn bị sẽ lâu hơn và tốc độ chậm hơn, vì vậy cho các cung thủ tiến lên trước đi. Lưu Hướng Nhật, ông làm tiên phong. Sĩ Tuân, ông áp trận. Kẻ địch có yếu tố bất ngờ, nhưng chúng ta có ưu điểm thiện chiến trong đêm. Cho họ biết mùi của ác mộng vùng Liêu Chương đi.
- Thuộc hạ tuân lệnh. - Hướng Nhật và Sĩ Tuân đồng loạt dạ rân, sau đó họ nhanh chóng rời khỏi phòng.
- Mộc Tần, mau đến Báo Chiến đài đốt lửa. Cảnh giới cho toàn bộ sáu doanh trại kia. Thuỷ Ninh, còn bao nhiêu thám tử, cho họ dùng cách chuyền thư tiếp sức, mau lập ra đường dây thông tin từ đây đến tiền tuyến. Động tĩnh gì đều phải báo tin về.
- Thuộc hạ tuân lệnh. - Hai người vừa được giao lệnh cũng lập tức ly khai.
- Tổng cảnh báo toàn doanh, triều đình và Lưu Gia phái khai chiến. - Mạt Hối đập mạnh cả hai tay lên bàn, khuôn mặt vô cùng nghiêm trọng. Chúng tướng sĩ xung quanh cảm thấy gai cả người. Đã hai năm rồi mới thấy lại vẻ hung tàn của tử thần Mạt Hối. Vẫn như xưa, hắn khiến người khác cảm thấy vô cùng bất an. Mọi người nhanh chóng dạ rân một tiếng, tản ra trở về vị trí tác chiến của mình. Chiến đấu dưới trướng của Mạt Hối, họ biết phải tuyệt đối tuân lệnh người này. Mạt Hối không tha thứ cho bất kỳ sơ sót nào. Không chỉ tàn ác với kẻ địch, hắn còn rất khắc nghiệt với thuộc hạ, người người đều e sợ.
Cảnh Hào chỉ đóng vai trò quan sát. Ông không can thiệp vào việc chỉ huy của Mạt Hối, nhưng bất kỳ động tác nào của hắn đều không lọt khỏi mắt ông. Trong nguy không loạn, kiên quyết vững vàng, sáng suốt quyết đoán; tất cả những yêu cầu của một vị chỉ huy hắn đều có đủ. Ở vị trí này, Cảnh Hào cũng không quyết định gì khác hơn Mạt Hối.
Đầu tiên là dùng kỵ binh tốc độ nhất cứu viện. Thứ hai là dùng kế trá hành để quân địch tưởng ta có quân số đông mà e ngại. Thứ ba là dùng cung tiễn thủ có tầm tấn công xa nhất tạm thời đẩy lùi đối phương. Thứ tư là dùng quân của Sĩ Tuân, bọn cướp tinh nhuệ nhất, chuyên chiến đấu trong đêm.
Tất cả đều có lớp lang trình tự rõ ràng, vừa có dũng khí vừa đa mưu túc trí, dù bị đột kích cũng không hề rơi vào bị động. Trước khi đến phòng quân cơ, lệnh tăng cường phòng thủ ở các khu vực trọng yếu cũng đã được ban ra. Khi nghe tin bị tấn công bất ngờ trong đêm, hắn đã nghĩ ngay đến kế giương đông kích tây, siết chặt canh phòng ở đại lao. Khi Cảnh Hào nghe được trước đó Mạt Hối đã phản ứng, trong lòng cảm thấy vô cùng thống khoái. Hổ phụ sinh hổ tử, hoàng nhi này chỉ càng xuất sắc hơn đời trước mà thôi.
“Chỉ tiếc là ...” Cảnh Hào nhíu mày khi nhìn tướng đi bất xứng của Mạt Hối. Lần tra tấn đó hại hắn xém chết, lại phải mang thương tật vĩnh viễn. Cảnh Hào chỉ tiếc mình quá xúc động nên ra tay quá nặng, may mắn là Mạt Hối cao số vẫn còn kịp giữ mạng. Mỗi lần hắn đi qua đi lại trước mặt ông, chỉ càng làm Cảnh Hào thêm xót xa đau khổ. Ông đã nợ hắn quá nhiều rồi.
“Nhưng đại nghiệp này, cơ đồ này, ta muốn giành lấy, không phải chỉ vì thần nhi hay sao?”
^_^
- Thắng ngựa cho ta! - Mạt Hối lạnh giọng ra lệnh.
- Đại công tử. - Hoả Diễm can ngăn.
