Trói Em Một Đời

Chương 13: Hoa oải hương - CHỜ ĐỢI TÌNH YÊU




- Có duyên ắt sẽ gặp lại thôi.

Cô ngồi suy nghĩ một hồi:" Anh khát không? Ăn bánh xong tôi hơi khát."

- Gần đây có quán nước, tôi với cô đến đó.

- " Được." Cô thu lại ánh mắt vô định của mình rồi theo phía sau Viễn Khôi đến quán nước.

- "Cho tôi một trà oải hương, anh uống gì?" Cô đưa mắt nhìn anh

- Giống cô là được.

Một lúc sau hai tách trà oải hương được mang ra hương thơm tỏa khắp nơi. Cô ngửi lấy một hơi rồi chầm chậm thưởng thức. Thấy dáng vẻ của cô, người đối diện bất giác cười. Cô nhìn thấy nụ cười đó liền hỏi:

- Anh cười gì?

- Chỉ là thấy cô rất thích loài hoa này?

Cô đâm chiêu rồi nói:" Anh biết ý nghĩa của loài hoa này là gì không?"

- "Là tượng trưng cho một tình yêu chung thủy sắc son, dù trải qua bao khó khăn, gian khổ vẫn ở bên nhau." Ánh mắt anh vẻ nghi ngờ đáp.

Cô mỉm cười:" Người Trung Quốc nói rằng hoa oải hương hàm chứa ý nghĩa chờ đợi tình yêu"

Hiểu được câu nói cô có ý gì anh liền nói:" Là chính trong tim cô đang có người muốn đợi, nên đem lòng yêu loài oải hương?"

Cô chỉ mỉm cười thì ra cô đem lòng yêu loài oải hương chỉ vì cô muốn đợi tình yêu của một người?

- " Có những chuyện dù đã nói rõ nhưng có lẽ đến cuối cùng kết quả vẫn bằng không." Cô nói dứt lời liền mỉm cười uống một ngụm trà, như vẫn cố gắng mong đợi một điều gì đó.

Nhìn dáng vẻ của cô tự nhiên Viễn Khôi lại thấy có gì đó rất buồn trong đôi mắt ấy, vốn dĩ đôi mắt của cô rất đẹp nhưng có lẽ những gì cô trãi qua đã khiến cho đôi mắt ấy trở nên vô hồn.

- "Nếu trái tim đã có câu trả lời rồi thì ắt phải tự làm khó mình?" Viễn Khôi nhìn cô mà đáp

- "Là ngốc." Cô nhìn tách trà mà nói.

Viễn Khôi chỉ mỉm cười rồi nhìn cô, cô gái trước mắt anh với vẻ ngoài xinh đẹp tưởng chừng vô lo vô nghĩ nhưng lại mang trong lòng quá nhiều vết thương. Đi đến nhiều nơi gặp qua rất nhiều người nhưng lần đầu tiên Viễn Khôi thấy mình bị thu hút bởi một cô gái, có lẽ là vì thấy thương cái dáng vẻ cô đơn ngây người mà nhìn cặp thiên nga, cũng có thể là vẻ đẹp thuần khiết nhưng man mát buồn của cô gái này.Ngay lúc này trong lòng anh đã có một quyết định táo bạo mà anh chưa từng nghĩ mình sẽ nghĩ ra chúng đó là "chinh phục trái tim người con gái này".

Sau khi tạm biệt Viễn Khôi, Tiểu Ninh ghé cửa hàng tiện lợi mua một ít thứ ăn, rồi quay trở về nhà, cô ngồi trên ghế sofa ở phòng khách, nhìn vào dãy số điện thoại đang đặt trên bàn. Cô muốn gọi anh mà hỏi rằng:"Anh là đang chần chờ điều gì mà không đến tìm cô, anh là đang muốn thế nào, tại sao cô đã hạ mình cho cả hai thêm cơ hội, nhưng anh lại chẳng nói chẳng rằng điều gì, chỉ cần anh nói dù là từ chối cô cũng sẽ vui vẻ mà chấp nhận,cô muốn moi trái tim ấy ra để hỏi rằng cuối cùng là muốn gì? Nhưng rồi cô lại nhớ chính mình đã hứa sẽ đợi anh đến khi nào anh sẵn sàng. Nhưng bao lâu anh mới đủ sẵn sàng? Không lẽ cả đời này cô dùng để đợi sự sẵn sàng của anh hay sao, kiếp trước cô đã mắc nợ anh à, không thì tại sao hình bóng anh luôn cứ bám lấy cô không buông cơ chứ?Trong lúc cô đang chất vấn chính mình. Thì phía trước ngôi nhà có một đôi mắt đang nhìn chầm chầm vào trong, Khải Phong đã đứng đây được một lúc rồi, nhưng vẫn không dám bước vào, bản thân anh có lẽ vẫn còn chưa chắc chắn một số việc, nếu bây giờ anh quyết định bước vào thì chính là không công bằng đối với cô.