Trói Em Một Đời

Chương 9: Bộc bạch nỗi lòng




Đúng như lời mà ông Vương đã hứa trước 8h sáng nay toàn bộ số cổ phần đã được sang tên cho Trần Tiểu Ninh. Cô cầm trong tay tất cả tài liệu của số cổ phần cô đứng tên đến Vương thị,tất cả nhân viên đã được báo trước về việc cô sẽ đến làm tại tập đoàn, sau khi cô đến đã lên thẳng phòng của Khải Phong. Nhìn thấy cô Khải Phong bỏ tập văn kiện đang làm dở, tiến lại ghế sofa ngồi xuống, cô cũng thuận theo mà ngồi đối diện anh:

- Công việc của tôi là gì?*Cô lạnh nhạt hỏi*

Có lẽ từ trước đến nay anh đã quen với hình ảnh cô luôn ở phía sau anh hết lần này đến lần khác quan tâm, chăm sóc mặc cho sự lạnh nhạt, thờ ơ của anh. Nhưng ngay lúc này, tại đây anh đã thấu hiểu cái cảm giác mà cô đã chịu:"việc níu kéo thể xác của một người mà trong tim người đó không còn chỗ cho mình nữa là điều lố bịch nhất”

- Vị trí thư kí vẫn còn trống, nếu em không có ý kiến gì….?

Chưa đợi anh nói hết câu Tiểu Ninh đã mở lời: “ Tất nhiên là có, anh định để người nắm trong tay 15% cổ phần làm thư kí cho anh à? Vậy chẳng khác nào anh không nể mặt chiếc ghế chủ tịch anh đang ngồi kia rồi?”

Nghe thấy những lời cô nói anh nghi ngờ mà hỏi lại:

- 15% cổ phần?

Cô bình thản mà lấy trong túi xách ra xấp giấy tờ đã chuẩn bị sẵn, đặt lên bàn hướng về phía anh mà nói:

- Anh cứ tự nhiên mà kiểm tra.

Anh cầm xấp tài liệu lên thì đã rõ. Thật sự cha của anh đã chuyển 5% cổ phần cho cô, nhưng anh vẫn không hiểu người con gái này đang định làm gì, có lẽ người ta nói đúng "đến một lúc nào đó, khi trái tim của bạn đã cạn kiệt những cảm xúc. Khi tổn thương đi đến cực đại, bất kỳ lúc nào trái tim cũng có thể nát ra." Anh đã từng bước từng bước xé vỡ từng mảnh từng mảnh nhỏ của trái tim cô, bây giờ nó đã rách toạt ra có chấp vá như thế nào đi chăng nữa thì có lẽ cũng chẳng bao giờ vẹn nguyên như lúc đầu nữa rồi.Cái giá của ngày hôm nay là anh đáng nhận.

- Em muốn làm gì?

- Cái ghế chủ tịch anh thấy sao? * Cô mỉm cười tự nhiên mà hỏi anh*

- Nếu anh nói không thì sao?

- Là anh không có sự lựa chọn, anh nợ tôi!* Cô chắc nịch mà khẳng định*

Ánh mắt anh buồn đến lạ có lẽ anh nên lùi một bước rồi, người con gái này đã từng bước thành công đánh vào tâm lí của anh.

- Được, nếu em xem đó là cái giá mà anh phải trả, anh trả cho em.

- Anh xem tôi là gì? Cái giá phải trả? Anh xem có nực cười không?Bao năm qua anh cho tôi được gì tôi bước đến bên anh với trái tim mang tình yêu thuần khiết nhất nhưng giờ nó vỡ rồi, lúc trước tôi sợ cái cảm giác nhìn thấy anh bước ra khỏi cuộc đời mình nên có lẽ đóng chặt các cánh cửa lại là điều tốt nhất, tôi nhân nhượng mà chấp nhận tất cả. Nhưng anh vẫn cứ vô tình như vậy, bước vào cuộc đời tôi rồi lạnh lùng đi ngang qua thế giới của tôi. Tôi luôn tự hỏi bản thân mình rất nhiều, tôi đã dành tất cả cho cuộc tình ấy rốt cuộc nhận lại được những gì. Chỉ có những khoảng trống hoang hoải trong tâm hồn và nỗi lòng trống trải mà thôi. Là tôi ngốc đúng không, trách anh chắc tôi không có đủ tư cách, vì ban đầu là tôi tự mình chọn lựa.

Cô run rẩy mà nói nước mắt đã lăn dài trên đôi má đã đỏ ửng, cô đã mạnh mẽ đủ rồi, giả vờ đủ rồi, nếu hôm nay còn tự mình dối lòng mà bao dung thì cô chính là nhu nhược.