- Mau.Tiếng hét của hắn khiến nữ thuộc hạ giật cả mình. Nàng bỏ chạy trước, chuẩn bị ngựa cho chủ tử. Sa Cát ở bên cạnh dìu hắn, để Mạt Hối có thể đi nhanh hết mức. Hắn biết một khi chiến tranh đã nổ ra, mình không còn nhiều thời gian để khập khà khập khiễng, chậm rãi lê từng bước như trước.
- Lần sau tìm cho ta một thứ thay thế ngươi. - Hắn nghiến răng tức tối.
- Dạ vâng. - Sa Cát cảm thấy tối cả mặt. Người kiêu ngạo như đại công tử sẽ chịu dùng nạng ư?Mạt Hối đã tìm cớ rời khỏi phòng quân cơ. Hắn phải hạ sơn, phải ngăn cản trận chiến mới được. Không biết kẻ nào đã ngu ngốc khai cuộc, nhưng Mạt Hối phải đuổi y về trước khi đại quân của Lưu Gia kéo đến. Hắn quyết định dùng mật đạo ngầm dưới chân núi. Đây là lối nhanh nhất đi ra ngoài mà không để ai hay biết.
Hoả Diễm đã kéo ra ba thớt ngựa chờ sẵn ở lối vào mật đạo. Mạt Hối vừa mới chạm tay vào yên ngựa, chưa kịp leo lên thì đã nghe tiếng leng keng ở phía sau lưng mình. Bọn họ bị tập kích, hai cận vệ của hắn đang tích cực chống trả, ngăn cản đối phương áp sát đại công tử.
- Hoài Việt! - Mạt Hối kinh ngạc kêu lên.Kiếm sĩ tung hoành giữa sảnh, lấy một đánh hai vẫn tỏ rõ khí thế thượng bậc của mình. Sa Cát và Hoả Diễm dù liều mạng bảo hộ cũng không ngăn được kiếm của Hoài Việt. Mạt Hối nghiêng người vừa kịp tránh một sát chiêu.
- Khá lắm, tử thần. - Hoài Việt khẽ cười. - Có nhớ không, ta nói nếu thoát ra được nhất định sẽ lấy mạng ngươi?
- Khoan đã, nghe ta nói. Mạt Hối lùi lại, tránh đòn tấn công tiếp theo. Tuy hắn có thể nhìn rõ chiêu thức, nhưng chỉ né, chứ không thể phản công. Vừa mới lùi được một bước, hắn đã ngã té. Bên chân bị thương của Mạt Hối không thể chịu lực lớn. Mỗi ngày miễn cưỡng cất bước đi đã là tận sức rồi, dùng để chạy trốn đúng là không có khả năng.
Tuy nhiên cú té này cũng thật đáng giá, Hoài Việt lại tấn công hụt, lưỡi kiếm chém vào vách đá đến nháng lửa.
- Á aaa ... - Y giận dữ hét lên. - Có phải ngươi đã mất hết võ công không vậy? Tại sao chiêu nào cũng né được?Đòn thứ tư là để né trách sự công kích của hai người cận vệ. Sa Cát và Hoả Diễm đâu chịu trơ mặt nhìn chủ tử mình bị giết. Dù họ có phải tử chiến, cũng nhất định bảo vệ cho sự an toàn của Mạt Hối.
- Đại công tử, mau trở lên trên. - Sa Cát hét lớn.Nơi đây là mật đạo, ít người biết tới. Nhưng chỉ cần ra khỏi căn phòng này, sẽ có vệ binh tuần tra bảo vệ đại công tử ngay thôi. Mạt Hối yếu ớt tựa vào vách đá đứng lên.
- Các ngươi cầm chân y, ta phải đi trước.Vừa nói xong, Mạt Hối nhanh chóng lên ngựa. Chỗ hắn muốn đi là chiến trường chứ không phải nơi an toàn.
- Mau đứng lại, tên khốn! Hoài Việt nhào người muốn chạy theo Mạt Hối, nhưng rốt cuộc vẫn bị hai tên kỳ đà lẵn nhẵn bám lấy. Sa Cát và Hoả Diễm vừa đánh vừa lo lắng nhìn về phía công tử. Chỉ trong một phút lơ là, họ đã bị Hoài Việt đánh bật ra. Y cướp ngựa, mau chóng đuổi theo người bỏ trốn. Chỉ còn một con tuấn mã, Sa Cát và Diễm Hoả đành phải cưỡi chung. Mật đạo bỗng chốc vang rần tiếng vó ngựa ồn ào.